Biết tin Tô Chiêu Chiêu mang thai, cặp mẹ chồng con dâu Vương Xuân Hoa và Chu Xuân Yến, cùng nhau đến thăm cô.
"Cô xem, chị nói không sai mà, cuối cùng cũng có bầu rồi đấy." Vương Xuân Hoa là một trong những người luôn thúc giục Tô Chiêu Chiêu sinh con, mấy năm qua bà không ít lần khuyên cô sinh con, thậm chí trước khi chuyển vào sống trong khu gia đình này bà cũng đã từng khuyên rồi.
Lúc đó, Tô Chiêu Chiêu còn rất chắc chắn nói rằng sẽ không sinh con.
Khuôn mặt Tô Chiêu Chiêu hơi ửng đỏ: "Người tính không bằng trời tính mà."
Chu Xuân Yến bế con trên tay, cười nói: "Đợi khi đứa bé trong bụng chị sinh ra, con nhà em lại có thêm một "trưởng bối" nữa rồi."
Vương Xuân Hoa cười nói: "Đúng thế, ôi chao, con bé thật đáng thương, tính ra thì cháu nhà chúng ta khi nào cũng là người có vai vế nhỏ nhất."
Đứa bé vai nhỏ nhất đang nằm trong lòng mẹ đạp chân rồi phun bong bóng.
Bụng của Tô Chiêu Chiêu ngày càng lớn lên theo từng ngày.
Cứ mỗi khi được nghỉ, Cố Niệm đều chạy về nhà, không bỏ lỡ lần nào.
Cố Tưởng sau khi nghe từ miệng Cố Hành biết tin Tô Chiêu Chiêu mang thai, mỗi tháng đều viết thư về nhà, kèm theo thư là đặc sản của phía Bắc hoặc một vài món đồ nhỏ.
Đặc sản thì để Tô Chiêu Chiêu ăn, còn những món đồ nhỏ thì để dành cho em trai hoặc em gái chơi khi chào đời.
Cứ đến ngày nghỉ, Tô Lai lại đến giúp đỡ việc nhà. Dù nhà có lính cần vụ quét dọn, nhưng những việc lặt vặt khác thì không thể để lính cần vụ làm được.
Tiểu Hướng gửi sườn đến, Tô Lai dùng củ cải để nấu, khi nồi vừa chín thì múc ngay một bát mang cho Tô Chiêu Chiêu uống, nước canh ngọt thanh và thơm ngon.
Tô Lai nhìn bụng Tô Chiêu Chiêu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Tâm hồn phụ nữ thường thay đổi. Tần Nham đối xử với cô và Tiểu Thụ rất tốt, cô cũng muốn sinh cho anh một đứa con.
Về đến nhà, cô liền nói với Tần Nham: "Hay là chúng ta đến bệnh viện quân khu khám thử xem, nghe nói ở đó có một bác sĩ già rất giỏi."
Tần Nham nhìn cô một cái: "Sao tự dưng em lại nói chuyện này?"
Tô Lai đáp: "Nếu có thể sinh được, em vẫn muốn sinh cho anh một đứa con."
Tần Nham mỉm cười: "Tiểu Thụ đã rất tốt rồi, thằng bé cũng gọi anh là bố, nó chính là con của anh, anh không đòi hỏi thêm gì nữa. Còn chuyện bệnh viện thì thôi, chúng ta cứ để tùy duyên đi."
Tô Lai chỉ còn biết gật đầu.
Trước Tết, Cố Tưởng về nghỉ đông từ Bắc Kinh.
Việc đầu tiên khi về nhà là đi tìm mẹ.
Không thấy mẹ ở nhà, cậu liền rủ Cố Niệm đến đơn vị đón Tô Chiêu Chiêu tan làm.
Cố Niệm nói: "Còn lâu mới đến giờ tan làm của mẹ mà."
"Dù sớm thì vẫn cứ qua trước đã."
Khi đến hợp tác xã, hai anh em đã quá quen thuộc, bước thẳng vào khu văn phòng.
"Trưởng phòng Tô, hai đứa con đại học của cô đến đón cô tan làm kìa."
Tô Chiêu Chiêu nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên, thấy Cố Tưởng và Cố Niệm đang đứng ở cửa phòng tài vụ.
Cô cười và vẫy tay gọi hai anh em vào: "Tiểu Tưởng về lúc nào vậy?"
Cố Tưởng nhìn chằm chằm vào bụng của Tô Chiêu Chiêu: "Vừa về thôi ạ."
Giám đốc Lưu bước đến hóng chuyện, hỏi thăm việc học của Cố Tưởng và Cố Niệm, sau khi trò chuyện vài câu, ông nói: "Tiểu Tô à, cô về trước đi, hôm nay tan làm sớm một chút."
Tô Chiêu Chiêu mừng vì được về sớm, nhưng trước mặt lãnh đạo cô vẫn phải từ chối: "Như vậy không hay lắm."
"Có gì đâu, đâu phải ngày nào cũng như vậy, tổ chức đã nói phải ưu tiên cho phụ nữ mang thai mà. Đến khi bụng to hơn, không về sớm thì chúng tôi cũng phải sắp xếp cho cô tan làm sớm thôi."
Ông lại nói với Cố Tưởng và Cố Niệm: "Hai đứa nhớ đưa mẹ về, rảnh rỗi thì ghé qua thăm nhé, đơn vị chúng tôi chưa từng có sinh viên đại học thực thụ nào đâu."
Tô Chiêu Chiêu: "......"
Cố Tưởng và Cố Niệm đồng thanh đáp: "Cảm ơn bác Lưu ạ."
