Diệp Thư Lan đã lo lắng hơn nửa tháng nay.
Cô đã mất một món đồ.
Cô đã giấu nó rất kỹ, thỉnh thoảng mới mang ra nhìn một chút, nhưng khi cô tìm lại thì đột nhiên không thấy đâu nữa.
Cô không biết mất từ khi nào.
Trong thời gian này, cô ăn không ngon, ngủ không yên, rõ ràng gầy đi, đến cả sư trưởng Khương cũng nhận ra điều gì đó không ổn.
Ông tìm con trai nói chuyện riêng: "Con có phải đã bắt nạt Thư Lan không?"
Khương Viễn: "Không ạ."
"Không? Con không thấy nó gầy đi à? Cẩn thận. mẹ con về mà thấy, lại mắng con đó!"
Khương Viễn: "Thật sự không có chuyện gì đâu, bố đừng lo."
Nói chuyện với sư trưởng xong, Khương Viễn lên lầu.
Trên lầu, Diệp Thư Lan vừa dỗ con ngủ xong, thấy anh bước vào liền ngẩng lên nhìn: "Bố tìm anh nói gì vậy?"
Khương Viễn cởi áo khoác treo lên: "Bảo anh phải đối xử tốt với em hơn."
Diệp Thư Lan nhếch miệng cười: "Tự nhiên nói chuyện này làm gì?"
Bây giờ cô rất nhạy cảm với mọi sự thay đổi nhỏ.
Khương Viễn dừng tay đang cởi cúc áo: "Bố nghĩ anh đã bắt nạt em."
"Tại sao bố lại nghĩ vậy?"
"Gần đây em gầy đi, em không nhận ra sao?" Khương Viễn nhìn cô.
Diệp Thư Lan chạm tay lên mặt: "Thật sao? Chắc dạo này em bận quá thôi."
Khương Viễn nhìn cô một lúc lâu: "Gần đây rốt cuộc em sợ điều gì?"
Nghe vậy, Diệp Thư Lan lập tức ngẩng đầu: "Anh nói vậy là ý gì?"
Khương Viễn lấy từ trong túi ra một món đồ: "Có phải vì nó không?"
Diệp Thư Lan nhìn thấy món đồ trong tay anh liền bật dậy cướp lấy: "Là anh lấy trộm nó!"
Khương Viễn lắc đầu, cười khổ: "Anh không hèn hạ như vậy."
Lúc này Diệp Thư Lan mới nhận ra mình đã nói quá lời: "Em... em không có ý đó."
Khương Viễn ngồi xuống giường: "Anh nhặt được nó trong bụi hoa ở sân. Em thử nghĩ xem, làm sao nó lại xuất hiện ở đó."
Diệp Thư Lan lắc đầu: "Em cũng không biết, em đã giấu rất kỹ, con còn nhỏ như vậy, không thể nào lấy được, không phải anh, không phải em, nó cũng đâu có chân mà tự chạy ra sân được..."
Khương Viễn nói: "Trước khi mất, ai đã đến nhà mình? Ai đã vào phòng ngủ của chúng ta?"
Diệp Thư Lan: "Cao Nguyệt đã đến. Chúng em uống trà ở tầng hai, em có xuống dưới nghe điện thoại, chỉ trong chốc lát..."
"Cô ấy là người bị nghi ngờ nhất. Chỉ là không hiểu tại sao sau khi lấy đi, cô ấy lại để rơi nó ở sân."
Diệp Thư Lan cũng không hiểu, cô cũng không biết vì sao Cao Nguyệt lại nhanh chóng tìm thấy nơi cô giấu đồ.
"Chắc chắn là cô ấy đã trộm." Cô chỉ có thể đoán rằng Cao Nguyệt định trộm đồ, rồi vô tình phát hiện ra nó.
Khương Viễn nói: "Dù có phải cô ấy lấy hay không, thì món đồ này không thể giữ lại được nữa. Em hãy tìm cách xử lý nó. Nếu em không nỡ, hãy đưa cho anh."
Diệp Thư Lan mở chiếc đồng hồ bỏ túi, rõ ràng có dấu vết bị mở ra: "Anh đã đọc chữ đằng sau tấm ảnh rồi phải không?"
Khương Viễn gật đầu.
Diệp Thư Lan đưa chiếc đồng hồ cho anh: "Anh cầm đi xử lý đi. Anh... anh không tò mò sao? Về thân thế của em."
Khương Viễn nhìn cô: "Em là gián điệp à?"
Diệp Thư Lan vội lắc đầu, làm sao cô có thể là gián điệp được.
"Vậy thì đúng rồi, có ai làm gián điệp mà ngốc như em đâu." Khương Viễn ngừng một lúc rồi nói: "Bất kể em có xuất thân thế nào, em vẫn là vợ của anh."
