Cố Hành kéo cô lên xe: "Đừng nhìn nữa, được nghỉ chúng sẽ về thôi, em cứ như thế này, sau này bọn trẻ lên đại học thì làm sao?"
Tô Chiêu Chiêu bướng bỉnh: "Khi chúng lên đại học, em đã quen rồi."
Nói xong cô quay đầu liếc nhìn anh: "Em thấy anh vui vẻ lắm nhỉ?"
Cố Hành nhìn cô một cái: "Nhà giờ chỉ còn hai chúng ta thôi."
Đã là vợ chồng bao nhiêu năm, chỉ cần một ánh mắt cô đã đoán ra anh đang nghĩ gì.
"Đồ lưu manh."
Cố Hành liếc cô một cái, người vợ nào lại gọi chồng mình như thế?
Tô Chiêu Chiêu nói: "Đoàn trưởng Cố, em khuyên anh nên tiết chế, dù sao tuổi tác cũng không còn nhỏ, con cái đều đã học cấp ba rồi."
Cố Hành nghiến răng: "Anh còn trẻ hay không, về nhà em sẽ biết."
Nói rồi anh nhấn ga, xe lao nhanh về phía trước.
Tô Chiêu Chiêu: "..."
Có vẻ như cô đã chọc nhầm người rồi.
Làm sao bây giờ?
...
Khi xe dừng lại, Tô Chiêu Chiêu nhanh chóng chạy về nhà, vừa chạy vừa nói: "Anh mau đi trả xe đi, nhỡ đâu đơn vị cần dùng thì sao."
Cố Hành không để ý đến cô, giao xe cho người lính trực ở cổng.
Khi anh về đến nhà, Tô Chiêu Chiêu đã đeo balo chuẩn bị ra ngoài.
Anh đưa tay chặn lại: "Đi đâu đấy?"
Tô Chiêu Chiêu chớp chớp mắt: "Đi làm chứ còn gì nữa."
"Chưa đến giờ mà, không cần vội." Anh chặn đường rồi vòng tay ôm lấy eo cô kéo vào nhà.
Tô Chiêu Chiêu vùng vẫy: "Em còn nhiều việc chưa xong, em phải đến sớm để làm."
"Yên tâm, anh già rồi, sẽ nhanh thôi, không tốn nhiều thời gian đâu." Giọng Cố Hành lạnh lùng.
Tô Chiêu Chiêu: "..."
Hỏng rồi, đến mức tự nhận mình "rất nhanh" rồi.
Đoàn trưởng Cố đang ghi thù, lúc này phải xuống nước mới đúng, cô vội chớp chớp mắt: "Anh nói gì vậy, em còn lạ gì bản lĩnh của anh."
Đoàn trưởng Cố cúi nhìn cô, hỏi lại: "Ồ, vậy anh có bản lĩnh gì?"
Đoàn trưởng Cố, anh không biết xấu hổ à!
Mấy lời này, có ai lại khen trực tiếp thế chứ?
Tô Chiêu Chiêu: "… Anh giỏi lắm, anh lại còn đẹp trai, thân hình thì chuẩn, em thích nhất là sờ… bụng anh…"
...
Tô Chiêu Chiêu gần như phải vịn vào hông mới đi vào được cơ quan.
Vừa bước vào thì gặp Trưởng phòng Tạ: "Ồ, Tiểu Tô làm sao thế này?"
Tô Chiêu Chiêu đứng thẳng người: "Lúc bê đồ không cẩn thận bị trẹo lưng."
"Vậy thì phải cẩn thận đấy, người có tuổi rồi thì phải chú ý, như tôi đây, mới leo cầu thang có tí mà cũng trẹo lưng, không thoải mái mấy ngày liền." Trưởng phòng Tạ vừa tốt bụng nhắc nhở, vừa chia sẻ trải nghiệm bị trẹo lưng của mình.
Tô Chiêu Chiêu đầy vạch đen trên đầu.
Ai có tuổi chứ?
Ai?
Ai!!!
Cô năm nay mới có ba mươi… ba mươi hai thôi!
Trong lòng cô vẫn còn trẻ trung lắm!
Thật tức c.h.ế.t mà!
Hừ!
Tô Chiêu Chiêu mặt không cảm xúc bước qua Trưởng phòng Tạ, rồi tiến vào văn phòng phòng tài vụ.
Trưởng phòng Tạ đứng đó mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ai chọc giận cô ấy vậy?
Trong văn phòng tài vụ, Hồ Giai đang trò chuyện với Tiểu Trương, thấy Tô Chiêu Chiêu mặt đen thui bước vào, liền vội vàng trở về chỗ ngồi.
Ngồi xuống rồi mà vẫn không nhịn được, thỉnh thoảng liếc trộm Tô Chiêu Chiêu.
… Mặt đen thế này, chắc là bị chồng bắt nạt rồi!
Hồ Giai thầm vui trong lòng, càng nghĩ càng thấy hả hê.
