Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 234

Ngày hôm sau tan làm, Tô Lai Đệ không đến nhà bên này nữa mà về thẳng căn nhà thuê, Tiểu Thụ cũng vậy, sau khi tan học thì về nhà.

Trong thời kỳ thiếu lương thực, họ dọn đến nhà mới cũng không cần nghi thức gì.

Mẹ con họ cứ thế lặng lẽ sống tại đó.

Thường vào ngày nghỉ, Tô Chiêu Chiêu sẽ gọi mẹ con Tô Lai Đệ đến, nấu một bữa ngon để bồi bổ cho họ.

Thịt ở chợ rất khó mua, nhưng Cố Hành luôn có cách, cứ mỗi khoảng thời gian lại mang về một ít đồ rừng để gia đình có thể bổ sung đạm.

Vì vậy, dù tình hình lương thực thiếu thốn như vậy, mẹ con Tô Chiêu Chiêu vẫn không bị sụt cân bao nhiêu.

Sau khi vào đông, thời tiết nhanh chóng trở nên lạnh, vấn đề thiếu lương thực vẫn chưa được giải quyết, khiến cho cuộc sống của người dân càng thêm khó khăn.

Điều duy nhất tốt hơn là không còn bị hạn hán nghiêm trọng như mùa hè.

Ở Hải Thành, tình hình cũng được coi là ổn, dù chịu ảnh hưởng bởi hạn hán, việc kiểm soát nước vẫn tốt, ít nhất không ảnh hưởng đến nguồn nước sinh hoạt của người dân. Những vùng bị hạn nặng, vào mùa hè, nước sinh hoạt còn không đủ, báo chí đã đưa tin nhiều lần.

Mỗi lần đọc báo, mọi người trong văn phòng đều bàn luận một lúc.

Trưởng phòng Tạ chỉ vào nội dung trên báo nói: “Xem trên này viết gì này, một số dân làng ở khu vực nào đó mở đàn cầu mưa bị bắt, nói là tuyên truyền mê tín dị đoan.”

Tô Chiêu Chiêu cũng đọc, cả bài đầy những lời chỉ trích.

Người dân nếu không bị ép đến đường cùng, ai dám vi phạm pháp luật chứ.

"Sắp Tết rồi, không biết cứu trợ lương thực có phát kịp không? Ở quê tôi, cuộc sống gần như không thể duy trì nổi nữa rồi."

Dương Viễn Chinh cau mày, nếu không phải nhờ anh ta mỗi tháng tiết kiệm một ít lương thực gửi về, cha mẹ anh ở quê có lẽ đã c.h.ế.t đói.

Trưởng phòng Tạ nói: "Chắc cũng sắp rồi, phải chuyển lương thực đến những nơi khó khăn nhất trước."

"Chỉ cần có tin tức là được, chỉ sợ không có tin tức gì, dù ít hay nhiều, chỉ cần không để người ta c.h.ế.t đói là tốt rồi."

Mỗi khi nói đến chủ đề hạn hán, thiếu lương thực, không khí luôn trở nên nặng nề.

Tô Chiêu Chiêu đi cùng Chủ nhiệm Lưu đến phân xã họp, các cửa hàng cung tiêu giờ đây tranh giành vật tư rất gay gắt, không còn cảnh chia sẻ hòa thuận như trước, mọi người cãi nhau như đang đánh nhau.

Chủ nhiệm Nhâm tức giận đập bàn không biết bao nhiêu lần.

Tô Chiêu Chiêu không phát biểu ý kiến gì, ngồi ở phía sau im lặng như một học sinh.

Vẫn còn sức cãi nhau, có vẻ không đói lắm nhỉ.

"Chiêu Chiêu."

Nghe tiếng gọi, Tô Chiêu Chiêu quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đến, cô ngạc nhiên tròn mắt: "Sao cô gầy như thế này rồi?"

Phạm Văn Hà vẫn còn tâm trạng đùa: "Trước kia tôi hơi béo, bây giờ gầy đi, chẳng phải trông đẹp hơn nhiều sao?"

Tô Chiêu Chiêu nhíu mày: "Gầy thành bộ xương thì đẹp cái gì!"

Cô cũng đã mấy tháng không gặp Phạm Văn Hà, so với lần trước gặp, cô ấy ít nhất đã giảm 30 cân!

Theo lý thì không nên như vậy, Phạm Văn Hà là người lớn, mỗi tháng có 21 cân lương thực, lại làm việc ở viện nghiên cứu, sẽ không đến mức khó khăn như vậy. Nghe nói điều kiện gia đình cô ấy cũng không tệ, bố mẹ đều có việc làm, gia đình không phải gánh nặng gì quá lớn.

Tô Chiêu Chiêu đâu biết rằng Phạm Văn Hà gầy như vậy là do cô ấy gửi lương thực đến nông trường.

Thầy Bạch biết được tình cảm của cô ấy nên đã không gặp cô nữa. Không gặp được thầy, cô ấy cứ mỗi tháng đều gửi lương thực đến nông trường, một nửa số lương thực của mình đều đã gửi đi, với số lương thực ít ỏi đó, làm sao đủ ăn.

