Xuyên Làm Mẹ Hai Con: Thủ Trưởng, Vợ Anh Dắt Con Đến Tìm Rồi!

Chương 87

"Tôi quan tâm thì sao chứ?"

"Bà rảnh rỗi để quan tâm người khác thì tốt hơn là thử lo chuyện kiếm đối tượng cho thằng cả đi. Nó cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc nên kết hôn rồi."

Vương Xuân Hoa nói: "Chuyện này tôi đã để trong lòng rồi mà."

Thực ra, trong lòng Vương Xuân Hoa đã có người trong tầm mắt, đó là một cô gái của đoàn văn công, bà đã gặp hai lần và thấy rất ổn. Cô gái đó cũng có ý với con trai, nên bà chỉ đợi khi nào con về thăm nhà, sẽ để hai người gặp nhau.

Đến lúc đó, bà sẽ tìm cách điều con trai về, cả nhà đoàn tụ, hai vợ chồng đều trong quân đội thì còn gì hợp hơn.

...

Buổi tối, Cố Hành lại muốn gần gũi, Tô Chiêu Chiêu liền túm lấy cổ áo anh, không cho anh làm bừa, “Đoàn trưởng Cố, xin hãy kiềm chế.”

Không giải quyết được từ trên, Cố Hành liền đưa tay xuống dưới. Tô Chiêu Chiêu tiếp tục ngăn lại, “Em đã hai đêm không ngủ ngon rồi. Ngày mai còn phải vào thành phố, em không muốn ngủ gật trong rạp chiếu phim đâu.”

Cố Hành liền đè cô xuống giường, “Anh nhanh thôi.”

Tô Chiêu Chiêu trừng mắt nhìn, Đoàn trưởng Cố, đàn ông mà nói "nhanh" là tự hạ thấp năng lực của mình đúng không?

Sau bao nhiêu năm "kiêng khem", giờ lại liên tục được "ăn ngon" hai ngày liền, bảo anh dừng lại, làm sao anh dừng được. Anh mà không cố nhịn thì e là sẽ chẳng dừng lại được.

Cố Hành cảm thấy mình đã kiềm chế lắm rồi, vì lo cho sức khỏe của cô nên anh không dám làm quá.

Không lâu sau, Tô Chiêu Chiêu cũng đành chịu thua, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Tối nay Cố Hành có kiềm chế hơn, không làm quá, sau khi xong việc Tô Chiêu Chiêu vẫn chưa lơ mơ ngủ.

Thấy anh cầm "đồ kia" đi ra ngoài rửa, cô tò mò đi theo xem.

Chỉ thấy anh đứng dưới vòi nước, rửa sạch "đồ kia", rồi lau khô, rắc đều phấn rôm, sau đó bỏ vào hộp, lần sau dùng lại.

Sử dụng lại nhiều lần, đúng là phiền phức.

Và nó còn khá dày, chắc trải nghiệm của Cố Hành cũng không được hoàn hảo cho lắm.

Cố Hành nhìn thấy cô: "Không buồn ngủ à?"

Trong mắt anh hiện rõ ý là nếu cô không buồn ngủ thì sẽ "làm tiếp".

Tô Chiêu Chiêu vội lắc đầu: "Buồn ngủ rồi, đi ngủ ngay đây."

Vừa nằm xuống giường, chẳng bao lâu cô đã ngủ mất.

Cố Hành cũng nằm xuống, kéo cô vào lòng, ôm cô từ phía sau, tay phải ôm chặt lấy eo cô.

Cằm tựa anh trên đỉnh đầu cô, không ngủ được. Bên ngoài trời lất phất mưa, anh dậy khép cửa sổ rồi quay lại giường, ôm Tô Chiêu Chiêu vào lòng và chìm vào giấc ngủ trong tiếng mưa rơi.

Thứ bảy thời tiết rất đẹp, không khí trong lành lạ thường.

Mặt trời từ sớm đã nhô ra khỏi biển mây, ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng từng góc phòng, đánh thức những người vẫn còn lười biếng trên giường.

Tô Chiêu Chiêu ngồi dậy, vươn vai thật dài, nhìn ra ngoài mới phát hiện mặt đất bên ngoài còn ẩm ướt, “Đêm qua trời mưa à?”

“Trời mưa lúc nửa đêm.” Cố Hành dậy sớm nấu cháo, còn cho hai đứa nhỏ tự tập thể dục trong sân.

Tô Chiêu Chiêu ngước nhìn lên trời, “Ban ngày chắc không mưa đâu nhỉ? Nếu mưa thì mình đi vào thành phố không tiện lắm.”

Bùn đất nhão nhoẹt bước đi rất khó chịu.

“Đừng lo, nhìn thời tiết này chắc không mưa đâu.”

Cố Tưởng và Cố Niệm biết bố mẹ sẽ vào thành phố, hai đứa ghen tị ra mặt, chúng cũng muốn đi, nhưng lại phải đi học.

Suốt bữa sáng, hai đứa cứ nhìn bố mẹ với vẻ mặt buồn thiu.

“Lần sau bố sẽ đưa các con đi. Cả nhà mình sẽ cùng đi dạo công viên, trong công viên có chèo thuyền, lúc đó bố sẽ đưa các con đi chơi thuyền.”

Nghe Cố Hành nói vậy, hai đứa trẻ liền hỏi, “Lần sau là khi nào ạ?”

Chúng sợ rằng "lần sau" sẽ kéo dài mãi mà không đến.

