Về đến nhà, chỉ cần đánh răng rửa mặt là xong. Tô Chiêu Chiêu một mình đứng cạnh bồn rửa, chỉ đánh răng thôi mà mất tận mười phút.
Cố Hành nhìn cô vài lần, cuối cùng không nhịn được nhắc nhở: "Đánh nữa thì lợi sẽ đau đấy."
Tô Chiêu Chiêu dùng lưỡi đẩy nhẹ lên lợi, đúng là có chút đau thật. Bàn chải này cứng quá, cô lại nhớ đến chiếc bàn chải điện ở kiếp trước.
Đây không phải lần đầu Cố Hành thấy cô đánh răng, nhưng thấy hôm nay cô đánh lâu như vậy, anh đoán cô chắc là sợ mùi tỏi còn bám lại.
Vì thế, lúc anh đánh răng, cũng kéo dài thời gian thêm một chút.
Sau khi rửa mặt xong, Tô Chiêu Chiêu ngồi trước bàn trang điểm, thoa kem lên mặt. Mùi hương của kem ngọc trai lan tỏa trong không khí, làm Cố Hành cảm thấy lòng ngứa ngáy.
Anh đứng yên lặng ở cửa, ánh mắt không tự chủ được bị cuốn theo từng động tác nhẹ nhàng của cô khi thoa kem lên má và cổ. Mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ dịu dàng và duyên dáng đặc trưng của người phụ nữ.
Ánh đèn dịu nhẹ khiến mọi thứ như được phủ lên một lớp ánh sáng mềm mại. Trong mắt Cố Hành, Tô Chiêu Chiêu tối nay đẹp hơn hẳn.
Anh hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng cảm giác rạo rực trong lòng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Anh cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn từng chút một, m.á.u trong người như nóng dần lên.
Cảm giác này anh không hề xa lạ.
Một người đàn ông khỏe mạnh, tinh lực dư thừa, hơn nữa còn đã kết hôn và trải qua chuyện nam nữ, nói anh không có ham muốn thì đúng là dối trá.
Nhưng cơ thể cô quá yếu, hơn nữa nhà cũng không có…
"Ơ, sao anh đứng ở cửa vậy?" Tô Chiêu Chiêu đã sớm nhận ra anh, thấy anh đứng yên, quay đầu lại hỏi.
"Không có gì." Anh vừa lên tiếng đã phát hiện giọng mình khàn hơn, vội vàng hắng giọng và dời ánh mắt đi: "Nghỉ sớm đi."
Tô Chiêu Chiêu thấy hơi lạ.
Cô cầm đồng hồ trên bàn, nhìn thời gian, còn chưa đến chín giờ: "Em đọc sách thêm chút nữa."
Cô đang thấy cuốn sách về nông nghiệp khá thú vị.
Tô Chiêu Chiêu mở sách ra, nhìn lên đèn rồi hỏi: "Anh có buồn ngủ không? Nếu có thì em ra phòng khách đọc."
"Không cần, em cứ đọc đi." Cố Hành nằm xuống giường, hai tay đặt sau đầu, ánh mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà.
Tô Chiêu Chiêu vẫn thấy anh có gì đó không ổn, lời nói vẫn vậy, nhưng giọng điệu thì hơi khác.
Cô cầm sách bước tới, đứng bên cạnh tấm rèm nhìn anh: "Anh sao vậy?"
Chăn cũng không đắp, cứ nằm thẳng đơ như vậy. Rõ ràng là không nhìn vào mắt anh, nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt anh rất sâu, như đang kìm nén điều gì đó.
Cố Hành khẽ liếc cô một cái: "Không sao, em cứ đọc sách đi. Anh đang nằm suy nghĩ chút chuyện."
Tô Chiêu Chiêu: "… Ồ."
Sau đó cô gạt suy nghĩ vừa rồi qua một bên và tiếp tục đọc sách.
Cố Hành: "…"
Haizz, lại là một đêm gian nan.
...
Sáng sớm hôm sau.
Không cần dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho con và chồng đi làm, Tô Chiêu Chiêu ngủ thêm một chút.
Khi cô dậy, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn trong nồi.
Cố Tưởng và Cố Niệm cũng đã dậy, đang rửa mặt.
"Không chạy bộ buổi sáng sao?"
Cố Niệm vừa súc miệng vừa nói: "Bố bảo từ giờ nghỉ vào thứ Tư và Chủ Nhật. Ăn sáng xong bố sẽ dẫn tụi con ra ngoại ô, mẹ có muốn đi không?"
