Sáng hôm sau, trong buổi họp, Chủ nhiệm Lưu chính thức công bố quyết định bổ nhiệm Tô Chiêu Chiêu làm Trưởng Phòng Tài vụ.
Trong phòng họp, có người vui mừng thay cô, nhưng cũng có người bất mãn, và cảm xúc này hiện rõ trên mặt.
Tô Chiêu Chiêu thấy nhưng không để ý.
“Chúc mừng Trưởng phòng Tô!”
“Chị Tô, không, Trưởng phòng Tô, chúc mừng chúc mừng! Việc thăng chức quan trọng như vậy, đừng quên mời chúng tôi ăn kẹo mừng để hưởng chút may mắn nhé.”
Cũng từ hôm nay, Tô Chiêu Chiêu chuyển từ văn phòng của Phòng mua bán sang chính thức làm việc tại Phòng Tài vụ.
Trưởng phòng Tạ tỏ vẻ tiếc nuối, “Tiểu Tô à, sau này nhớ về thăm Phòng mua bán thường xuyên nhé.”
Tô Chiêu Chiêu cười ngượng ngùng, “Trưởng phòng, văn phòng của chúng ta đối diện nhau mà.”
Lục Hạo Nhiên cười nói: “Chị Tô qua Phòng Tài vụ, sau này việc phê duyệt chi tiêu cho mua hàng có dễ hơn không?”
Tô Chiêu Chiêu chỉ vào anh ta: “Vẫn phải theo quy định mà làm thôi.”
Trong văn phòng cũng chẳng có gì nhiều để dọn, Tô Chiêu Chiêu chỉ cần mang theo cốc nước, sổ tay và vài thứ linh tinh rồi chuyển sang Phòng Tài vụ đối diện.
Trưởng phòng Lý vẫn chưa rời đi, ông có hai ngày để bàn giao công việc cho Tô Chiêu Chiêu.
“Tiểu Tô à, khi cô mới vào Hợp tác xã cung tiêu, tôi và Trưởng phòng Tạ còn tranh giành người, nhưng tiếc là tôi không giành được. Cô xem, đi một vòng, cuối cùng cô vẫn về với Phòng Tài vụ. Điều này chứng tỏ cô vốn dĩ đã là người của Phòng Tài vụ.”
Tô Chiêu Chiêu nhớ lại chuyện xảy ra ngày đầu tiên đến Hợp tác xã, cô cười nói: “Đi một vòng cũng không uổng phí, tôi học được rất nhiều điều.”
Trưởng phòng Lý cười: “Nếu cô vào Phòng Tài vụ ngay từ đầu, có lẽ giờ chức Trưởng phòng này cũng đã thuộc về cô rồi.”
Phòng Tài vụ có bốn bàn làm việc, bàn của Trưởng phòng nằm trong cùng, có thể quan sát cửa ra vào và mọi người trong phòng, nhưng người ngoài không thể nhìn thấy bàn làm việc.
Ba bàn còn lại, một bàn gần cửa là của đồng chí Lưu Phúc Sinh, hai bàn kia kê sát tường đối diện nhau, một bàn là của Hồ Giai, bàn còn lại là của Tiểu Trương, nhân viên kho mới được tuyển vào hai năm trước.
Lưu Phúc Sinh và Tiểu Trương lần lượt phụ trách việc thu chi, còn Hồ Giai nhiều năm qua chỉ làm công việc vặt, không có chí tiến thủ.
Sau khi Tô Chiêu Chiêu nói chuyện với Trưởng phòng Lý, Lưu Phúc Sinh đứng dậy bước tới.
“Trưởng phòng Tô, chúng ta đều quen biết nhau rồi, tôi không cần giới thiệu nữa, để tôi báo cáo công việc mà tôi phụ trách nhé.”
Tô Chiêu Chiêu cười: “Thế này đi, chúng ta họp nội bộ trước để mọi người hiểu nhau hơn.”
“Được thôi.”
Phòng Tài vụ chỉ có vài người, nên không cần vào phòng họp. Mọi người kéo ghế ngồi quanh bàn của Trưởng phòng.
Tô Chiêu Chiêu và Trưởng phòng Lý ngồi cạnh nhau trước bàn làm việc.
“Mọi người đều đã tham gia cuộc họp sáng nay rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa. Từ nay Phòng Tài vụ sẽ do Trưởng phòng Tô quản lý, công việc sau này như thế nào, để cô ấy nói với mọi người.”
Tô Chiêu Chiêu nói: “Mọi người đều quen biết tôi rồi, tính tôi thế nào chắc mọi người cũng hiểu. Tôi không làm ba cái trò gây khó dễ gì đâu. Khi Trưởng phòng Lý còn ở đây thế nào, thì sau này vẫn sẽ như vậy. Mọi người chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.”
Sau đó, cô để mọi người giới thiệu công việc của mình.
Lưu Phúc Sinh nói trước.
Tiếp đến là Tiểu Trương, nhân viên kho.
Cuối cùng là Hồ Giai, công việc của cô ta rất đơn giản, chỉ cần vài câu là xong.
Hồ Giai vẫn như trước, mọi cảm xúc đều thể hiện hết lên mặt.
