"Dì nhỏ đến rồi!" Cố Niệm mở cửa, cười vui vẻ chào hỏi.
Tô Lai mỉm cười gật đầu: "Tiểu Niệm cũng được nghỉ đông rồi phải không?"
"Vâng, hôm qua cháu mới thi xong. Còn Tiểu Thụ, lần thi cuối kỳ này thế nào?"
Ba người vừa trò chuyện vừa vào nhà.
Tiểu Thụ cười toe toét: "Điểm vẫn chưa có, nhưng em đã làm hết bài rồi. Chị ơi, anh em đâu?"
"Sáng sớm đã ra ngoài rồi, chắc đang ở sân bóng rổ đấy."
Tiểu Thụ dừng chân lại: "Vậy em ra sân tìm anh."
Tô Lai vỗ nhẹ lên vai cậu: "Vào chào dì và dượng đã chứ."
Tiểu Thụ chạy nhanh vào nhà: "Dì, dượng, chào buổi sáng!"
Cố Hành đang ngồi trên ghế sofa xem TV, còn Tô Chiêu Chiêu bưng một đĩa táo vừa cắt ra.
Cố Hành gật đầu, Tô Chiêu Chiêu đáp lại và mời cậu ăn trái cây.
Tiểu Thụ cầm lấy hai miếng táo: "Dì, con mang cho anh con một miếng."
"Không cần mang đâu, con cứ ăn đi, anh con muốn ăn thì tự biết đường về."
Nhưng Tiểu Thụ không nghe, cầm miếng táo rồi chạy ra khỏi cửa. Tô Chiêu Chiêu gọi mà cậu cũng không dừng lại.
Khi cậu đến sân bóng rổ, Cố Tưởng vừa kết thúc một trận đấu và đang cầm bình nước quân dụng uống.
"Anh, ăn táo này."
Chu Tiểu Quân lập tức khoác tay lên vai Tiểu Thụ: "Tiểu Thụ, trong mắt em chỉ có anh trai thôi à? Anh Tiểu Quân của em đứng đây mà em không thấy sao?"
Tiểu Thụ nhanh chóng đưa miếng táo còn lại cho anh: "Anh Tiểu Quân, miếng này cho anh."
Chu Tiểu Quân trêu chọc cậu: "Anh không cần, nếu anh mà ăn thì anh trai em sẽ xử anh đến c.h.ế.t mất."
Cố Tưởng liếc nhìn anh: "Có chơi tiếp không?"
Chu Tiểu Quân đáp: "Chơi!"
Sau khi họ kết thúc trận đấu, Tiểu Thụ ngồi trên bậc thang vừa ăn táo vừa xem anh trai chơi bóng.
Liên Kiến Anh cũng dẫn mấy người bạn đến, cố ý đi ngang qua Tiểu Thụ rồi hừ một tiếng lớn.
Tiểu Thụ giả vờ không nghe thấy, cũng không thèm nhìn cô bé.
Cô bé tức giận giậm chân.
"Kiến Anh, không phải cậu bảo cậu ấy là anh trai của cậu sao? Sao anh trai cậu chẳng thèm nhìn cậu một cái vậy?"
"Anh ấy là đồ vô tâm!" Bố mẹ cô còn bảo cô phải hòa hợp với cậu ấy, hòa hợp thế nào đây! Cô không bao giờ muốn để ý đến cậu nữa!
Tiểu Thụ vô tâm chỉ đổi chỗ ngồi rồi tiếp tục xem Cố Tưởng chơi bóng.
Trẻ con quanh sân bóng ngày càng đông. Sau khi đấu thêm một trận nữa, Cố Tưởng và đám bạn nhường sân cho lũ nhỏ chơi.
"Về không?" Chu Tiểu Quân lau mồ hôi trên mặt.
Cố Tưởng lấy áo khoác mặc vào: "Về, về nhà tớ đi."
Chu Tiểu Quân gật đầu, quàng tay qua cổ Tiểu Thụ: "Đi nào, em phải ăn nhiều vào, anh thấy em trông chẳng cao lên chút nào cả."
Tiểu Thụ khó chịu nhất khi người ta nói về chiều cao của mình: "Dì em bảo, con trai lớn chậm, sau này em chắc chắn sẽ cao lên! Em còn nhiều cơ hội để phát triển!"
"Phát triển à, từ đỉnh đầu của em lên trên toàn là không gian phát triển đấy. Nói anh nghe xem, em định cao bao nhiêu?"
Cố Tưởng vỗ một cái: "Có thể thôi trêu em ấy được không, trêu đến khi em ấy khóc thì ai dỗ?"
Tiểu Thụ cau mặt: "Anh, em đâu phải con nít nữa..."
Chu Tiểu Quân xoa đầu cậu: "Anh trai em cứ coi em là con nít thôi, anh ấy thật chẳng thú vị gì cả, già dặn quá!"
Tiểu Thụ đáp: "Anh mới không thú vị!"
"He!"
Chu Tiểu Quân cố tình làm ra vẻ định đánh cậu, Tiểu Thụ sợ quá chạy thẳng về phía trước.