Hôm qua bố 2 đứa ko mời mẹ nha
Cố Hành từ bếp thò đầu ra: "Em có muốn đi không?"
"Không đi. Hôm nay có lẽ các chị em vợ quân nhân sẽ ghé nhà chơi, em ở nhà đợi."
"Hôm qua làm quen ở nhà tắm hả?"
"Đúng vậy, cả buổi thật là ngại…"
Ăn sáng xong, Cố Hành ra ngoài một lát, không lâu sau đã đẩy về một chiếc xe đạp.
"Wow! Xe đạp!" Cố Niệm vui mừng chạy vòng quanh chiếc xe.
Thời này, xe đạp là một thứ rất quý. Không chỉ cần phiếu công nghiệp mà còn phải có phiếu xe đạp mới mua được, giá lại đắt đỏ, không phải gia đình nào cũng mua nổi.
Dù là gia đình cán bộ, cũng không phải ai cũng mua được. Những chiếc xe đạp quý giá này phần lớn đều thuộc về các đơn vị, dùng làm phương tiện quan trọng.
Đến thập niên 70, 80, xe đạp trở nên phổ biến hơn, nhu cầu bùng nổ, nhưng ngay cả lúc đó, muốn mua cũng vẫn cần phiếu.
Từ cuối thập niên 60, đầu thập niên 70, các gia đình có điều kiện bắt đầu chuộng "ba chuyển một vang" khi cưới hỏi, mà xe đạp là món đầu tiên trong danh sách. Nhưng đó là chuyện của thập niên 60, 70. Nếu bây giờ ai mà đòi một chiếc xe đạp làm sính lễ...
Chắc chỉ có con gái của thủ trưởng mới dám đòi.
"Ở đâu ra vậy?" Tô Chiêu Chiêu cũng rất tò mò, đúng là chiếc xe đạp trong truyền thuyết!
Xe cao quá.
"Mượn người ta. Khi nào có phiếu, chúng ta cũng mua một chiếc."
"Phiếu xe đạp khó lấy lắm nhỉ?"
"Đúng vậy." Cố Hành gật đầu: "Năm ngoái doanh trại chỉ có hai tấm, phải rút thăm, anh không trúng."
Nhắc đến chuyện không trúng thăm, anh hơi cau mày.
"Không trúng thì không trúng, biết đâu năm nay lại có, lúc đó lại rút." Tô Chiêu Chiêu cười nói.
Cố Hành lại nghĩ, không thể để rút thăm mãi được, lần sau phải tổ chức thi đấu mới được!
Chiếc xe đạp thập niên 28 đúng là bá đạo nhất trong các loại xe đạp thời đó.
Cố Hành đỡ tay lái, đặt Cố Niệm lên ngồi trước, sau đó cho Cố Tưởng ngồi phía sau, rồi anh đặt chân lên bàn đạp, đạp mạnh lấy đà vài bước, rồi chân dài của anh "vút" qua đầu Cố Tưởng, vững vàng ngồi lên xe.
Khi Tô Chiêu Chiêu kịp thu lại ánh mắt kinh ngạc, anh đã đạp xe đi được vài vòng đạp rồi.
Cố Tưởng và Cố Niệm vẫy tay: "Mẹ ơi, tụi con đi đây!"
Tô Chiêu Chiêu thầm nói: "Tạm biệt… Ngầu quá trời!"
Chân dài ghê!
Các chị em đến vào khoảng 9 giờ rưỡi, gồm vài người, đi đầu là chị Tào Thúy, vợ của chính ủy Hoàng, theo sau là Triệu Tố Phân và vài người mà Tô Chiêu Chiêu chưa nhớ hết tên.
Đèn trong nhà tắm tối quá, ai cũng ướt nhẹp, tóc thì bết vào đầu, trong hoàn cảnh đó cô cũng ngại nhìn chằm chằm vào người ta.
Nhưng không sao, cứ gọi người lớn tuổi là "chị" còn người trẻ thì gọi là "em", chắc chắn không sai, dù sao trong quân không có đoàn trưởng nào trẻ hơn Cố Hành cả.
"Mời mọi người vào nhà, tôi đang chờ không biết mọi người đến lúc nào."
Lần đầu mọi người ghé nhà, Tô Chiêu Chiêu chuẩn bị chu đáo, bàn bày sẵn hạt dưa, kẹo và bánh quy, trà cũng đã pha sẵn.
Các chị em quân nhân cũng không đến tay không, người thì mang một ít hạt dẻ, người thì một ít đậu phộng, vừa ngồi xuống vừa lôi ra, để lên bàn ăn chung và trò chuyện.