Bố mẹ của Chính ủy Chu sắp về, Chính ủy Chu cũng không để họ về tay không. Hai ông bà đều mặc quần áo mới, cụ ông còn khoác một chiếc áo quân đội mới tinh, vui mừng đến nỗi không muốn cởi ra, chỉ mong nhanh chóng về quê để khoe với hàng xóm bộ đồ mới.
Vương Xuân Hoa cũng gom một bao lớn quần áo cũ của gia đình để chị dâu mang về.
Không cho cũng không được, chị dâu bà ngày nào cũng nhòm ngó tủ quần áo, hễ Chu Xuân Yến mặc bộ nào đẹp một chút, bà ta lại xuýt xoa, mắt cứ dán chặt vào bộ quần áo, như thể muốn người ta chủ động cho mình.
Chu Xuân Yến tính tình hiền lành, cuối cùng bị họ nói đến mức phải cho họ hai bộ quần áo đẹp.
Không chỉ có quần áo, Chính ủy Chu còn chuẩn bị cho họ một bao lương thực, mua thêm hai mươi mấy cái bánh làm từ bột ngũ cốc tam hợp ở nhà ăn để họ ăn dọc đường.
Cả gia đình ai cũng cõng, cũng xách đồ, gói ghém đầy đủ, mãn nguyện trở về quê.
Mọi người trong khu gia đình thấy cảnh đó, ai cũng nói gia đình Chính ủy Chu thật hiếu thảo và tốt bụng.
Khi Tô Chiêu Chiêu trò chuyện với Cố Hành, cô khen Chính ủy Chu thật khéo léo.
Cố Hành nói: "Nếu không khéo léo thì sao ông ấy làm được Chính ủy đoàn?"
Đúng là vậy thật.
Khi người thân đến thăm ở khu gia đình dần rời đi, báo chí bắt đầu đăng tải nhiều tin về việc phát lương thực cứu trợ, không khí đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Không lâu sau, đội sản xuất gần đó cũng bắt đầu phát lương thực cứu trợ. Tuy nhiên, điều mà người dân mong đợi và những gì họ nhận được lại khác xa nhau.
Muốn ăn no thì không thể, lương thực cứu trợ chỉ giúp họ không c.h.ế.t đói mà thôi.
Năm mới 1960 đến rất nhanh.
Những năm trước, mọi người đã sớm bắt đầu sắm sửa đồ Tết, nhưng năm nay có tiền cũng không mua được đồ tốt. Gần Tết, mỗi ngày lượng thịt bán ra ở các sạp rất ít, dậy từ sáng sớm đi xếp hàng cũng chưa chắc đã mua được.
Tô Chiêu Chiêu là nhân viên của cửa hàng cung tiêu, nhờ vào mối quan hệ cũng chỉ mua được một cân thịt.
May mắn là trong quân đội có g.i.ế.c lợn, Cố Hành mang về năm cân sườn.
"Sườn chẳng ai muốn lấy, chỉ có mỡ mới là thứ mọi người thích."
Cố Hành nói muốn sườn, mọi người còn ngại ngùng, cảm thấy như đang để anh chịu thiệt.
Có người còn muốn đổi hai cân thịt để lấy năm cân sườn của anh.
Cố Hành không đổi.
Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Sườn là ngon rồi, em thích nhất là ăn sườn. Tối ba mươi Tết chúng ta sẽ làm món khoai tây hầm sườn, bỏ thêm nhiều khoai tây, rồi hầm thêm nồi canh sườn."
Cố Hành gật đầu, biết cô thích ăn nên mới lấy sườn về: "Gọi Lai Đệ và Tiểu Thụ đến cùng đón năm mới."
"Ừ!"
Ngày ba mươi Tết, Tô Lai Đệ dẫn theo Tiểu Thụ đến sớm. Cô đã làm ở nhà máy cơ khí được ba tháng, trông đã thay đổi rất nhiều so với lúc mới đến, gương mặt đã có chút thịt, không còn vừa đen vừa vàng vọt như trước.
Tháng trước, cô mới cắt tóc, mái tóc dài đã được cắt thành kiểu đầu ngắn như Hồ Lan, trông tươi tắn hơn nhiều, cũng trẻ trung hơn.
Khi cô và Tiểu Thụ đến, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành vẫn đang rửa mặt, hai người đêm qua ngủ muộn, nên sáng nay dậy cũng không sớm lắm.
"Dì cả, dượng, chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới, anh chị con ở trong nhà, vào chơi với chúng đi."
Tiểu Thụ chạy lon ton vào nhà.
Tô Lai Đệ lấy tạp dề treo trên tường: "Sáng nay nấu bánh trôi nhé?"
"Đúng rồi, bột gạo nếp chị đã lấy ra rồi, để trong chậu." Tô Chiêu Chiêu rửa mặt xong cũng vào bếp.
Sáng ba mươi Tết như mọi khi là bánh trôi nước với đường đỏ, Tô Lai Đệ giúp trong bếp, Cố Hành rửa mặt xong thì không vào bếp mà lo làm việc khác.
Ba đứa trẻ trò chuyện trong nhà, Tiểu Thụ đứng bên giá sách chọn những cuốn sách mà mình có thể đọc.
