Rèm cửa được treo lên, ánh sáng trong phòng tối đi một chút, nhưng chuyện ngủ nướng thì không có khả năng. Vì vậy, rèm chỉ cần che chắn tầm nhìn từ bên ngoài là được, không nhất thiết phải che sáng.
Trong phòng ngoài giường ra chỉ có một chiếc bàn, vẫn còn quá trống trải. Sau này, phải từ từ bổ sung thêm đồ đạc. “Sau này ngăn một tấm rèm ở giữa để tạo vách ngăn, chia phòng ra làm hai, bên ngoài là phòng làm việc, bên trong là phòng ngủ.”
Cả hai phòng, cô đều có dự định làm như vậy.
Cố Tưởng và Cố Niệm đi theo cô, thi thoảng đưa ra vài ý tưởng.
"Dùng gạch xây tường đi."
"Xây tường thì thôi, chỉ có một cửa sổ, nếu xây tường thì ánh sáng sẽ bị chắn hết." Nếu định xây thì đã xây từ lâu rồi.
"Vậy dùng gì?"
"Dùng rèm vải, giống như rèm cửa ấy."
"Mẹ ơi, cái đó đắt lắm, tốn vải lắm!" Cố Niệm phản đối, làm sao có thể dùng vải để làm rèm được? Như vậy sẽ tốn bao nhiêu vải chứ?
Cố Tưởng cũng lắc đầu không đồng ý: "Dùng rèm cỏ đi, mình tự đan, bên đường có đầy lau sậy."
Tô Chiêu Chiêu tưởng tượng cảnh treo rèm cỏ... tự nhiên nghĩ đến những bộ phim, nhà hàng theo phong cách đồng quê hay quán trà.
Nếu đan đẹp thì cũng ổn!
Phong cách đồng quê cổ điển, rất hợp với căn nhà của họ!
Chỉ có điều… cô không biết mình có biết đan không.
"Được, nếu các con thấy lau sậy thì nhổ về đây, đợi bố các con có thời gian thì bảo bố đan. Các con còn phải đi học mà." Tô Chiêu Chiêu lập tức giao nhiệm vụ này cho Cố Hành.
Văn thì biết làm đồng, võ thì biết cầm súng, chắc chắn anh ấy sẽ biết đan!
…
"Đó là cặp song sinh nhà anh đúng không?"
Ở phía trước, trên một con dốc nhỏ bên lề đường, có vài đứa trẻ đang nhổ lau sậy. Chu Minh chỉ vào hai đứa trẻ trong đó và hỏi.
Con trai anh cũng đang ở đó, không biết nghe chuyện gì buồn cười mà ôm bụng cười lớn.
Cố Hành ngẩng đầu nhìn, “Đúng, là chúng.”
Nhổ lau sậy để làm gì?
Cố Hành không biết mình đã bị vợ gán cho nợ hai tấm rèm cỏ.
Lũ trẻ cũng nhìn thấy họ.
Chu Tiểu Quân hét lớn: “Bố ơi!”
Chu Minh lấy tay móc tai, “Nghe rồi, cách có mấy bước chân, hét như cách xa hai dặm vậy.”
Cố Tưởng và Cố Niệm cũng gọi bố.
Cố Hành đáp lại, rồi chỉ vào Chu Minh, “Đây là bác Chu của các con.”
“Chào bác Chu ạ.”
Tuy rằng ở sát nhà nhưng Chu Minh đi sớm về muộn, mấy hôm nay họ chưa gặp nhau.
Chu Minh cười nói, “Chào 2 đứa, rảnh thì qua nhà bác chơi nhé.”
Ông lại quay sang Cố Hành nói: “Chúng giống anh quá! Mũi mắt y như được đúc từ cùng một khuôn.”
“Là con tôi đẻ ra, đương nhiên giống tôi.” Cố Hành đứng thẳng lưng hơn, cuối cùng anh cũng hiểu cảm giác tự hào khi được người khác khen con.
"Nhổ lau sậy làm gì thế?"
Cố Niệm ôm một bó lau sậy: "Đan rèm cỏ, mẹ nói sẽ dùng để treo trong nhà."
Chu Minh nghe vậy liền hạ giọng hỏi Cố Hành: "Trong nhà có phải có chút khó khăn không? Nếu có khó khăn cứ nói, đừng giấu."
"Không có khó khăn gì." Cố Hành không nghĩ ra nhà mình cần rèm cỏ để làm gì, chẳng lẽ cô ấy chưa xem sổ tiết kiệm?
"Không có thì tốt."
Chu Minh cũng không nghĩ Cố Hành thiếu tiền, bao năm nay sống độc thân, chẳng có chỗ nào để tiêu tiền, lương lại không thấp. Ai thiếu tiền chứ Cố Hành thì không thể thiếu tiền được.
Vậy thì chỉ có thể giải thích theo một cách khác.
Ông vỗ vai Cố Hành: "Đàn ông lo bên ngoài, phụ nữ lo bên trong. Vợ có tiền trong tay mới lo được nhà cửa chu toàn."
Cố Hành hiểu ngay lập tức.
Nam chính sao có thể là một kẻ ngốc?
Thiết lập nhân vật của nam chính cũng không phải là một người keo kiệt không chịu đưa tiền cho vợ tiêu.
Cố Hành không biết nói gì, đúng thật là, anh bị xem như kẻ ki bo rồi.
