Sau khi tiễn khách, Tô Chiêu Chiêu đóng cửa lại, vừa vào nhà đã thấy Cố Tưởng đang lục lọi túi đựng lương thực.
Cậu tháo dây buộc túi ra, lấy lương thực bên trong ra xem.
“Con đang làm gì vậy?”
Cố Tưởng xòe tay ra trước mặt Tô Chiêu Chiêu, “Mẹ, mẹ xem, lạc này không giống lạc nhà mình trồng.”
Tô Chiêu Chiêu ghé lại gần xem, “Sao lại khác chứ?” Cô không thấy có gì khác biệt, chẳng phải đều là lạc sao?
Cố Tưởng lại với tay lấy thêm một nắm lạc ở phía dưới, “Mẹ xem, lạc ở trên lớn hơn, còn lạc ở dưới mới là lạc nhà mình trồng.”
Lạc nhà mình trồng thì cậu nhận ra, vì cậu và em gái đã cẩn thận gỡ từng hạt khỏi đất, rửa sạch rồi phơi khô.
Cậu cũng để ý rằng dây buộc của hai túi lương thực này khác nhau. Những túi này là do cậu buộc dây, cậu nhớ rất rõ.
Không phải là cố tình ghi nhớ, nhưng từ nhỏ đã bị ám ảnh bởi nỗi lo đói khát, số lượng và tình trạng lương thực trong nhà như thế nào đều khắc sâu vào trí nhớ của cậu, không thể quên được.
Tô Chiêu Chiêu nhìn kỹ lại, quả thật là như vậy, lạc nhà mình trồng nhìn khô héo, không đầy đặn, các hạt lạc bên trong chắc chắn cũng nhỏ. Còn lạc trong tay kia của Cố Tưởng, tuy không đầy đặn như lạc bán ở siêu thị hiện đại, nhưng rõ ràng đã được sàng lọc kỹ lưỡng.
“Còn khoai lang khô nữa, khoai lang khô này cũng khác, nhà mình thái miếng nhỏ, còn cái này lớn hơn.” Cố Tưởng lại chỉ vào một túi lương thực khác đã mở ra cho Tô Chiêu Chiêu xem.
Cái này thì Tô Chiêu Chiêu không nhìn ra, đối với cô chúng đều giống nhau cả.
Thực ra hai đứa trẻ trong nhà còn quen thuộc với lương thực hơn cả cô.
Nếu là cô, chắc chắn cô sẽ không phát hiện ra.
Tô Chiêu Chiêu thấy khó hiểu, ai đã lấy rồi lại thêm vào đây nhỉ?
Cô cũng không tiện hỏi, hỏi ra lại khiến mọi việc thêm lúng túng.
“Thôi để vậy đi, đừng nói với ai khác.”
Hai anh em gật đầu đồng ý.
Tô Chiêu Chiêu mở túi khoai lang khô mà Quách đại nương nhờ người lái xe mang về, đây là khoai đã được xào qua, có chút muối, nhai vào giòn tan.
Không kìm được, cô đã ăn liền mấy miếng.
Sáng hôm sau, khi Cố Tưởng và em đi học, Tô Chiêu Chiêu bảo hai đứa cầm theo một nắm khoai lang khô bỏ vào túi áo, “Nếu đói trong giờ ra chơi, thì nhai đỡ đi.”
Cô nhớ hồi nhỏ đi học, đến tiết thứ hai buổi sáng là đã thấy đói rồi.
Thời này, mang bánh quy hay bánh mì đi học thì quá xa xỉ, hai đứa trẻ cũng không muốn mang theo, cho người khác ăn thì tiếc, không cho thì người ta lại nhìn, thành ra không mang theo luôn.
Khoai lang khô đã xào qua thì rất thích hợp, chia cho bạn một miếng nhỏ cũng không xót.
...
Cố Hành về nhà lúc nửa đêm.
Cửa lớn bị khóa chặt từ bên trong, anh không vào được, cũng không muốn gõ cửa làm mọi người tỉnh giấc, vì vậy anh đặt đồ mang từ Bắc Kinh về trước cửa, đi đến bờ tường, nhảy lên tường, bám vào rồi lộn vào sân.
Sau đó anh nhẹ nhàng mở cửa, xách đồ vào.
Sân nhà yên tĩnh, bất kỳ tiếng động nào dù nhỏ nhất cũng bị phóng đại, tiếng ma sát của quần khi bước đi, tiếng giày đập vào phiến đá xanh, "đáp đáp" vang lên.
Dù cẩn thận đến đâu, anh cũng không thể tránh được.
Khi đến cửa chính, anh lại bị chặn lại, buộc phải vòng ra bên cửa sổ. Màn kéo kín, nhưng cửa sổ chỉ mở một nửa, có thể thò tay vào mà mở tiếp nửa còn lại.
Anh do dự giữa việc đánh thức hay không đánh thức Tô Chiêu Chiêu, nghĩ một lát rồi quyết định không đánh thức cô. Vừa định trèo vào cửa sổ, thì "tách" một tiếng, đèn trong nhà bật sáng.