Nghe anh nói vậy, mắt Diệp Thư Lan đỏ hoe, cô định nói gì đó thì nghe Khương Viễn nói tiếp: "Điều anh giận là đồ đã mất mà em giữ hết mọi lo lắng trong lòng, không nói cho anh biết một lời. Trong lòng em, anh không đáng để em dựa vào sao? Thật ra mấy ngày nay, anh vẫn đợi em mở lời, nghĩ lại chắc là anh đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi."
Diệp Thư Lan kéo tay anh: "Không phải, em không nghĩ như vậy. Em chỉ không dám nói, em sợ anh khinh thường em, sợ em sẽ ảnh hưởng đến anh. Anh xem chị Vu kìa, vì gia thế của chị ấy mà đoàn trưởng Nghiêm mãi không được thăng chức, cả gia đình bị liên lụy phải chuyển đến Bắc Đại Hoang."
Khương Viễn thở dài: "Không phải tất cả nhà tư bản đều là người xấu, em không nên nghĩ như vậy. Chỉ cần không phạm tội, người khác vẫn sống tốt đó thôi."
Diệp Thư Lan mím môi: "Thật sự tốt sao? Những năm qua em đã thấy quá nhiều rồi. Nếu bố mẹ biết ngay từ đầu về thân thế của em, họ có đồng ý cho chúng ta kết hôn không?"
Khương Viễn không nói gì, vì anh cũng không chắc chắn.
Diệp Thư Lan tiếp tục: "Nói đến Cao Nguyệt, nếu thực sự là cô ấy, tại sao khi thấy chiếc đồng hồ, cô ấy lại nghĩ đến việc lấy đi? Không phải là vì nghĩ rằng đây sẽ là điểm yếu của em, có thể nắm thóp và uy h.i.ế.p em sao? Ban đầu em nghĩ chúng em là bạn, nhưng hoá ra... chỉ đến vậy thôi."
Thật ra, thời gian qua cô cũng đã nghi ngờ Cao Nguyệt, nhưng dù nghĩ thế nào cô cũng không hiểu, hơn nữa lại sợ mình đã đổ oan cho người ta. Ngay cả bây giờ, cô cũng không chắc chắn Cao Nguyệt có phải là người đã lấy hay không.
Nhưng dù sao, cho dù có phải hay không, cô cũng không định giữ mối quan hệ gần gũi với người này nữa.
Có lẽ một ngày nào đó, sẽ có người đến và giải đáp thắc mắc cho cô.
Khi ấy, mọi chuyện chắc chắn sẽ sáng tỏ.
...
Là hàng xóm, Tô Chiêu Chiêu rõ ràng nhận thấy rằng mối quan hệ giữa Cao Nguyệt và Diệp Thư Lan đã giảm đi nhiều. Trước đây, gần như vài ngày là có thể thấy hai người họ đi cùng nhau, nhưng giờ thì cả tháng cũng không thấy một lần.
Chắc có liên quan đến chiếc đồng hồ bỏ túi kia.
Tô Chiêu Chiêu không để tâm nhiều, sau khi quan sát một thời gian, cô quyết định bỏ qua. Đối với cô, bây giờ điều quan trọng nhất là việc Cố Tưởng và Cố Niệm chuẩn bị thi đại học.
Mô hình tuyển sinh 5+2+2 khiến anh em họ phải thi vào mùa hè năm 1962.
Cả hai đều có mục tiêu rõ ràng, một người muốn thi vào trường quân sự, người kia muốn vào nhạc viện.
Hải Thành không có trường quân sự, nếu Cố Tưởng muốn thi vào trường quân sự, sau khi vào đại học chắc chắn sẽ phải xa nhà.
Còn Cố Niệm, nếu thi đỗ vào Nhạc viện Hải Thành, cô sẽ có thể ở lại bên cạnh gia đình.
"Nhạc viện ở Bắc Kinh tốt hơn, chị không muốn thi vào Bắc Kinh sao?" Trong sân trường, Ngô Vi Vi và Cố Niệm ôm sách đi cạnh nhau, ánh nắng chiếu lên họ, như phủ một lớp hào quang vàng rực.
Cố Niệm lắc đầu: "Chị sẽ thi ở Hải Thành, chị không muốn đi xa nhà, chị không nỡ xa bố mẹ."
"Thế cũng tốt, anh trai chị đi Bắc Kinh, còn chị ở Hải Thành. Đến lúc đó, chúng ta vẫn có thể hẹn nhau đi chơi." Ngô Vi Vi cười nói.
Cố Niệm cười nhìn cô ấy: "Sao em có thể chắc chắn anh trai chị sẽ đỗ vào trường quân sự ở Bắc Kinh?"
Ngô Vi Vi nghiêm túc đáp: "Cố Tưởng chắc chắn sẽ đỗ! Em tin anh ấy, ngay cả bố em cũng nói rằng anh ấy sẽ đỗ."
Cố Niệm cười thầm: "Rốt cuộc là em tin anh ấy, hay là tin thầy Ngô đây?"
Ngô Vi Vi khẽ cong môi: "Cả hai."