Sau khi rời khỏi nhà của Chu Xuân Yến, Tô Chiêu Chiêu định về thì Vương Xuân Hoa đuổi theo.
“Không ở lại với con dâu à?” Tô Chiêu Chiêu trêu bà, con dâu bà ấy mang thai, cả buổi sáng bà có thể chạy sang nhà con trai đến ba lần.
“Không ở, chị đến chỗ cô.” Vương Xuân Hoa đáp, “Hỏi cô chút chuyện.”
“Nói đi.”
“Tô Lai còn định tiến thêm bước nữa không?”
Tô Chiêu Chiêu nhìn bà, “Chị có người nào phù hợp muốn giới thiệu cho nó à? Nói tình hình trước đi, nếu hợp thì cũng có thể gặp thử.”
Vương Xuân Hoa khoác tay Tô Chiêu Chiêu, hai người vừa đi vừa trò chuyện: “Người chị muốn nói là bảo vệ của nhà máy chúng tôi, tên là Tần Nham, trước đây cũng từng là lính, nghe nói bị thương nên chuyển nghề. Bây giờ cậu ta làm lãnh đạo nhỏ ở nhà máy cơ khí, quản lý hơn chục người trong phòng bảo vệ. Cậu ta cũng đã 37-38 tuổi, tướng mạo đoan chính, vóc dáng cũng chắc khỏe.”
Nghe có vẻ ổn, Tô Chiêu Chiêu hỏi tiếp: “Vậy gia cảnh của anh ta thế nào? Có con cái gì không?”
“Không có con.” Vương Xuân Hoa nói: “Sau khi xuất ngũ, cậu ta hơn 30 tuổi mới kết hôn. Kết hôn chưa được hai năm thì vợ qua đời do sinh khó. Mấy năm nay cũng chưa tái hôn.”
Tô Chiêu Chiêu nhướng mày, “Anh ta có điều kiện như vậy, mấy năm nay không ai giới thiệu cho à?”
“Sao lại không có chứ?” Vương Xuân Hoa hiểu rõ, nếu không đã không nhắc đến.
“Không nói đến quê cậu ta, chỉ nói trong nhà máy thôi cũng có nhiều người muốn giới thiệu, người tái hôn có, người chưa kết hôn cũng có. Nhưng cậu ta không muốn tìm, cứ từ chối mãi. Mọi người nói vài lần không được, cũng chẳng ai nhắc nữa. Trong nhà máy có đủ lời bàn tán, người thì bảo cậu ta kiêu ngạo, người thì nói cậu ta không quên được vợ cũ.”
“Tôi cũng đã từng nói chuyện với cậu ta rồi. Nhà máy có những nam nữ lớn tuổi chưa kết hôn, chúng tôi bên hội phụ nữ cũng phải lo, giúp họ giải quyết vấn đề cá nhân. Cậu ta không kết hôn không phải do kiêu ngạo gì đâu, trông cậu ta không phải kiểu người như vậy.”
“Tôi không hỏi kỹ, nhưng nghĩ lại chắc vẫn do chuyện vợ cũ sinh khó làm cậu ta có chướng ngại tâm lý. Nghe nói sinh mấy ngày vẫn không sinh được, quê họ lại ở trong núi, đưa đến bệnh viện cũng không kịp. Khi cậu ta về đến nhà, vợ con đã không còn, máo đầy giường. Nói ra cũng thật thảm.”
Vương Xuân Hoa thở dài, phụ nữ sinh con là như bước qua cửa tử, sinh thuận lợi thì không sao, sinh không tốt thì mất mạng.
Nếu gần bệnh viện thì còn có thể cứu được, nhưng ở những nơi xa xôi hẻo lánh như vậy thì làm sao mà cứu?
Người đưa đến bệnh viện đã không còn hơi thở rồi.
Gặp phải những người không hiểu biết, thậm chí còn không chịu đưa đi bệnh viện.
Đừng nói gì vùng quê, trong thành phố cũng có không ít người như thế.
“Cô biết tại sao chị nghĩ đến cậu ta không? Lần trước chị thấy cậu ta nói chuyện với Tô Lai, đừng nói chứ, hai người đứng cạnh nhau trông thật sự rất hợp.”
Mấy năm qua, Tô Lai đã hoàn toàn thay đổi, trở nên trẻ trung hơn nhiều. Vốn dĩ cô ấy ngũ quan cũng ổn, chỉ cần trang điểm một chút là trở thành một nữ đồng chí xinh đẹp.
Cô ấy có công việc ổn định, lại chăm chỉ, xinh đẹp. Thêm nữa, anh rể là cán bộ cấp sư đoàn trong quân đội, dù có con nhỏ nhưng điều kiện của cô ấy trong số người tái hôn thực sự không tệ. Có không ít người có ý định mai mối cho cô.
Cũng có người hỏi Tô Chiêu Chiêu, từ người ly dị đến người mất vợ đều có, chỉ là chưa tìm được người phù hợp.
Người mà Vương Xuân Hoa giới thiệu, đã tái hôn nhưng không có con, nghe ra thì điều kiện thật sự tốt. Dù sao làm mẹ kế cũng không dễ, là chị, Tô Chiêu Chiêu đương nhiên muốn Tô Lai có bước đi thoải mái hơn.
