Hai chị em vừa nói vừa cười đi vào ngõ.
Còn chưa vào đến cổng sân, họ đã gặp Lôi Minh vừa từ trong sân bước ra.
Lôi Minh vừa đi vừa cười chào hỏi hai người: "Chị Xuân Mai, Xuân Yến, chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới."
"Xuân Yến, nghe nói người yêu em đến rồi, vốn định qua nhà em chào hỏi một chút, nhưng hôm nay thật sự không có thời gian. Anh đang vội ra ngoài, để lần sau có cơ hội chúng ta sẽ gặp nhau, em giúp anh gửi lời chào đến cậu ấy nhé..."
Cậu ta còn chưa nói xong, Chu Xuân Yến đã vượt qua cậu, chạy vào trong sân.
Vừa vào đến sân, hàng xóm đã cười nói: "Xuân Yến, mau vào nhà đi, người yêu cháu đến rồi."
"Đến lâu rồi."
Chu Xuân Yến chạy thẳng vào nhà, vừa vào đã thấy Chu Kiến Quốc đang trò chuyện với bố cô trong phòng khách.
"Sao anh đến sớm vậy?"
Bố Chu cau mày, nói với cô: "Con hỏi kiểu gì thế."
Chu Kiến Quốc đứng dậy: "Không sao đâu, bác."
Chu Xuân Yến lè lưỡi.
Cô chỉ hỏi thôi mà!
Chu Xuân Mai bước vào ngay sau đó, thấy trong phòng khách có một chàng trai cao lớn, mạnh mẽ thì cũng sững người, Chu Kiến Quốc đẹp trai hơn cô tưởng!
"Kiến Quốc đúng không, ngồi xuống đi, đừng đứng nữa."
Chu Xuân Yến vội vàng giới thiệu Chu Kiến Quốc: "Đây là chị gái em, gia đình anh trai năm nay không về ăn Tết."
Chu Kiến Quốc gật đầu, cậu đã biết trước: "Chị gái, chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới, mọi người cứ trò chuyện, chị vào trong giúp nấu cơm."
Chu Xuân Yến đưa miếng thịt kho cho chị mang vào bếp.
Nhà bếp của nhà Chu nằm ngay bên cạnh phòng khách, vốn là một hành lang, được cải tạo thành một căn bếp nhỏ, chỉ đủ chỗ cho hai người hoạt động, thêm một người là không quay người được.
Mẹ Chu đang bận rộn bên trong, thấy con gái lớn vào thì hỏi: "Thằng bé trông cũng được nhỉ?"
Chu Xuân Mai gật đầu: "Không tồi, còn đẹp trai nữa, lúc nãy trên đường về Xuân Yến cứ nhìn khắp nơi tìm người yêu, không ngờ cậu ấy đã vào nhà rồi."
Mẹ Chu kể chuyện Chu Kiến Quốc được ông lão tập Thái Cực dẫn vào: "Thằng bé thật thà lắm."
Chu Xuân Mai cười: "Thật thà gì chứ, cậu ấy làm đến chức đại đội trưởng rồi, dưới tay quản lý bao nhiêu lính."
"Nếu nó trở thành con rể của mẹ, dưới tay quản lý bao nhiêu lính đi nữa, thì ở đây vẫn chỉ là một đứa trẻ."
"Đúng là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt, giờ chắc mẹ chỉ mong mau chóng gả con gái út đi thôi?"
Mẹ Chu: "Nếu chúng nó đồng ý cưới ngay, mẹ sẽ lo ngay của hồi môn."
"Chậc Chậc!" Chu Xuân Mai hơi ghen tị, lúc cô kết hôn, mẹ đâu có nhiệt tình như thế.
Mẹ Chu đuổi cô: "Mau đi rửa thịt cừu đi, để mẹ nấu."
Chu Xuân Mai mang thịt ra ngoài, vừa ra đã có người hỏi thăm thân phận của Chu Kiến Quốc.
"Người yêu của em gái cô là lính gì vậy?"
"Là đại đội trưởng trong quân đội." Chu Xuân Mai không giấu giếm, nói thật, dù sao sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết.
Cô chỉ mong tất cả mọi người trong khu biết rằng em gái cô đã tìm được một người yêu tốt, để không ai còn nghĩ rằng em gái cô thích Lôi Minh rồi đồn thổi sau lưng nữa!
Phiền c.h.ế.t đi được.
"Thế cậu ấy ở đơn vị nào?"
"Ở quân khu Hải Thành của chúng ta."
"Thế thì tốt nhỉ, khá gần."
"Nhìn cậu ấy không giống người địa phương."
"Thật ra cậu ấy không phải người địa phương, quê họ ở miền Bắc."
"Người ngoài tỉnh à?" Người hàng xóm có vẻ không ưa người ngoài tỉnh, nghĩ rằng địa phương của họ tốt hơn, có khi sau này chuyển nghề lại về quê.
Chu Xuân Mai tắt vòi nước: "Người ngoài tỉnh thì sao? Trong quân khu có bao nhiêu người ngoài tỉnh, bố của người yêu em gái tôi là chính ủy đoàn trong quân khu, ai dám chê người ta là ngoài tỉnh?"