Tháng trước, gói hàng gửi đến nông trường của cô bị trả lại, thầy Bạch có lẽ đã đoán được là cô gửi nên không nhận nữa, nếu không thì cô ấy còn gầy hơn nữa.

Cô ấy đã ghi địa chỉ khác, nhưng thầy Bạch vẫn phát hiện ra.

Phạm Văn Hà kéo Tô Chiêu Chiêu ngồi xuống: "Dạo này cô thế nào?"

"Tôi rất tốt. Nhưng còn cô, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Đừng lấy cớ giảm cân ra mà lừa tôi, ai tin chứ!"

Phạm Văn Hà cười: "Tôi cũng ổn thôi, dạo trước hơi khó khăn, nhưng giờ ổn rồi. Tôi thật sự thấy mình gầy đi rất tốt, mọi người đều nói trông tôi xinh hơn nhiều, còn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi nữa."

Khi nhắc đến đối tượng, khóe miệng cô ấy có chút đắng cay.

"Chiêu Chiêu, cô... Thôi bỏ đi." Nói đến giữa chừng, cô lại nuốt lời vào.

Tô Chiêu Chiêu: "..."

Nói nửa chừng, thật là làm người ta tò mò!

Người ta không muốn nói, Tô Chiêu Chiêu cũng không hỏi tiếp, hai người lại trò chuyện về những chuyện khác.

Đến lúc rời đi, Phạm Văn Hà mới lên tiếng lần nữa: "Chiêu Chiêu, cô vẫn luôn hiểu nhiều hơn bọn tôi. Tôi muốn hỏi cô, nếu có một người mà cô rất ngưỡng mộ, muốn giúp đỡ, nhưng người đó lại tránh né cô,... trong mắt thế tục, giữa hai người có sự khác biệt lớn, nếu muốn tiến xa hơn có thể phải trải qua rất nhiều khó khăn, đợi thì có thể sẽ có cơ hội, không đợi thì có thể không còn chút cơ hội nào. Cô... cô sẽ làm thế nào?"

Tô Chiêu Chiêu:... Cô nói thẳng tên người đó ra có được không vậy?

"Văn Hà, tôi chỉ hỏi cô một câu, cảm xúc của anh ta về cô có giống cảm giác của cô với anh ta không?"

Phạm Văn Hà từ từ lắc đầu.

Tô Chiêu Chiêu nói: "Vậy thì tôi nghĩ cô đã có câu trả lời rồi."

Phạm Văn Hà gật đầu, thở dài: "Đúng vậy, tôi cứ muốn người khác cho tôi câu trả lời, nhưng thực ra trong lòng tôi đã có đáp án rồi."

Tô Chiêu Chiêu thực sự không biết Phạm Văn Hà đã bắt đầu có tình cảm với thầy Bạch từ khi nào. Cô thừa nhận thầy Bạch là một người đàn ông rất cuốn hút, có học thức, đã từng du học nước ngoài, mang trong mình khí chất khác biệt.

Nhưng người đàn ông này hiện tại đang gặp khó khăn, và tình cảnh đó sẽ còn kéo dài trong một thời gian dài.

Đây là một vực sâu, đã bước vào thì rất khó thoát ra.

Nói thẳng ra, với sự dày vò về thể xác và tinh thần trong thời gian dài, Tô Chiêu Chiêu cũng không biết liệu thầy Bạch có thể vượt qua được không.

Tô Chiêu Chiêu không muốn đánh giá tình cảm của Phạm Văn Hà dành cho thầy Bạch là gì, cô chỉ nghĩ rằng không cần thiết phải vì một mối tình, hơn nữa lại là tình đơn phương, mà tự chuốc lấy khổ đau.

Người khác thì còn tránh không kịp.

Hy vọng Phạm Văn Hà có thể tỉnh táo lại.

Ôi, một mối tình chưa bắt đầu đã khiến cho một người có tính cách vui vẻ như Phạm Văn Hà trở nên u sầu như vậy, điều này Tô Chiêu Chiêu thực sự không ngờ tới.

Phạm Văn Hà nói: "Tôi nghĩ nhiều quá, thật ra tôi cũng không cao thượng đến mức đó. Nếu bắt tôi đợi mãi, có lẽ tôi cũng không thể đợi nổi. Tôi biết là do bản thân yếu đuối, lại còn muốn tìm sự ủng hộ từ cô... Chiêu Chiêu, những lời hôm nay coi như tôi chưa nói, cô nghe rồi thì quên đi nhé."

Tô Chiêu Chiêu gật đầu: "Cô nghĩ được như vậy là tốt nhất, con người sống trên đời, điều quan trọng nhất là phải vui vẻ, bản thân ổn thì mới thật sự tốt. Đừng để mình gầy thành bộ xương nữa, mặt có chút thịt mới đẹp."

Phạm Văn Hà cười, gật đầu: "Tôi đi trước đây, có lẽ lần sau gặp, tôi sẽ mời cô kẹo cưới."

Tô Chiêu Chiêu: "Tôi sẽ đợi."
Bình Luận (0)
Comment