“Không phải anh ta nhờ chị nói giúp đấy chứ?” Tô Chiêu Chiêu hỏi.
“Không phải, chị chỉ muốn hỏi xem Tô Lai có ý định không. Nếu cô ấy có, chị sẽ hỏi kỹ thêm, nếu không được thì cũng không ai mất mặt, coi như chuyện chưa từng xảy ra.”
Tô Chiêu Chiêu suy nghĩ rồi nói: “Được, em sẽ tìm thời gian hỏi Tô Lai.”
“Phải đó, cô hỏi cô ấy, chị cũng sẽ hỏi Tần Nham.”
Khi Tô Chiêu Chiêu về đến nhà thì Cố Hành vừa bước xuống từ xe Jeep.
“Họp xong rồi à?”
Cố Hành gật đầu, hai người cùng vào sân.
Giờ này Cố Tưởng và Cố Niệm còn chưa nghỉ hè, buổi tối chỉ có hai người ăn cơm.
Tô Chiêu Chiêu nấu mì, mỗi người chiên một quả trứng.
Trên bàn ăn, hai người không theo quy tắc “ăn không nói” gì cả, mà thường hay nói về những chuyện đã gặp trong ngày.
Trong lúc trò chuyện, Tô Chiêu Chiêu nhắc đến Tần Nham.
Cố Hành nghĩ một lúc rồi nói: “Có chút ấn tượng. Mấy năm trước khi đến khu công nghiệp hỗ trợ, anh có tiếp xúc vài lần với anh ta.”
“Anh ta là người thế nào?”
Đàn ông nhìn đàn ông và phụ nữ nhìn đàn ông có góc nhìn khác nhau, nếu Cố Hành đã nói người này được thì chắc chắn là người không tệ.
Một người có thể khiến Cố Hành nhớ đến tận bây giờ, cũng có nghĩa anh ta không phải là người tầm thường.
Cố Hành nói: “Người không tệ, làm người làm việc đều rất đàng hoàng, không phải loại người gian dối.”
Nói đến đây, anh dừng lại một chút, ăn một miếng mì rồi tiếp tục nói: “Tốt hơn người trước của Tô Lai.”
Tô Chiêu Chiêu cười, có vẻ như Cố Hành thật sự không thích Liên Đại Hải.
“Liên Đại Hải làm phiền anh à?”
Cố Hành liếc nhìn cô, “Anh ta làm phiền được anh sao?”
Tô Chiêu Chiêu lắc đầu.
Ai có thể làm phiền được Sư trưởng Cố cơ chứ!
Vì Cố Hành đánh giá Tần Nham tốt, nên Tô Chiêu Chiêu cũng không chần chừ. Hôm sau, nhân lúc đi kiểm tra các chi nhánh, cô tranh thủ ghé qua nhà máy cơ khí để tìm Tô Lai.
Cô đến vào buổi chiều, khoảng gần 3 giờ.
Lúc này Tô Lai thường không có ở nhà ăn, nên Tô Chiêu Chiêu đi thẳng đến khu gia đình.
“Chị Tô Chiêu Chiêu đến à? Tìm chị Tô Lai phải không? Tôi vừa thấy cô ấy về nhà.”
Tô Chiêu Chiêu mỉm cười đáp lời hàng xóm.
Cô đã đến đây vài lần, nên gần như ai trong tòa nhà này cũng biết cô.
Tô Chiêu Chiêu lên lầu, chưa kịp đến cửa nhà Tô Lai thì đã có hàng xóm hét lớn: “Tô Lai, mở cửa nhanh lên, chị cô đến rồi!”
Khi Tô Chiêu Chiêu đến cửa, Tô Lai đã mở cửa ra, “Chị, sao chị lại rảnh đến đây, vào đi.”
Sau khi vào nhà, Tô Lai rót nước mời cô.
“Chị vừa đi ngang qua đây, tiện thể lên thăm em.” Tô Chiêu Chiêu đón lấy ly nước ấm và uống một ngụm.
Sau khi trò chuyện vài câu chuyện gia đình, Tô Chiêu Chiêu liền đi vào vấn đề chính.
Một lát sau...
Tô Lai hỏi: “Ai cơ?” Cô gần như không tin vào tai mình.
“Là Tần Nham bên phòng bảo vệ nhà máy các em, em chắc phải biết anh ta chứ?”
“Biết thì biết, nhưng...” Tô Lai tim đập thình thịch, mặt nóng bừng, “Người ta sao có thể để ý đến em được chứ? Chuyện này đừng nhắc nữa.”
Tô Chiêu Chiêu nhìn em gái một lúc, dường như cô đã hiểu ra điều gì đó.
Cô không nói thêm gì, chỉ nói: “Nếu em nghĩ vậy thì chị sẽ không nhắc đến nữa.”
Tô Lai chớp mắt: “...”
Ủa...Thật... thật sự không nhắc đến nữa à?
Tô Chiêu Chiêu thật sự không nói thêm gì, sau khi trò chuyện vài câu nữa thì đứng dậy ra về, trước khi đi còn nói: “Cuối tuần này nghỉ thì dẫn Tiểu Thụ đến nhà ăn cơm nhé.”
Tô Lai ngơ ngác gật đầu, tiễn chị ra đến cửa.