"Em đừng chạy, anh đang giúp em nói mà em lại bảo anh không thú vị, đứng lại!"
Tiểu Thụ chạy vù đi rất nhanh!
Tô Lai ban đầu nghĩ lần này đến, chị cô sẽ nói chuyện về Tần Nham, nên cô vẫn ôm tâm lý chờ đợi.
Cô nghĩ rằng khi mình ở tầng một sử dụng máy may, chị cô sẽ đến nói chuyện, nhưng không có gì.
Cô lại nghĩ khi cả hai cùng nấu bữa trưa trong bếp, chị cô sẽ nhắc đến, nhưng cũng không.
Ăn trưa xong, nghỉ ngơi một lúc, cho đến khi cô rời đi, chị cô vẫn không nói lời nào.
Tô Lai trong lòng không biết phải cảm thấy thế nào.
Cô cũng không hiểu bản thân là muốn chị nhắc đến hay không muốn chị nhắc đến.
"Xẹt!" Một tiếng vang lên, xe buýt dừng lại đột ngột.
Tô Lai bừng tỉnh: "Sao vậy?"
Mọi người trên xe cũng đứng lên.
"Tài xế, sao đột nhiên dừng thế? Cũng không có ai lên xuống xe mà."
Người bán vé không ngạc nhiên, bảo mọi người ngồi xuống: "Vội gì chứ, xe bị hỏng thì sửa chút là xong thôi."
Tài xế xuống xe kiểm tra một hồi, rồi trở lại với bàn tay đầy dầu đen: "Không được rồi, tôi không sửa được. Mọi người chờ chuyến sau hoặc tự đi bộ về."
Nghe tài xế nói vậy, có người liền bảo: "Tôi đang định vào thành phố, đi bộ sao được!"
"Thế thì chờ chuyến sau." Người bán vé tỏ ra khó chịu: "Ai chờ thì không hoàn vé, không chờ thì đến đây lấy lại tiền."
Tô Lai không định chờ, vì từ đây đến nhà máy cũng không xa, đi bộ khoảng nửa tiếng là tới. Cô đến chỗ người bán vé lấy lại tiền rồi xuống xe.
Đi được khoảng mười phút, phía sau vang lên tiếng chuông xe đạp.
Tô Lai không quay lại, chỉ nép sang bên lề đường.
"Đinh linh! Đinh linh!"
Xe đạp dừng ngay bên cạnh cô.
Tô Lai liếc nhìn, là Tần Nham.
Tần Nham đạp xe từ phía sau tới, anh cũng thấy chiếc xe buýt bị hỏng: "Đồng chí Tô Lai, sao cô đi một mình? Con trai cô đâu?"
Tô Lai nhìn anh một cái, rồi hạ mắt đáp: "Nó ở nhà chị tôi chơi vài ngày."
Tần Nham gật đầu, dừng xe lại: "Tôi cho cô đi nhờ một đoạn nhé."
Tô Lai không nhìn anh, chỉ lắc đầu: "Không cần, không cần, tôi tự đi được rồi, trưởng phòng Tần, anh cứ lo việc của mình đi."
"Tôi không bận." Tần Nham liền xuống xe, dắt xe đi bộ cùng cô.
Tim Tô Lai đập thình thịch, cô không khỏi tăng tốc bước đi.
Cô đi nhanh, Tần Nham cũng đi nhanh.
"Đồng chí Tô, chúng ta nói chuyện chút nhé."
Mặt Tô Lai căng thẳng: "Nói... nói chuyện gì?"
"Nói về suy nghĩ của cô, cũng để cô hiểu suy nghĩ của tôi. Tôi nghĩ chị Vương ở hội phụ nữ chắc đã tìm cô nói rồi phải không?"
Tô Lai mím môi, rồi gật đầu.
"Nếu cô không có ý kiến gì về tôi, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện. Còn nếu cô thấy tôi không phù hợp, thì coi như tôi chưa nói gì cả."
Giờ Tô Lai chẳng biết phải nói gì. Nói có ý kiến thì quá tổn thương người ta, cô không thể mở lời. Nói không có ý kiến thì cô... cô cũng không nói được.
Tần Nham thấy cô không trả lời, liền nói: "Vậy tôi coi như cô không có ý kiến nhé."
Tần Nham nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nói: "Chắc chị Vương đã nói với cô về hoàn cảnh gia đình tôi, trong nhà máy cũng có không ít lời đồn về tôi, tôi nghĩ cô có thể đã nghe qua. Phần lớn đều là thật, tôi không cần nói nhiều. Tôi chỉ muốn nói về những điều mà mọi người không biết."
Nói đến đây, anh dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: "Bao nhiêu năm qua, tôi chưa tái hôn. Lý do thực ra rất đơn giản, tôi..."
Anh dường như đã hạ quyết tâm lớn mới nói ra: "Tôi rất khó có con."
Ban đầu Tô Lai tưởng mình nghe nhầm.
Trước khi cô kịp hỏi, đã nghe Tần Nham nói tiếp: "Lý do tôi xuất ngũ cũng vì bị thương. Vài năm trước kiểm tra, mới phát hiện ra vấn đề này."