Sau khi về từ tiệm may, Tô Chiêu Chiêu thử bộ quần áo mới. Áo sơ mi trắng kết hợp với quần màu xanh đậm. Cô thử nhét phần dưới của áo vào quần nhưng phần eo lỏng lẻo, không có dáng.
Trong tủ có dây lưng của Cố Hành, cô lấy ra thắt vào eo rồi soi mình trong gương.
Thật là ra dáng một nữ đồng chí.
Tô Chiêu Chiêu ôm mặt, ở các tiểu thuyết xuyên không khác, nữ chính mặc như thế này trông thanh thuần, xinh đẹp, nhưng khi cô mặc vào, chỉ có hai từ: chất phác!
Vậy nên quần áo không quan trọng, quan trọng là khuôn mặt!
Cô tháo dây lưng ra, để áo thả tự nhiên. Lúc này nhìn còn chất phác hơn nữa, giống hệt những người công nhân trong các bộ phim cũ, chỉ có mái tóc là không giống lắm. Cô sờ vào tóc búi thấp phía sau đầu, tóc nguyên bản của cô rất xơ xác, dài và khô, từ khi cô đến đây ngày nào cũng búi như vậy, không cao không thấp.
Nói về tính thẩm mỹ thì chẳng có gì đặc biệt. Phần lớn phụ nữ thời này đều để kiểu tóc này.
Kiểu tóc đuôi ngựa đôi thường chỉ có những cô gái trẻ chưa chồng mới để.
Tô Chiêu Chiêu thay quần áo mới rồi ra ngoài.
“Chị Vương, có nhà không?”
Vương Xuân Hoa đang đổ nước sôi nguội vào vại, nghe thấy tiếng thì đáp: “Có, cửa không khóa, vào đi.”
Tô Chiêu Chiêu đẩy cửa bước vào vài bước: “Em hỏi chị một chuyện, chỗ mình có tiệm cắt tóc không?”
“Tiệm cắt tóc à? Cô định cắt tóc hả?”
“Vâng, tóc dài quá, gội rửa bất tiện.”
Vương Xuân Hoa đặt nồi xuống, “Cắt tóc thì tìm tiệm cắt làm gì, nếu không tiện tay, đợi chị làm xong, chị cắt cho. Chị biết cắt tóc mà!”
Cắt tóc chỉ là vài nhát kéo là xong.
Không trách Vương Xuân Hoa tự tin thế, tóc của ba đứa con nhà chị và của chị đều do chính tay chị cắt. Nếu không phải có người trong quân đội chuyên cắt tóc cho cán bộ, thì đầu của chồng chị – Chính uỷ Chu – cũng do chị lo liệu.
Tô Chiêu Chiêu sợ hãi lùi một bước. Cô không dám.
Tóc của Chu Tiểu Quân trông như bị chó gặm, kỹ thuật như thế này, cô có dám để chị cắt không?
“Không phiền chị đâu, nếu không có tiệm cắt tóc, em sẽ nhờ anh Cố giúp cũng được.”
“Không có tiệm cắt tóc đâu.” Vương Xuân Hoa cười, “Phải để cho anh Cố nhà em cắt, tiện thể vun đắp tình cảm vợ chồng nữa!”
“Hehe…” Tô Chiêu Chiêu cười ngượng, vẫy tay chào rồi bước đi.
Vương Xuân Hoa còn nghĩ cô ngại, “Có hai đứa con rồi, có gì mà ngại chứ?”
Nghe thấy câu nói phía sau, Tô Chiêu Chiêu nghĩ thầm, nếu mà kể cho mọi người biết cô và Cố Hành còn chưa nắm tay nhau bao giờ, chắc chẳng ai tin.
Tầm 6 giờ, Cố Tưởng và Cố Niệm tan học về, trong tay ôm hai bó lau lớn, phía sau còn có ba đứa con trai cỡ tuổi tụi nó, cũng ôm bó lau.
“Các con đi bứt lau lúc nào vậy?” Tô Chiêu Chiêu vội vàng bước tới đỡ.
“Lúc trưa nghỉ tụi con không ngủ trong lớp.” Cố Tưởng nói, rồi bảo các bạn đặt những bó lau dưới mái hiên.
Ba người bạn kia, một đứa là Chu Tiểu Quân, hai đứa còn lại là bạn cùng lớp, đều là con của quân nhân, được Chu Tiểu Quân dẫn theo chơi cùng.
“Chào thím Tô ạ!”
Cả ba đứa lễ phép, đặt lau xuống rồi chào cô.
Tô Chiêu Chiêu cười tươi, “Chào các bạn nhỏ, cảm ơn các bạn nhé, mệt rồi phải không? Ngồi xuống đây, cô mời các bạn ăn kẹo.”
Mắt lũ trẻ sáng lên!
Quả nhiên đúng như Chu Tiểu Quân nói, mẹ của Cố Tưởng và Cố Niệm rất hào phóng!
Tô Chiêu Chiêu vào nhà lấy một nắm kẹo, mỗi đứa một nhúm nhỏ.
