"Chiếc này tôi lấy, bao nhiêu tiền?"
"Năm đồng hai, thêm bốn thước phiếu vải nữa."
Đây là món đồ có giá cao nhất mà Tô Chiêu Chiêu mua kể từ khi cô đến đây.
Cô chọn thêm một chiếc áo khoác mỏng màu be kết hợp với ô vuông xanh nhạt.
Khi cô đang mua quần áo, ở quầy hàng cũng có thêm vài người khách khác. Một nữ đồng chí trẻ bước đến rất dứt khoát, hỏi ngay liệu có còn váy xếp ly không.
Tô Chiêu Chiêu nghĩ rằng có lẽ mình nghe nhầm, thời này đã có váy xếp ly sao?
Đợi khi nhân viên bán hàng lấy ra, quả thật là có, chỉ là không ngắn như những chiếc váy hiện đại. Độ dài của váy che đầu gối và các nếp xếp không nhiều. Nữ đồng chí còn chọn thêm một chiếc áo khoác cổ bẻ, mặc vào thử cùng với váy, trông rất đẹp. Cô ấy ngay lập tức trả tiền rồi vui vẻ mang váy và áo ra về.
Tô Chiêu Chiêu nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định không mua, thôi thì cứ làm người giản dị vậy.
Ngay cạnh quầy đồ nữ là quầy bán đồ nam, nhưng Tô Chiêu Chiêu bỏ qua luôn, bởi nam chính không cần cô mua, quân đội đã lo liệu hết rồi.
Tới quầy bán quần áo trẻ em, Tô Chiêu Chiêu chọn cho mỗi đứa con hai bộ quần áo mùa thu dày dặn hơn một chút, để tháng sau khi trời bắt đầu se lạnh là vừa vặn mặc được.
Đi qua quầy bán giày, Tô Chiêu Chiêu dừng lại.
"Đồng chí, cho tôi lấy hai đôi giày kiểu này, một đôi size 35 và một đôi size 37."
Cô chỉ vào một đôi giày thể thao màu trắng sữa có hai sọc đỏ.
Kiểu giày này trong cửa hàng mậu dịch cũng không có, chắc chắn mang về hai đứa trẻ sẽ thích.
Trong tủ kính bày nhiều loại giày da, với mắt nhìn của một người hiện đại như Tô Chiêu Chiêu, không thể nói là quê mùa hay cũ kỹ, mà đúng hơn là phong cách cổ điển.
Hiện giờ chưa có da nhân tạo, tất cả đều là da thật, như da bò, da heo, da cừu non, giá d.a.o động từ bốn đến hơn mười đồng.
Đôi giày thể thao cô mua cho bọn trẻ chỉ có giá hai đồng một đôi.
Mặc dù có rất nhiều giày da, nhưng cô không chọn cho mình đôi nào, thay vào đó, cô mua một đôi giày giải phóng, giản dị nhưng bền, kiểu dáng thịnh hành đến hai mươi năm sau cũng không lỗi thời!
Giày giải phóng rẻ hơn, chỉ có một đồng ba.
Nhân viên bán hàng thấy cô mua nhiều đồ như vậy, nhìn cũng biết là không thiếu tiền, liền nhiệt tình giới thiệu giày da, nhưng cô không hề bị d.a.o động, vẫn kiên quyết chọn giày giải phóng!
"Phụ nữ chúng ta nên biết chăm sóc cho bản thân hơn chứ."
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, nhưng vẫn chọn giày giải phóng.
Cô thích đôi này!
Đôi giày này livestream trên mạng có thể bán đến ba ngàn một đôi!
Sau khi mua giày xong, Tô Chiêu Chiêu bắt đầu tìm quầy bán mỹ phẩm trong cửa hàng bách hóa.
Cuối cùng cô tìm thấy một góc nhỏ có ghi là hóa mỹ phẩm.
Trong tủ kính bày bán các loại kem dưỡng da, dầu hoa bạch lan, kem dưỡng da trân châu, phấn nụ, nước hoa, và phấn thơm.
Tô Chiêu Chiêu thấy một nữ đồng chí vừa mua thỏi son cuối cùng.
Thấy có người nhìn mình, nữ đồng chí nói: "Tôi mua cho đồng nghiệp ở nhà máy dùng để diễn văn nghệ thôi, không phải cho tôi dùng."
Ừm ừm, tôi hiểu mà.
Tô Chiêu Chiêu thấy thú vị, thời đại cô đến đây khác với những gì cô tưởng tượng. Giai đoạn này chưa đến mức quá khắc khổ, giản dị như thập niên sáu, bảy mươi, và phụ nữ vẫn thích những trang phục có màu sắc tươi sáng, như váy liền thân. Ở các thành phố lớn, những phụ nữ có điều kiện còn đi uốn tóc.
Lúc nãy, Tô Chiêu Chiêu còn thấy một nữ đồng chí buộc tóc tết, nhưng phần mái được uốn cong cong.
Khi bước vào thập niên sáu mươi, phong cách ăn mặc của phụ nữ thay đổi đáng kể. Các nữ đồng chí không còn yêu thích trang phục màu đỏ nữa mà chuyển sang quân phục với các màu như xanh bộ đội, vàng quân đội, hoặc xanh dương quân đội, trở thành trang phục thời thượng nhất.