Trong đầu cô ta tự diễn ra một vở kịch gia đình đầy sóng gió, không nhịn được mà cười "phì" ra một tiếng.
Tô Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn qua: "..."
Tiểu Trương: "… Đang nghĩ gì mà vui vậy?"
Hồ Giai cố nhịn cười, xua tay, hắng giọng: "Tôi đang nghĩ về con gái tôi thôi."
...
Lợi thế khi nhà chỉ còn hai người là, vợ chồng không còn sợ làm ồn đến mức đánh thức con cái nữa.
Nhược điểm là… mệt quá.
Sau vài ngày quậy tưng bừng, Tô Chiêu Chiêu không cho Cố Hành đến gần nữa: "Tiết chế đi, tiết chế đi Đoàn trưởng Cố."
Cố Hành giữ tay cô lại: "Mai rồi tính."
Tô Chiêu Chiêu đá anh một cái: "Mai các con anh về nghỉ rồi!"
Cố Hành chẳng cảm thấy gì: "Thời gian trôi nhanh vậy sao?"
Tô Chiêu Chiêu trừng mắt nhìn anh: "Anh nói xem?"
Cố Hành không nói, mà trực tiếp hành động.
Tô Chiêu Chiêu bị anh trấn áp không thương tiếc.
...
Tối thứ bảy, Cố Tưởng, Cố Niệm và Chu Tiểu Quân bắt chuyến xe cuối cùng về nhà.
Khi xuống xe ở đầu đường, cả ba chạy thật nhanh về nhà.
Chu Tiểu Quân vừa chạy vừa nói: "Tớ thèm bắp cải hầm miến của mẹ tớ quá, nếu có thêm thịt thì tuyệt hơn."
Ở trường, cả tuần mới có một bữa ăn thịt, mà vào bát thì chỉ có một miếng thịt nhỏ xíu!
Rau nhiều hơn thịt, không! Phải nói là rau cũng ít mà thịt còn ít hơn!
Cố Niệm: "Tớ thèm bún chua cay, mì chua cay mẹ tớ nấu."
Cả ba nhanh chóng chạy tới cổng nhà, rồi mỗi người tự đẩy cửa bước vào.
Tô Chiêu Chiêu đang xào rau trong bếp, mùi thơm của thịt bay khắp sân nhỏ, hai anh em vừa bước vào đã hít một hơi thật sâu.
"Thơm quá!" Cố Niệm ném cặp sách vào tay Cố Tưởng: "Anh, anh giúp em cất đi nhé. Mẹ ơi, bọn con về rồi!" Vừa nói cô vừa nhảy chân sáo vào bếp.
Tô Chiêu Chiêu cười nói: "Về rồi à, cất đồ xong rửa tay rồi ra ăn cơm."
Cố Niệm được mẹ đút cho một miếng thịt, vừa nhai vừa hỏi: "Bố con đâu ạ?"
Tô Chiêu Chiêu hơi đỏ mặt, khẽ ho một tiếng rồi nói: "Bố có việc ra ngoài rồi, chắc cũng sắp về."
"Ồ." Cố Niệm không nghĩ nhiều, quay vào nhà cất đồ.
Khi cô đi rồi, Cố Tưởng bước vào, Tô Chiêu Chiêu cũng đút cho cậu một miếng thịt.
Chẳng mấy chốc, Cố Hành về đến nhà.
Sau khi nói vài câu với hai con, anh vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, lấy từ túi quần ra một thứ, cất vào chiếc hộp gỗ trong tủ.
"Ăn cơm thôi." Tô Chiêu Chiêu gọi.
Hai anh em chạy vào bếp bưng cơm và thức ăn ra.
"Ăn nhiều vào nhé." Trên bàn ăn, Tô Chiêu Chiêu gắp thêm thịt cho bọn trẻ: "Đồ ăn trong căng tin trường thế nào?"
"Cũng không tốt lắm." Cố Niệm ăn rất ngon lành, gắp một miếng thịt nhỏ từ đĩa, ra hiệu: "Một phần đồ ăn chỉ có đúng một miếng thịt như này, mà giá đắt hơn rau đến năm xu, nhiều bạn trong lớp còn không dám mua để ăn."
"Lớp con còn có mấy bạn chẳng ăn ở căng tin, toàn mang đồ khô từ nhà đi."
Tô Chiêu Chiêu nói: "Trường của các con có căng tin là tốt rồi, ở các trường trung học vùng nông thôn, học sinh nội trú toàn phải mang đồ khô từ nhà. Mỗi gia đình có điều kiện khác nhau, các con đừng vì việc bạn mang đồ khô mà nhìn họ bằng ánh mắt khác thường."
Cố Niệm lắc đầu: "Chúng con không có đâu ạ."
Cố Tưởng cũng lắc đầu.
Về điều này, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành rất yên tâm. Dù gì cả hai đều đã trải qua những giai đoạn khó khăn trong cuộc sống, chúng hiểu rõ sự vất vả và khó khăn của người khác.
Những trải nghiệm đó giúp họ dễ dàng đồng cảm với người khác hơn.