Bọn trẻ ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên chúng thấy có người cho kẹo cả nắm thế này.
“Cảm ơn thím Tô ạ!”
Bọn trẻ cảm ơn rối rít, rồi bảo với Cố Tưởng: “Mai tụi mình lại giúp cậu bứt lau, ăn trưa xong tụi mình đi nhé, hẹn rồi đấy!”
Cố Tưởng mím môi gật đầu.
Chu Tiểu Quân rủ các bạn rời đi, vừa ra khỏi cửa vẫn còn nghe thấy giọng cậu nói với các bạn: “Tớ đã bảo không thiệt thòi gì mà, lúc gọi các cậu, các cậu còn không muốn đi …”
Tô Chiêu Chiêu nhìn hai đứa con đang phụng phịu, liền đưa tay ra, một tay nựng một đứa, “Sao thế? Nhìn như ai thiếu nợ hai đứa vậy.”
Cố Tưởng nói: “Mẹ ơi, một cái kẹo là đủ rồi.”
Cố Niệm thì xoắn hai tay lại, “Đúng đó mẹ, kẹo đắt lắm mà.”
Tô Chiêu Chiêu nựng thêm một cái rồi mới thả ra, “Người ta giúp mình bứt lau đấy, lại còn là lần đầu hai bạn kia đến nhà mình, mình phải tiếp đãi đàng hoàng, không được keo kiệt. Nếu không lần sau người ta không giúp nữa đâu.”
Cố Tưởng vẫn thấy không đáng, nhưng nghe lời mẹ, “Vậy được ạ, nhưng lần sau cũng cho như thế nữa hả mẹ?”
Nếu lần sau mà vẫn cho thế thì cậu sẽ không nhờ nữa.
Cố Niệm cũng nhìn mẹ chờ đợi.
“Lần sau không cho như thế nữa.” Nếu mà ngày nào cũng đến thì ai mà chịu nổi?
Hai đứa thở phào, trong lòng nghĩ rằng chỉ bứt lau mà ăn nhiều kẹo thế thì lỗ quá.
“Hôm nay ở trường thế nào?” Hôm nay là ngày đầu tiên hai đứa học ở trường mới, Tô Chiêu Chiêu cảm thấy vẫn nên hỏi han một chút.
“Tiết học đầu tiên bọn con được phát vở, có đến mười quyển lận!” Hai anh em từ trước đến giờ chưa bao giờ có nhiều vở như vậy, nhận được cả chồng vở mà ngạc nhiên không nói nên lời.
“Còn có hai quyển vở viết chữ bằng bút lông, bên trong chia ô như ô chữ điền. Cô giáo Trịnh bảo sau này sẽ có tiết thư pháp, dạy tụi con viết chữ bút lông, bảo gia đình mua bút lông và mực.”
“Được, mẹ nhớ rồi.” Tô Chiêu Chiêu hỏi thêm, “Có phải chỉ ba lớp mới học không?”
Cố Niệm lắc đầu, “Không phải, là môn học mới của trường, từ lớp ba trở lên đều phải học.”
“Được, ngày mai mẹ sẽ đi mua.”
Hai đứa trẻ làm bài tập, còn Tô Chiêu Chiêu bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Vừa mở cửa gió dưới bếp lò, Cố Hành đã về, anh vào nhà thay đồng phục, hỏi hai đứa con vài câu rồi vào bếp.
“Tối nay ăn gì?”
“Mì, sáng nay em mua thịt mỡ về rán mỡ, còn lại chút thịt nạc với tóp mỡ.”
Tóp mỡ không nhiều, mà thời tiết này thịt để lâu không được, Tô Chiêu Chiêu định xào ớt còn lại từ vại dưa muối làm món ớt xào thịt nạc với tóp mỡ trộn mì ăn.
Cố Hành gật đầu, “Được đấy, có cần anh giúp không?”
“Không cần.”
Trong bếp không có việc cho anh làm, Cố Hành liền ra ngoài.
Khi Tô Chiêu Chiêu nhìn ra thì thấy anh đang ngồi xổm dưới mái hiên, lấy những bó lau xếp ở góc tường để đan rèm. Chỉ trong chốc lát mà anh đã đan được một đoạn dài.
Khi Tô Chiêu Chiêu gọi ăn cơm, anh mới dừng tay, đứng dậy vào bếp bê bát.
Vừa vào bếp, Cố Hành hắt xì liên tục mấy cái.
“Hắt xì! Hắt xì!”
Tô Chiêu Chiêu bê nửa tô ớt xào thịt nạc nhìn anh, “Có phải cay quá không?” Vì định bỏ vào vại dưa nên cô mua loại ớt cay nhất ở chợ, để đủ vị, cô cũng cho khá nhiều vào món xào.
Cố Hành xua tay, “Không sao, anh thích ăn cay, chỉ là ở quân đội ít khi làm món cay, lâu rồi không ăn.”
“Vậy thì tốt, Cố Tưởng và Cố Niệm cũng thích ăn cay.” Thói quen ăn uống giống nhau thì cuộc sống gia đình sẽ hòa hợp hơn.