“Đừng đoán bậy.” Anh để lại ba chữ, rồi gọi Cố Tưởng và Cố Niệm về nhà.
Trên bếp đang nấu cháo, Tô Chiêu Chiêu đang làm món salad trộn, dùng sợi dưa chuột và cải thảo. Nghe thấy tiếng, cô ngẩng đầu lên, “Về rồi à.”
“Về rồi.” Cố Hành vào nhà trước, cởi bỏ bộ quân phục bên ngoài, sau đó đi rửa mặt, lau cổ và cánh tay lộ ra bên ngoài.
Khăn mặt trong nhà được treo trên giá dưới mái hiên, trên giá còn có hộp xà phòng. Cố Hành dùng xà phòng vò khăn mặt cẩn thận, sau đó lại treo lên như cũ.
Thói quen vệ sinh rất tốt.
Tô Chiêu Chiêu từng thấy những người dùng khăn mặt mà để đến mức nhớt hết ra, nhất là mặt khăn được dùng thường xuyên, màu sắc khác hẳn với những phần khác. Đó là do sau khi sử dụng không giặt sạch lớp dầu trên khăn, lâu dần gây ra hiện tượng này.
Cố Hành có thói quen vệ sinh tốt thế này thật tuyệt, cô không cần phải tìm cách thay đổi.
Sống chung mà không có thói quen vệ sinh giống nhau thì rất khó chịu.
Sau khi rửa mặt xong, Cố Hành vào bếp, “Sao em lại nghĩ đến việc đan rèm cỏ?”
“Để ngăn phòng.” Tô Chiêu Chiêu giải thích ý tưởng của mình, “Vừa không che quá nhiều ánh sáng, lại có thể che chắn bớt tầm nhìn, tránh việc ai bước vào là thấy ngay giường ngủ.”
“Anh thấy rèm cửa cũng ổn mà…” Cố Hành chưa nói hết câu thì thấy Tô Chiêu Chiêu nhìn anh với ánh mắt bất lực, “Sao vậy?”
“Quá tốn kém!” Cô dùng chính lời của con gái để đáp lại anh.
Cố Hành im lặng một lúc, “Không cần tiết kiệm quá đâu, nhà có tiền, không đủ thì cứ lấy thêm, hết phiếu thì bảo anh. Cả nhà cần mua mấy bộ quần áo mới nữa.”
Đã đến đây mấy ngày, mà cả ba mẹ con vẫn mặc quần áo có vết vá, một chiếc rương nhỏ chứa đồ của cả ba người mà còn chưa đầy…
Vợ anh quá tiết kiệm, Cố Hành bắt đầu lo lắng.
“Em đã đặt may quần áo rồi, chỉ là chưa may xong thôi.” Tô Chiêu Chiêu nếm thử gia vị, rồi gắp một miếng đưa lên miệng Cố Hành.
Cố Hành theo phản xạ há miệng.
“Mùi vị thế nào?”
Vừa chua vừa cay!
Cố Hành gật đầu, “Ngon.”
Tô Chiêu Chiêu cười tươi, “Chắc chắn là ngon rồi, đây là công thức bí truyền của em mà!”
Là công thức cô học theo một video trên TikTok. Hehe.
Cố Hành cười một cái, “Chuyện học của Cố Tưởng và Cố Niệm đã lo xong rồi. Mai anh đưa bọn nhỏ đi đăng ký, em có đi cùng không?”
“Có.” Tô Chiêu Chiêu vẫn nhớ chuyện mời khách, “Tối mai mời mọi người đến nhà mình ăn cơm nhé?”
“Được, nhưng có lẽ sẽ đông người một chút.”
“Khoảng bao nhiêu người?”
“Cỡ mười mấy người. Đã mời lão Nghiêm thì không thể không mời những cán bộ khác trong đoàn. Nhà bên cạnh, nhà lão Chu chắc chắn cũng phải mời, không biết họ có mang theo gia đình không. Nếu có thì sẽ đông thêm một chút. Còn những người đã đến giúp nhà mình mấy hôm trước nữa.”
“Vậy chuẩn bị hai bàn đi.” Hai bàn chắc cũng đủ.
Cố Hành gật đầu, “Mai anh về sớm giúp, tiện thể mang mấy món thịt từ bếp ăn về. Em ở nhà chỉ cần làm vài món đơn giản là được.”
Có thể tiết kiệm công sức tất nhiên là tốt, Cố Hành ở bếp ăn có thể lấy được thịt, chứ cô ra chợ chưa chắc đã mua được nguyên liệu để làm món thịt.
Sau khi cháo chín, Tô Chiêu Chiêu còn chiên thêm vài chiếc bánh trứng.
Cách làm rất đơn giản, hai muỗng bột mì, ba quả trứng, thêm nước, trộn đều rồi cho thêm chút hành lá. Đun nóng chảo, đổ dầu vào, múc một muỗng bột rồi nghiêng chảo để bánh lan ra đều, sau đó lật mặt bánh, khi bánh chín thì lấy ra rồi làm tiếp chiếc tiếp theo.
Một bát bột to có thể làm được vài chiếc bánh lớn, ăn cùng cháo rất hợp.
Bánh trứng hành rất được yêu thích, đến mức khiến Tô Chiêu Chiêu nghi ngờ mình làm có đủ không?