Tô Chiêu Chiêu mặc đồ ngủ, khoanh tay đứng bên rèm, cười như không cười nhìn anh, “Đoàn trưởng Cố định làm quân tử trên xà nhà đấy à?”
Cố Hành: “...”
Anh lặng lẽ rút tay khỏi bậu cửa, nhấc túi đồ dưới đất lên, luồn qua cửa sổ, đặt lên bàn, chỉnh lại quân phục, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, “Mở cửa đi.”
Tô Chiêu Chiêu nhịn cười, đi mở cửa cho anh.
Cố Hành bước vào, đưa tay tháo nút trên cùng của áo, “Em tỉnh dậy lúc nào?”
“Khi anh trèo tường vào.” Tô Chiêu Chiêu rót nước cho anh, mở tủ lấy bánh mì ra, “Đói rồi phải không? Ăn chút gì lót bụng đi.”
Cố Hành đúng là đói thật, cầm một miếng bánh mì ăn.
Anh ăn được hai miếng thì uống nước, “Cảnh giác của em rất tốt, tiếp tục giữ vững nhé.”
Tô Chiêu Chiêu khoanh tay, “Cảm ơn đoàn trưởng Cố đã khen ngợi.”
Cô có vẻ rất thích gọi anh là đoàn trưởng Cố.
Cố Hành ngước lên nhìn cô, cô tựa vào tường, nở nụ cười ranh mãnh và rạng rỡ như hoa.
Anh hơi sững lại, ánh mắt khẽ chuyển động, rồi nhìn sang chỗ khác.
“Chủ yếu là sợ đánh thức mọi người, nên anh mới trèo tường vào. Sau này nếu em ngủ một mình, nhớ khóa cửa sổ từ bên trong nhé.”
“Đây là căn cứ quân đội mà.” Ngủ mà không mở cửa sổ, cô cảm thấy có chút ngột ngạt.
“Ngay bên cạnh là làng, chỗ nào cũng có người bí quá hoá liều."
Tô Chiêu Chiêu buột miệng nói, “Vậy thì anh đừng ra ngoài, ở nhà ngủ cùng em đi!”
Vừa nói xong, cô sững lại một lúc rồi vội vàng chữa lời, “Ý em là có thể rải mảnh thủy tinh lên tường, như vậy sẽ không ai dám trèo tường nữa.”
Cố Hành không điếc, anh đã nghe thấy, “Anh là quân nhân, phải luôn sẵn sàng chờ lệnh, như lần này, đột ngột phải rời nhà, có lúc thậm chí anh đi đâu cũng sẽ không thể báo cho em biết, khi nào về nhà cũng không rõ, gia đình… rất có thể sẽ không trông cậy được vào anh.”
Tô Chiêu Chiêu thu lại nụ cười, “Em hiểu, là một người vợ của quân nhân, em sẽ hết lòng ủng hộ và cảm thấy vô cùng vinh dự! Em chỉ mong rằng bất kể anh đi đâu, làm nhiệm vụ gì, hãy luôn nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Tô Chiêu Chiêu nhớ rất rõ một câu, dù là thời nào cũng đúng.
“Làm gì có thời gian bình yên, chỉ là có người gánh vác giúp bạn.”
Cô đã đọc lịch sử và biết rằng sau khi lập quốc, đất nước vẫn chưa bao giờ thực sự yên ổn. Các thế lực nước ngoài, tình hình biên giới, và cả những vấn đề trong nước.
Các cuộc xung đột và chiến tranh lớn nhỏ chưa bao giờ dừng lại.
Trong nguyên tác, sau khi Cố Hành kết hôn với nữ chính, anh cũng đã từng tham gia chiến tranh.
Còn bây giờ, cô đã trở thành vợ của Cố Hành, là một quân nhân vinh dự, đương nhiên cô sẽ hết lòng ủng hộ anh.
Trình độ giác ngộ của Tô Chiêu Chiêu rất cao, là một người con của cách mạng!
Cố Hành mỉm cười, “Anh biết rồi.”
Trong lòng anh tràn đầy niềm hạnh phúc, vì sự thấu hiểu của cô.
“Em đi ngủ trước đi, anh rửa mặt xong sẽ vào.”
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, “Bánh mì này ngon lắm, anh ăn thêm một cái đi.” Nói xong, cô quay vào phòng ngủ.
Chẳng bao lâu sau, Cố Hành cũng vào, cầm đồ ngủ của mình rồi ra ngoài.
Tô Chiêu Chiêu sắp ngủ lại rồi, mới thấy anh vào phòng, tắt đèn và nằm xuống bên cạnh.
Anh chắc chắn rất mệt, chỉ sau một lát đã nghe thấy tiếng ngáy nhẹ và đều đặn.
Tô Chiêu Chiêu nhắm mắt, chẳng bao lâu sau cũng ngủ thiếp đi.
Hôm sau là Chủ nhật, hôm nay Tô Chiêu Chiêu được nghỉ, lại thêm đêm qua thức dậy giữa chừng, nên sáng dậy hơi muộn.
Cố Hành đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang dạy hai đứa trẻ tập võ trong sân.