Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 218

Liên Tiểu Thụ bước đến trước mặt Liên doanh trưởng theo lời thúc giục của Tô Lai Đệ.

Liên doanh trưởng vừa đưa tay ra đã phát hiện ra cậu bé gầy như da bọc xương, “Sao mà gầy thế này? Nó năm nay cũng mười tuổi rồi mà, sao trông còn nhỏ hơn Kiến Anh thế này?”

Tô Lai Đệ cay đắng nói, “Không có gì để ăn.”

“Chẳng phải mỗi năm tôi đều gửi tiền về sao?” Liên doanh trưởng nhíu mày.

“Trước đây tiền gửi về... mẹ cầm hết. Sau khi mẹ mất, chúng tôi không nhận được tiền nữa.”

Liên doanh trưởng mím môi, nghĩ đến điều gì đó rồi không hỏi thêm nữa, ông quay vào bếp, lượn một vòng rồi lấy ra hai cái bánh ngô, “Ăn tạm đi.”

Tô Lai Đệ run rẩy tay đón lấy, nhanh chóng đưa một cái cho con trai. Hai mẹ con cúi đầu ngấu nghiến bánh ngô.

Khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, người đàn ông trên bậc thềm đã không thấy đâu nữa, trong nhà chỉ còn tiếng người đàn ông đang dỗ dành vợ. Tô Lai Đệ ôm nửa cái bánh ngô, nước mắt rơi lã chã.

Liên Tiểu Thụ ăn xong nửa cái bánh ngô cũng không dám ăn tiếp, cậu cẩn thận giấu phần còn lại vào trong áo, “Mẹ, mình có đi nữa không?”

Tô Lai Đệ vội lau nước mắt, “Không đi nữa, đây là nhà của bố con, cũng là nhà của con. Từ nay con sẽ sống ở đây.”

Họ không dám vào trong, chỉ ngồi trên bậc thềm.

Không lâu sau, có một cô bé tầm tám, chín tuổi chạy vào. Thấy trong nhà có hai người ăn mặc rách rưới, cô bé khinh bỉ hỏi: “Các người đến xin ăn à?”

Tô Lai Đệ cố nặn ra một nụ cười, “Cháu là Kiến Anh đúng không? Cô là, cô là cô của cháu, đây là anh trai của cháu, chúng tôi không phải đến xin ăn.”

“Cô? Anh trai?”

Liên Kiến Anh cau mày: “Các người là họ hàng bên quê nội của bố tôi?”

Tô Lai Đệ chỉ đành gật đầu, “Đúng, đúng rồi…”

Liên Kiến Anh giậm chân, “Phiền c.h.ế.t đi được!”

Hách Đại Ni mở cửa bước ra, “Kiến Anh.”

“Mẹ, họ thật sự là họ hàng bên quê nội của bố ạ?”

Hách Đại Ni lườm Tô Lai Đệ một cái, rồi nói với con gái, “Vào nhà đi.”

Liên doanh trưởng dỗ dành xong vợ, quay sang nói với Tô Lai Đệ: “Hai mẹ con cứ ở lại đây, chuyện sau tính tiếp.”

Ông không đuổi hai mẹ con đi, chỉ cần cho ở lại là Tô Lai Đệ đã cảm tạ trời đất, cô liên tục gật đầu, “Vâng, vâng.”



Chuyện vợ trước của Liên doanh trưởng dẫn theo con đến nhà chỉ trong một ngày đã lan truyền khắp khu gia đình.

Đây trở thành đề tài bàn tán trong bữa cơm của nhiều nhà.

Không cần Tô Chiêu Chiêu đi dò hỏi, vô số tin tức từ các gia đình binh sĩ đã tự động truyền đến tai cô.

Triệu Tố Phân, hàng xóm sống cạnh nhà Liên gia, nắm được tin tức sớm nhất.

Cô ấy thích rảnh rỗi sang trò chuyện với Tô Chiêu Chiêu, từ cô ấy, Tô Chiêu Chiêu biết rằng người vợ trước của Liên doanh trưởng sống ở nhà họ Liên rất khổ sở.

Hách Đại Ni ngày nào cũng chửi bóng gió trong nhà.

Con gái nhà Liên gia còn đuổi đánh anh trai của mình.

“...Hai ngày nay cứ ầm ĩ suốt, ầm đến mức chúng tôi ở cạnh cũng phát điên. Liên doanh trưởng không quản lý gì cả, vợ trước của ông ta thật tội nghiệp, giặt giũ, nấu nướng đều là cô ta làm. Hách Đại Ni còn sợ cô ta ăn trộm lương thực, con cái ăn thêm một miếng cũng bị mắng.”

Nghe những lời này, lòng Tô Chiêu Chiêu đau thắt lại. Nếu Tô Lai Đệ thực sự là em gái của nguyên chủ, thì số phận của hai chị em cô thật sự quá giống nhau!

Vì thế, ngay cả khi đối mặt với Cố Hành, Tô Chiêu Chiêu cũng chẳng vui vẻ gì.