Nói xong cô vẩy nước trên tay rồi đi vào nhà.
Cô vừa đi, có người hỏi người vừa dò hỏi: "Cô ấy nói bố của người yêu em gái làm gì ấy nhỉ?"
Người hàng xóm vừa bị vẩy nước vào mặt, lạnh đến run người: "Nói là chính ủy đoàn."
"Ồ! Cán bộ cấp đoàn à! Thảo nào tặng được rượu Mao Đài! Nhà họ Chu thật khéo tìm con rể… là con của cán bộ!"
"Chính ủy đoàn là cấp bậc gì?" Có người không hiểu.
"Là cấp bậc gì sao? Họ chuyển ngành thì có thể làm Chủ nhiệm huyện, bí thư huyện ủy!"
Cả khu toàn người làm công nhân nhà máy, cấp bậc Chủ nhiệm huyện đối với họ là rất to rồi.
Trước đây cứ nghĩ Lôi Minh có bố vợ làm phó Chủ nhiệm nhà máy là to lắm rồi, không ngờ nhà họ Chu còn tìm được thông gia cao hơn!
"Lôi Minh tìm được bố vợ tài giỏi, thì Chu Xuân Yến cũng có thể mà, chuyện này rất bình thường, hai đứa nó vốn dĩ đã rất giỏi."
"Cũng đúng ha…"
Hàng xóm trong khu vội vàng vào nhà kể lại thông tin nóng hổi cho gia đình mình.
Mẹ Lôi Minh nghe lén: "... Đúng là vận cớt chó mà."
Bố Lôi Minh: "Bà nói gì?"
Nhà họ Chu.
Chồng của Chu Xuân Mai mang theo con đến chúc Tết, vừa vào đến cửa, Chu Xuân Mai đã mắng anh ta: "Sao anh đến muộn thế?"
Chồng cô, Thường Vĩ: "..." Thế này mà còn muộn à?
Thường Vĩ không nói gì thêm, vội mang quà vào nhà chúc Tết.
"Bố, mẹ, năm mới vui vẻ! Chúc bố mẹ cười tươi như hoa, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý."
"Haha, ngồi đi." Sau đó anh được giới thiệu với Chu Kiến Quốc: "Đây là người yêu của em gái con."
"Chào cậu."
Chu Kiến Quốc đứng dậy bắt tay anh: "Chào anh."
Hai đứa con của Chu Xuân Mai cũng vội vàng đến chào hỏi, cứ một câu "dượng nhỏ", 2 câu "dượng nhỏ", làm Chu Kiến Quốc đỏ bừng mặt.
"Haha! Gọi thêm vài lần là quen thôi." Thường Vĩ cười không ngớt.
Chu Xuân Yến đỏ mặt giậm chân: "Chị, nhìn kìa, anh rể cười kìa."
Thường Vĩ: "Em đừng làm thế, cẩn thận dọa Kiến Quốc chạy mất."
Chu Kiến Quốc liếc nhìn Chu Xuân Yến.
Chu Xuân Yến trừng mắt với cậu.
Chu Kiến Quốc nở một nụ cười toe toét, để lộ hàm răng trắng.
Chu Xuân Yến phì cười thành tiếng.
Người nhà họ Chu nhìn hai người cười vui vẻ, có vẻ như chuyện tốt sắp đến rồi!
...
Vương Xuân Hoa không ngờ rằng, con trai chỉ vừa đến nhà bố mẹ vợ tương lai chúc Tết mà về nhà đã nói muốn bàn chuyện cưới xin.
"Bố mẹ Tiểu Chu nói vậy à?"
Chu Kiến Quốc gật đầu.
Vương Xuân Hoa nhìn con trai, không nói gì thêm.
Trước đây bà cứ nghĩ cậu không nhiệt tình, ngờ nghệch, đến nỗi chẳng hẹn hò được ai.
Chẳng lẽ bà nhìn nhầm rồi?
Ngờ nghệch mà lại khiến bố mẹ bên nhà gái chủ động đề nghị bàn chuyện cưới xin ngay lần đầu đến nhà sao?
"Con kể mẹ nghe, con đến nhà họ làm gì? Có chủ động giúp họ làm việc gì không?"
Chu Kiến Quốc lắc đầu: "Nhà họ Chu không có việc gì để làm."
"Vậy con đã làm gì?"
Chu Kiến Quốc nhìn mẹ một cái: "Không làm gì, chỉ trò chuyện bình thường thôi. Mẹ hỏi vậy là không tin chuyện nhà họ Chu đề nghị bàn chuyện cưới xin à?"
Vương Xuân Hoa nhìn con trai: "Mẹ không phải không tin nhà họ Chu, mẹ không tin con thôi."
Chu Kiến Quốc: "..."
Có còn chút niềm tin nào không đây.
Chính ủy Chu cười tươi, cho rằng nhờ chai rượu Mao Đài của mình mà mọi chuyện suôn sẻ: "Thôi, hỏi nhiều làm gì, Kiến Quốc bây giờ đã thông suốt rồi."
Chu Kiến Quốc gật đầu.