Cố Niệm mở ngăn kéo, lấy một miếng bánh quy đưa cho cậu.
"Em thích đọc gì thì cứ lấy, cũng có thể mang về đọc, nhưng phải giữ gìn sách cẩn thận nhé."
Tiểu Thụ vừa cắn bánh quy vừa gật đầu.
Sách của anh chị nhiều thật! Còn có cả truyện tranh nữa!
Ăn sáng xong, Chu Tiểu Quân chạy sang gọi Cố Tưởng và Tiểu Thụ đi chơi.
Cố Niệm cũng cùng Chu Phương Phương ra ngoài, mỗi khi nghỉ lễ, hai cô bé luôn có vô số chuyện để nói, khoác tay nhau đi vòng quanh khu gia đình vài vòng.
Cố Hành đến đơn vị để cùng lãnh đạo đi thăm hỏi binh lính, trong nhà chỉ còn lại hai chị em Tô Chiêu Chiêu và Tô Lai Đệ.
Đến khoảng mười giờ, Tô Chiêu Chiêu dẫn Tô Lai Đệ chuẩn bị bữa trưa.
"Trước đây em chưa bao giờ nghĩ rằng đời mình sẽ có những ngày như thế này."
Tô Lai Đệ vừa thái rau vừa nói.
Cô từng nghĩ rằng phần đời còn lại của mình chỉ là chịu đựng, không ngờ sau bao biến cố, cuộc sống của cô lại thay đổi hoàn toàn.
Tô Chiêu Chiêu nói: "Cuộc sống vốn dĩ có vô số biến đổi, em còn trẻ, làm sao có thể nhìn thấy trước được cả đời mình."
Cô cũng không ngờ rằng chỉ đọc một cuốn tiểu thuyết mà lại xuyên không.
Thật huyền ảo!
Thế nhưng, cuộc sống hiện tại của cô lại rất bình thường.
Không biết từ lúc nào, cô đã ở đây được năm năm rồi. Tương lai, có lẽ cô sẽ sống cả đời ở đây.
Tô Lai Đệ mỉm cười: "Có câu nói cũ: Cây chuyển chỗ thì chết, người chuyển chỗ thì sống, đặt vào em thì thật đúng."
Hai chị em vừa nấu ăn, vừa trò chuyện.
Tô Chiêu Chiêu đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tô Lai Đệ: "Liên Đại Hải không đến chỗ em ở quấy rầy chứ?"
Tô Lai Đệ lắc đầu: "Lúc mới chuyển nhà thì có đến, sau đó chỉ khi gửi lương thực và tiền nuôi con mỗi tháng mới gặp, mỗi lần anh ta đến đều dắt con theo."
Điều này rõ ràng là do Hách Đại Ni dạy, sợ Tô Lai Đệ và Liên Đại Hải tiếp xúc nhiều.
Nhớ lại khoảng thời gian gần đây có người hỏi về việc liệu Tô Lai Đệ có muốn tái hôn không, Tô Chiêu Chiêu liền hỏi: "Em có nghĩ đến chuyện tìm một người nữa không?"
Tô Lai Đệ im lặng một lúc: "Em chỉ sợ... người đó sẽ không đối xử tốt với con."
Ngay cả bố ruột còn có thể bỏ rơi con, làm sao cô có thể trông chờ vào bố dượng.
Nói là không nghĩ đến thì không đúng, cô là một người phụ nữ truyền thống, cả đời này cô chưa từng cảm nhận được sự yêu thương của chồng. Nhìn người khác vợ chồng tình cảm, nói không ghen tị thì là nói dối.
Có lúc cô cũng thường nghĩ, nếu mình có một người biết quan tâm thì sẽ ra sao?
Nhưng khi nhìn thấy Tiểu Thụ, những suy nghĩ đó liền tan biến.
Chị Lưu ở nhà ăn biết cô đã ly hôn, còn muốn giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng cô đã từ chối. Chuyện này cô không nói với ai.
"Không phải là bắt buộc phải tìm người, nhưng nếu tìm, tất nhiên phải tìm người tốt với con..." Tô Chiêu Chiêu suy nghĩ rồi không nói thêm nữa, khuyên người khác tìm đối tượng lúc nào cũng thấy kỳ kỳ.
Kiếp trước mà có ai khuyên cô như vậy, chắc cô sẽ bực mình.
Thôi vậy, cô vẫn nên im lặng thì hơn.
Đợi khi nào gặp người phù hợp rồi hẵng tính.
Buổi trưa, cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên ấm cúng, còn buổi tối thì ăn bánh chẻo, nhân thịt heo và cải thảo. Ăn tối xong, Tô Lai Đệ dẫn con về.
Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành thức đến nửa đêm, còn Cố Niệm và Cố Tưởng đã không chịu nổi mà đi ngủ sớm.
Khi kim đồng hồ chỉ đúng 12:01, Tô Chiêu Chiêu kiễng chân lên hôn Cố Hành một cái: "Chúc mừng năm mới, đoàn trưởng Cố."
"Chúc mừng năm mới, cô Tô."