“Em hỏi anh, nếu em đến tìm anh muộn một, hai năm, anh có phải cũng đã lấy vợ và sinh con rồi không?”

Cố Hành: “...Không có nếu. Câu hỏi này không hợp lý.”

“Sao lại không hợp lý? Anh nghe nói chuyện nhà Liên doanh trưởng rồi chứ? Vợ trước của anh ta khi đến tìm cũng giống hệt như em lúc mang theo con đi tìm anh!”

Cố Hành thực sự không biết chuyện nhà Liên doanh trưởng, anh bận rộn với công việc, làm gì có thời gian để nghe mấy chuyện nhà cửa vặt vãnh.

“Chỉ là em may mắn hơn cô ấy vì anh chưa cưới vợ. Nếu em không đến tìm, giờ có lẽ em đã chết, hai đứa con, một đứa bị bán làm vợ nuôi từ bé, đứa kia làm lao động khổ sai. Gặp phải năm đói kém, chỉ có c.h.ế.t đói mà thôi. Anh căn bản sẽ không biết đến sự tồn tại của chúng em.”

“Em nói bậy bạ!” Cố Hành nổi giận, “Sao lại tự rủa chính mình! Em đang nghĩ cái gì vậy?”

Nghe cô nói đến chuyện mình chết, Cố Hành cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Anh hít một hơi thật sâu, “Đừng nói linh tinh.”

Tô Chiêu Chiêu liếc anh một cái, “Sao anh lại nổi giận?”

“Em thử nghĩ xem?” Cố Hành không vui.

Tô Chiêu Chiêu thở dài, “Thôi được rồi, không nói mấy chuyện chưa xảy ra nữa. Em có chuyện này muốn nói với anh.”

“Em nói đi.”

“Vợ của Liên doanh trưởng hình như tên là Tô Lai Đệ, lúc vào khu gia đình, Cố Tưởng và Cố Niệm nghe thấy cô ấy tự nói tên mình.”

Cố Hành lập tức ngồi thẳng dậy, “Em nghi ngờ cô ấy là em gái em à?”

Tô Chiêu Chiêu gật đầu, “Em muốn trực tiếp hỏi, nhưng lại sợ…”

“Sợ gì chứ, có nghi vấn thì cứ hỏi thẳng. Nếu đúng là em gái, thì tốt quá. Còn nếu không...” Anh ngừng lại, “Em cũng đừng lo, em gái em chắc chắn đang sống ở nơi khác.”

Tô Chiêu Chiêu không lo cô ấy không phải em mình.

Cố Hành nói: “Ngày mai đến đơn vị, anh sẽ gặp Liên doanh trưởng để tìm hiểu tình hình trước.”

Tô Chiêu Chiêu gật đầu.

Cô nhích lại gần rồi tựa vào vai anh, “Anh có bao giờ nghĩ nếu em không mang con đến tìm anh, giờ anh sẽ thế nào? Hoặc em và con ở lại quê sẽ ra sao?”

Cố Hành nắm tay cô, xoa nhẹ, “Anh không nghĩ tới. Em đã đến rồi, gia đình mình đã đoàn tụ, đó mới là thực tế, còn lại không cần phải nghĩ.”

Anh cúi đầu nhìn cô, “Có câu nói thế này: "Kẻ ngốc tự kiếm phiền não", anh thấy rất giống em bây giờ.”

Tô Chiêu Chiêu véo anh một cái, “Anh mắng em ngốc à!”

Cố Hành xuýt xoa, “Chẳng lẽ không phải?”

Không, không, chắc chắn không phải!

Tô Chiêu Chiêu không chịu thừa nhận.

Cô trở mình nằm xuống, “Ngủ thôi!”

Không biết có phải do những lời Tô Chiêu Chiêu nói không, mà đêm hôm đó Cố Hành mơ một giấc mơ.

Anh mơ về quê hương, thấy gia đình dựng mộ gió cho anh, phía dưới chỉ có quần áo và di vật.

Trong giấc mơ chỉ toàn là tiếng khóc.

Sau đó là một biển lửa, trong biển lửa là những gương mặt tuyệt vọng.

Tiếp theo, là một bóng dáng cô độc bước đi trên con đường vắng.

Kết thúc giấc mơ, không khác gì lời Tô Chiêu Chiêu nói hôm nay, cô đã mất, còn Cố Niệm và Cố Tưởng phải tự mình sống trong cảnh khốn khó, cuối cùng đói c.h.ế.t trong ngôi nhà cũ.

Giữa đêm, Cố Hành bị giấc mơ làm cho tỉnh giấc.

Anh ngồi bật dậy, động tác mạnh khiến người phụ nữ bên cạnh đang ngủ say khẽ rên rỉ rồi xoay mình.

Cố Hành lau mồ hôi trên trán, lòng vẫn còn sợ hãi, trong đầu thầm niệm: "Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy."

Anh nằm xuống lần nữa, ôm chặt người phụ nữ bên cạnh.
Bình Luận (0)
Comment