Tô Chiêu Chiêu trở thành Trưởng Phòng Tài vụ, nhìn nét mặt của Hồ Giai là biết cô ta không phục.
Qua buổi họp này, Tô Chiêu Chiêu cơ bản đã nắm được công việc của từng người.
Hai ngày tiếp theo, Trưởng phòng Lý bàn giao toàn bộ công việc của Phòng Tài vụ cho cô, sau đó chính thức rời Hợp tác xã để nhận nhiệm vụ mới.
Còn Tô Chiêu Chiêu cũng bắt đầu công việc của Trưởng Phòng Tài vụ.
...
“... Ở đơn vị nào cũng vậy, đều phải theo thâm niên... Cô ta mới đến được mấy năm, còn chưa lâu bằng tôi, dựa vào cái gì mà cô ta làm Trưởng phòng chứ? Theo thâm niên, phải là anh Lưu mới đúng.”
Lưu Phúc Sinh ngẩng lên nhìn Hồ Giai một cái, “Chuyện này sau này đừng nói nữa. Chức Trưởng phòng của cô ấy là do Chủ nhiệm Chi nhánh trực tiếp bổ nhiệm. Cô ấy là sinh viên đại học, lại học chuyên ngành tài chính kế toán, cấp bậc hành chính còn cao hơn tôi, cô ấy làm Trưởng phòng tôi thấy hoàn toàn xứng đáng.”
Hồ Giai không tin, nghĩ rằng anh sợ làm mất lòng nên mới nói vậy.
Cô không phục, Lưu Phúc Sinh có thể phục sao?
Cô định nói thêm thì thấy Tô Chiêu Chiêu dẫn Tiểu Trương bước vào.
Hồ Giai biến sắc, vội vàng quay lại bàn làm việc giả vờ như không có chuyện gì.
Tô Chiêu Chiêu liếc cô một cái, không cần nghĩ cũng biết cô chắc chắn đang nói xấu sau lưng mình.
Nhưng vì không bắt được nên Tô Chiêu Chiêu cũng không để ý, cô ngồi xuống bàn làm việc.
Khi cô ngồi xuống, Lưu Phúc Sinh đưa cho cô một số giấy tờ để ký.
Tiểu Trương ngồi vào bàn làm việc của mình, Hồ Giai ra hiệu bằng ánh mắt cho cô.
Tiểu Trương cúi đầu bận rộn.
Cho đến lúc tan làm, Hồ Giai gọi Tiểu Trương lại ở cửa: "Chiều nay cô về lúc nào?"
Chiều nay, Tô Chiêu Chiêu dẫn Tiểu Trương đi kiểm tra sổ sách bên khu công nghiệp. Hồ Giai cứ nghĩ hai người sẽ về muộn, nếu biết vậy cô đã không dám bàn tán với Lưu Phúc Sinh ở văn phòng.
Tiểu Trương trả lời lấp lửng: "Vừa mới đây thôi mà."
Hồ Giai bĩu môi, nghĩ rằng Tiểu Trương đã bị Tô Chiêu Chiêu thu phục rồi, rõ ràng trước đây họ chuyện gì cũng nói với nhau.
Phó chủ nhiệm Hồ từ văn phòng đi ra đúng lúc thấy Hồ Giai đang bĩu môi, ông bước tới: "Làm gì đấy?"
Hồ Giai liếc nhìn bố mình: "Không có gì, bố định về nhà chưa?"
"Về."
Phó chủ nhiệm Hồ có xe đạp, Hồ Giai ngồi lên yên sau.
"Bố, bố điều con sang chi nhánh ở khu công nghiệp đi."
Phó chủ nhiệm Hồ gạt phăng ngay lập tức: "Con nghĩ gì thế, ngồi văn phòng không muốn lại muốn đi làm nhân viên bán hàng? Lư Thanh đang làm ở chi nhánh, giờ bố chuyển con sang đó nữa thì người ta nghĩ sao? Bỏ ngay cái ý định này đi!"
Hồ Giai bĩu môi: "Con ngồi ở văn phòng chỉ làm mấy việc vặt, có cũng như không. Giờ Tô Chiêu Chiêu làm Trưởng phòng, trước đây con lại từng đắc tội với cô ta, chắc chắn cô ta không ưa gì con, sẽ gây khó dễ cho con."
"Cô ta dám!" Phó chủ nhiệm Hồ trợn mắt, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Cô ta không ngốc như vậy đâu, con cứ yên tâm. Chỉ cần con làm tốt công việc của mình, cô ta chắc chắn sẽ không gây khó dễ cho con, người ta cũng chẳng cần làm khó con làm gì."
Nói xong, Phó chủ nhiệm Hồ lại dạy bảo Hồ Giai: "Con làm ở Phòng Tài vụ bao nhiêu năm rồi mà vẫn không biết học hỏi gì thêm à? Hồi đó bố vất vả mới xin được một suất cho con đi học nâng cao, thế mà con lại đem thời gian đó đi hẹn hò. Nếu khi đó con lấy được chứng chỉ, giờ bố đã sắp xếp cho con một vị trí tốt hơn rồi..."