Việc uốn tóc lúc đó cũng dần biến mất.
Đến lúc đó, các quầy hàng quần áo trong cửa hàng bách hóa này có lẽ sẽ không còn nhiều quần áo đẹp như bây giờ.
Liệu những món mỹ phẩm này có còn được bày bán nữa không?
Như phấn thơm, son môi, nước hoa?
Hay sau này sẽ phải mua bằng tem phiếu, chỉ những diễn viên cần hóa trang mới có thể mua được?
Cô từng đọc nhiều tiểu thuyết, nhưng chưa bao giờ nghe về tem son môi hay tem phấn thơm, có lẽ là cần giấy giới thiệu của lãnh đạo.
"Đồng chí, chị cần gì không?"
Thấy Tô Chiêu Chiêu không nói gì, nhân viên bán hàng lên tiếng hỏi.
Tô Chiêu Chiêu trở lại thực tại: "Làm phiền chị cho tôi hai lọ kem trân châu và hai hộp kem tuyết hoa."
Kem trân châu để bôi mặt, còn kem tuyết hoa để bôi tay. Cô nhất định phải dưỡng cho trắng!
"Cô mua giúp đồng nghiệp phải không?"
Tô Chiêu Chiêu cười nhẹ, coi như ngầm đồng ý.
Không, cô mua cho mình đấy, lần vào thành phố này thật phiền phức, tất nhiên phải mua thêm một lọ nữa.
Tô Chiêu Chiêu dạo hết hai tiếng trong cửa hàng bách hóa, sau đó cô mua thêm bánh quy và kẹo trái cây, mua một mảnh vải hoa từ quầy vải, và một chiếc túi đeo vai màu xanh quân đội.
Trước khi rời khỏi cửa hàng, cô hỏi nhân viên bán hàng xem gần đây có tiệm cắt tóc không.
"Đối diện bên đường, đi qua ngõ cạnh nhà hàng, rồi đi thẳng hai phút nữa là tới."
Tô Chiêu Chiêu cảm ơn, mang theo một đống chiến lợi phẩm rời khỏi cửa hàng bách hóa.
Túi lưới cô mang theo đã đầy ắp, không còn chỗ chứa, không còn cách nào khác, cô phải mua thêm một túi lưới nữa, hai túi to đùng đã chứa đầy đồ, thậm chí cả chiếc túi đeo vai cũng đã nhét đầy.
Giá mà lúc này có một cái xe đẩy thì tốt biết mấy!
Những người qua đường đi ngang qua cô cứ quay lại nhìn, có người nhìn chằm chằm vào cô... hoặc đúng hơn là vào những chiến lợi phẩm mà cô đang mang.
Có người chỉ trỏ cô và thì thầm điều gì đó.
Tô Chiêu Chiêu tự động hiểu đó là sự ngưỡng mộ.
Hôm nay cô đã tiêu không ít tiền, không biết đội trưởng Cố sẽ phản ứng thế nào khi thấy đây?
Hình tượng tiết kiệm chất phác có khi nào sắp sụp đổ?
Khi đi ngang qua nhà hàng, cô nhìn vào bên trong, cánh cửa khép hờ, đầu bếp đang quát mắng nhân viên phục vụ, còn cô nhân viên thì đang bĩu môi, nắm lấy tay áo của ông ta làm nũng, một tiếng "bố" thật to.
Đúng là đã xác thực, cô ta là con gái của đầu bếp.
Tô Chiêu Chiêu không dừng bước, đi ngang qua con hẻm bên cạnh nhà hàng.
Nói hai phút là hai phút thật, không thiếu một giây.
Tô Chiêu Chiêu đứng trước cửa tiệm cắt tóc nhìn vào bên trong.
Một tiệm cắt tóc rất giản dị, có hai cái ghế, trên tường treo hai chiếc gương, cùng với một thợ cắt tóc.
Trong tiệm chỉ có mỗi một cô gái.
Không biết là chỉ có một khách hay chỉ có một người thợ.
Thợ cắt tóc khoảng ba mươi tuổi, là một nữ đồng chí, mặc áo choàng, đeo tay áo bảo vệ, trong túi áo choàng cắm một chiếc kéo và một chiếc lược.
Điều đầu tiên Tô Chiêu Chiêu chú ý là kiểu tóc của cô ấy, tóc ngắn chạm tai gọn gàng, bên tai kẹp hai chiếc kẹp đen nhỏ, để lộ toàn bộ khuôn mặt, trông rất sáng sủa, không có tóc mái che khuất.
Không hiểu sao, Tô Chiêu Chiêu lại muốn quay về.
"Cắt tóc à? Vào đi nào!" Thấy Tô Chiêu Chiêu đứng ở cửa không nhúc nhích, thợ cắt tóc bước tới kéo cô vào trong.
"Mua nhiều đồ thế!" Thấy hai túi lưới của cô nặng trĩu, thợ cắt tóc cũng ngạc nhiên, định giúp cô xách: "Để đây đi, yên tâm, không mất đâu."
Tô Chiêu Chiêu xách đến đau cả tay, liền đặt túi xuống ngay.
Thôi, đã đến đây rồi thì cắt vậy.
Giờ cắt tóc không có chuyện gội đầu, vừa ngồi xuống, thợ cắt tóc liền hỏi: "Cắt kiểu gì?"