"Quốc khánh nhé, đợi sau khi các con diễn xong, ba mẹ sẽ dẫn các con vào thành phố."

Lúc này hai đứa mới hài lòng, chỉ mong ngày đó đến nhanh.

Đợi hai đứa nhỏ đi học, Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu cũng dọn dẹp để ra ngoài.

Hai người không đi bắt xe khách, vì xe khách quá chậm, một lúc lâu vẫn chưa đến nơi, đến thành phố cũng muộn.

Cố Hành dẫn Tô Chiêu Chiêu đi nhờ xe của đơn vị.

Người lái xe là đồng chí Tiểu Phương, người lính lái xe từng ra bến đón Tô Chiêu Chiêu trước đó.

Lâu rồi không gặp, Tiểu Phương suýt chút nữa không nhận ra cô.

"Chị dâu, chị thay đổi nhiều quá."

Tiểu Phương ngớ người ra một chút.

Đây còn là chị dâu lúc trước sao?

Hay là Đoàn trưởng Cố đã đổi vợ rồi?

Nhìn chẳng giống người mới từ nông thôn lên không lâu gì cả.

Cố Hành liếc Tiểu Phương một cái: "Lái xe đi."

Tô Chiêu Chiêu được khen, rất vui vẻ, “Dạo này cậu thế nào?”

“Em ổn ạ, rất ổn.” Tiểu Phương không dám nhìn Tô Chiêu Chiêu thêm, sợ ánh mắt “sát thủ” của Cố Hành.

Chị dâu đã lên tiếng trả lời, vãn là giọng nói đó, đúng là chị dâu cũ, không phải người mới.

Trên đường đi, Tô Chiêu Chiêu và Tiểu Phương nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua rất nhanh, đến thành phố, Tiểu Phương thả họ xuống ở con phố có trung tâm thương mại.

“Đoàn trưởng, chị dâu, hai người cứ đi chơi trước đi. Hai giờ chiều em lái xe về doanh trại, nếu lúc đó hai người cũng về thì em sẽ đón.”

Cố Hành khoát tay: "Không cần, buổi chiều bọn tôi sẽ tự bắt xe về."

"Vậy được, em đi trước nhé, tạm biệt chị dâu."

Tô Chiêu Chiêu vẫy tay, “Tạm biệt.”

Rạp chiếu phim cũng nằm trên con phố này, Cố Hành hỏi: “Mình đi xem phim trước hay đi dạo trung tâm thương mại?”

Vị trí họ xuống xe gần trung tâm thương mại nhất, Tô Chiêu Chiêu kéo tay Cố Hành đi về phía trung tâm thương mại, “Đi xem thử có hàng không đã.”

Hàng gì vậy?

Tô Chiêu Chiêu dẫn Cố Hành thẳng đến quầy bán mỹ phẩm, đảo mắt liền thấy thỏi son trong tủ kính.

"Đồng chí, lấy cho tôi một thỏi này!"

Nhân viên bán hàng liếc nhìn Cố Hành, sau đó mở tủ kính, lấy thỏi son ra, “Hàng mới về đấy, chị đến đúng lúc rồi, đến muộn một hai hôm nữa chắc là hết sạch.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Ba đồng hai xu.”

Tô Chiêu Chiêu đưa tiền. Trong thời đại mà lương trung bình chỉ hai mươi, ba mươi đồng, một thỏi son bán tới ba đồng mấy thì đúng là đắt.

Như bạn có lương hai nghìn mà bỏ ra ba trăm mua một thỏi son vậy.

Mua được thỏi son rồi, Tô Chiêu Chiêu định đi. Cố Hành hỏi cô, “Không mua kem dưỡng à?”

“Chưa cần, hộp lần trước mua vẫn còn mà.”

Cố Hành chỉ vào chai nước hoa trong quầy, “Mua chai nước hoa này đi, dạo này có muỗi mùa thu, bôi một chút cho đỡ ngứa.”

Cánh tay cô tối qua bị muỗi đốt sưng lên vài nốt.

“Được rồi, vậy lấy một chai.”

Nhân viên bán hàng nhìn họ với vẻ ngưỡng mộ: “Chồng chị đối xử với chị thật tốt.”

Tô Chiêu Chiêu cười, nhìn Cố Hành một cái.

Cố Hành thản nhiên trả tiền.

Hai người không đi dạo tiếp mà ra khỏi trung tâm thương mại để đến rạp chiếu phim.

Hôm nay rạp chiếu phim chiếu bộ "Đội du kích bình nguyên", họ đến rất đúng lúc, suất chiếu gần nhất bắt đầu sau mười phút nữa.

Cố Hành mua vé.

Bên ngoài rạp có những ông bà già cầm rổ bán hạt dưa, đậu phộng, bọc trong những tờ báo cũ, năm xu một gói.

Không ai đuổi họ đi, ở thành phố, những hộ gia đình khó khăn được phép buôn bán nhỏ để kiếm sống.

Cố Hành mua một gói hạt dưa để Tô Chiêu Chiêu cầm, sau đó vào cửa hàng tạp hóa bên cạnh mua hai chai nước ngọt.

Không có coca và bắp rang, nhưng hạt dưa và nước ngọt cũng hoàn hảo rồi.

Bắt đầu kiểm vé, mọi người tự giác xếp hàng, Cố Hành dẫn Tô Chiêu Chiêu vào, thỉnh thoảng anh còn quay lại để xem cô có theo kịp không.

Mỗi lần anh quay lại, Tô Chiêu Chiêu lại cười với anh một cái.
Bình Luận (0)
Comment