Tô Chiêu Chiêu thu dọn đồ đạc rồi cùng hai con về nhà, Cố Niệm và Cố Tưởng mỗi người dìu một bên, túi xách cũng không để cô phải mang, đi trên đường khiến bao người khác phải ghen tị.
Về đến nhà, ngồi xuống ghế sofa, ly nước đã được rót sẵn, trái cây đã gọt xong cũng được hai đứa con bưng đến trước mặt.
Tô Chiêu Chiêu uống một ngụm nước: "Tiểu Tưởng đen đi rồi."
Cố Niệm gật đầu: "Đúng vậy, đen hơn nhiều, giờ mà chúng con ra ngoài, chắc người ta không nhận ra chúng con là sinh đôi nữa."
Cố Tưởng nhìn tay mình: "Rõ thế sao?"
Mẹ con hai người cùng gật đầu.
Đen thì đen, Cố Tưởng cũng không để ý lắm.
Tối hôm đó, Cố Hành về nhà, khi đang ăn cơm đột nhiên nói: "Ngày mai chúng ta chụp một tấm ảnh gia đình nhé."
Tô Chiêu Chiêu không có ý kiến gì.
Cố Niệm nói: "Đợi em trai hoặc em gái ra đời rồi chúng ta chụp thêm một tấm nữa."
Cố Hành cười gật đầu.
Ngày hôm sau, Cố Hành mượn máy ảnh, nhờ Tiểu Hướng giúp chụp vài bức ảnh ở nhà, có bức chụp ngoài sân, cũng có bức chụp trong phòng khách.
Tô Chiêu Chiêu còn chụp riêng vài bức ảnh bầu để làm kỷ niệm.
Hoa cỏ trong sân trở thành phông nền hoàn hảo.
"Bố, chúng ta in thêm vài tấm ảnh gia đình, sau này con sẽ mang theo." Cố Tưởng nói.
Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành nhìn nhau cười và gật đầu.
Sau Tết, bụng của Tô Chiêu Chiêu ngày càng lớn, lớn đến mức không bình thường.
Cố Hành đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ cầm ống nghe lắng nghe bụng cô trong một lúc lâu, rồi kết luận có hai nhịp tim thai.
"Song thai!"
Hai vợ chồng nhìn nhau.
Bác sĩ cười nói: "Hai người đã sinh đôi một lần rồi, sinh thêm một lần nữa cũng là bình thường thôi! Có vẻ gia đình anh chị có gen di truyền đấy."
Tô Chiêu Chiêu hỏi Cố Hành: "Nhà anh có gen này à?"
Cố Hành lắc đầu, anh chưa bao giờ nghe bố mẹ mình nói về điều này.
Trong trí nhớ của Tô Chiêu Chiêu, nhà họ Tô cũng không có ai như vậy.
Có lẽ gen sinh đôi này là bắt đầu từ cô rồi.
"Có điều gì cần lưu ý không?" Cố Hành hỏi bác sĩ.
Lúc này trong lòng anh vừa vui vừa lo lắng, anh tuy không biết nhiều, nhưng cũng biết mang thai song sinh là không dễ dàng, mang một đứa đã vất vả, mang hai đứa thì chắc chắn sẽ còn vất vả gấp đôi.
Bác sĩ nói: "Chú ý dinh dưỡng, nhưng cũng đừng bồi bổ quá, để lúc sinh không gặp khó khăn. Thường xuyên đi lại nữa."
Nếu là gia đình khác, bác sĩ không lo lắng phụ nữ mang thai sẽ bồi bổ quá mức, nhưng với gia đình Sư trưởng Cố thì cần lo lắng một chút.
Trong nhà không thiếu thứ gì, lại còn đối xử tốt với vợ như vậy, đúng là có chút nguy hiểm thật.
Cố Hành ghi nhớ tất cả và thực hiện một cách nghiêm ngặt.
Dù bận rộn đến đâu, mỗi tối sau bữa cơm, anh đều đưa Tô Chiêu Chiêu đi dạo quanh khu đại viện, cả hai đã trở thành một cảnh quen thuộc, khiến những người phụ nữ trong đại viện ghen tị, giận dỗi với chồng mình.
"Anh xem Sư trưởng Cố kìa, rồi lại xem anh! Đúng là so người với người chỉ khiến mình tức chết."
Chồng cô hừ lạnh: "Anh ta chỉ là sợ vợ thôi."
"Có giỏi thì anh thử nói điều này trước mặt Sư trưởng Cố xem."
"……"
Cố Hành suýt nữa đã làm các đấng mày râu trong đại viện quay lưng phản đối.
Thậm chí sư trưởng Khương cũng nghe thấy tin này, khi vợ ông về, ông còn nói với bà: "Tiểu Cố này có phong thái giống tôi hồi xưa."
Vợ ông lườm ông một cái: "Hồi nào mà ông từng đưa tôi đi dạo chứ?"
Sư trưởng Khương đáp: "Sao lại không? Khi bà mang thai Khương Viễn, tôi còn ngày ngày mang cơm cho bà mà."
Vợ ông hừ một tiếng: "Lúc tôi mang thai Khương Viễn, tôi đã phải theo quân chuyển địa điểm, đến tận lúc sinh xong mới gặp lại ông, ừ thì hồi đầu ông có mang cơm vài lần, nhưng mà vài lần cũng gọi là ngày ngày sao?"
Sư trưởng Khương: "……"
Ông không nên nói chuyện này với bà ấy.
Ở phòng bên, Diệp Thư Lan đẩy Khương Viễn: "Ba mẹ không phải đang cãi nhau đấy chứ?"
Khương Viễn nằm nửa ngả trên giường, lật trang sách trong tay: "Yên tâm đi, ba không dám cãi với mẹ đâu."
Vì có cãi cũng không thắng được.