"Tiểu Nghiêm có tiền đồ sáng lạn, con làm vợ thì phải làm hậu phương vững chắc cho nó, bớt đi cái tính tiểu thư đỏng đảnh đi. Nếu không có thân phận của nó thì nhà họ Vu ta cũng chẳng dễ dàng gì đâu."
"Con biết mà."
Trong phòng riêng, vợ bác cả của Vu Huệ Tâm thở dài: "Nhớ ngày xưa, nhà mình tổ chức tiệc mừng thọ là bao trọn cả nhà hàng Lý Ký, bây giờ thì chỉ thuê được một phòng riêng thôi."
"Bà có bao cả thì cũng làm được gì? Mời được mấy người đến ăn?"
Cũng đúng, giờ nhiều người đã bỏ đi hết rồi.
Một người đàn ông ngoài ba mươi nói: "Nhìn nhà hàng Lý Ký bây giờ mà xem, trước đây vinh quang bao nhiêu, bây giờ thì sao? Nói là công tư hợp doanh, nhưng người của gia đình họ Lý chỉ được làm quản lý nhỏ, nói là quản lý nhưng chẳng được quyền gì, bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Nhà hàng này còn cái tên thương hiệu trăm năm của Lý Ký, nhưng tôi e rằng cái tên này cũng sắp biến mất rồi. Biết thế trước đây nên vượt biển mà đi..."
Thấy anh họ mình càng nói càng quá, Vu Huệ Tâm vội ngăn lại: "Anh nói ít thôi, đang ở ngoài đấy!"
Anh họ cô nhìn qua cánh cửa phòng đóng kín mít: "Biết rồi, trong phòng này đều là người trong nhà, anh mới nói."
Rồi anh ta lại nói với Vu Huệ Tâm: "Em sống với Đoàn trưởng Nghiêm nhà em lâu thế mà sao càng ngày càng nhát thế?"
Vu Huệ Tâm trừng mắt liếc anh một cái: "Em chẳng phải sợ bị người ta nghe được à? Anh Nghiêm nhà em bảo rồi, phải làm nhiều, nói ít, họa từ miệng mà ra. Lỡ một ngày nào đó nói bừa lại bị người ta nắm thóp thì sao? Đặc biệt là mấy người làm trong nhà máy càng phải cẩn thận."
Nếu Nghiêm Quang mà ở đây, chắc chắn anh sẽ nói: "Khuyên người khác thì hay, nhưng đến lượt mình thì chẳng biết lý lẽ."
Nhà máy của nhà họ Vu giờ cũng thành công tư hợp doanh, điểm tốt duy nhất là nhà họ Vu có nhiều người làm trong nhà máy nên vẫn còn nắm quyền chút ít.
Nhưng dù là vậy, với thành phần như họ, cũng phải học tài liệu thường xuyên, mỗi tháng viết báo cáo, rồi tự kiểm điểm trước cuộc họp.
Nói chung là phải sống cẩn thận, cúi đầu làm người.
Người duy nhất trong nhà họ Vu không cần cúi đầu là Vu Huệ Tâm, bởi cô là quân thê, có chồng là chiến sĩ từng ra trận lập công.
Về vật chất, nhà họ Vu không thiếu thứ gì, nhà cô lại còn chu cấp cho cô, cái gì cũng dùng hàng tốt nhất.
Trong công việc lẫn đời sống, cô lại có Nghiêm Quang che chở. Người có thân phận như cô, sống sung sướng như vậy, chẳng biết bao nhiêu người phải ghen tị.
Đúng vậy, có người nhờ cô làm mai.
"Bé gái bên nhà dì của đại bá mẫu, em cũng từng gặp rồi, trước đây còn đến nhà chơi, năm nay nó tốt nghiệp cấp ba. Em xem có thể giúp nó giới thiệu một người trong quân đội được không? Nhà người ta không kén chọn, không quan trọng là người ở nông thôn hay thành phố, chỉ cần là cán bộ là được."
Cán bộ thì trong lúc có chuyện có thể bảo vệ cả nhà.
Vu Huệ Tâm không dám hứa chắc, nhưng cũng không từ chối: "Em sẽ hỏi thử."
"Được, em hỏi giúp nhé..."
Sau khi ăn xong, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành rời nhà hàng.
"Bây giờ đi đâu?"
Ba địa điểm hẹn hò nổi tiếng thời nay là: rạp chiếu phim, công viên và trung tâm thương mại.
"Đi dạo công viên đi." Cố Hành đề nghị. Ngay từ khi nói sẽ đưa cô vào thành phố, anh đã lên kế hoạch cả rồi: xem phim, ăn đồ ngon, đi dạo công viên, sau đó đi trung tâm thương mại, một ngày trọn vẹn.
"Được thôi, đi công viên."
Gần đó có công viên Nhân Dân, cách đó không xa, chỉ cần đi vài phút là tới.
Vậy là Tô Chiêu Chiêu lại theo Cố Hành đi đến công viên.
Công viên thời này chỉ là một công viên, ngoài cây cối xanh tươi thì có hồ nước. Nhờ có hồ mà có thêm dịch vụ chèo thuyền giải trí.
Cố Hành dẫn Tô Chiêu Chiêu đi chèo thuyền, trải nghiệm trước trò chơi mà anh đã hứa sẽ dẫn lũ trẻ đi.
Hai người mua vé, lên một chiếc thuyền nhỏ.
Thuyền rất bé, lên thuyền thường phải ngồi đối diện nhau, nhưng hai người lại ngồi cạnh nhau, mỗi người cầm một mái chèo, chèo thuyền dần ra giữa hồ.
Đến giữa hồ, Tô Chiêu Chiêu bắt đầu nghịch nước.
Cô thò tay xuống nước, lúc thì vẽ vòng tròn, lúc thì khua khua, thậm chí còn lấy tay dính nước búng lên mặt Cố Hành.
Nước b.ắ.n đầy mặt Cố Hành.
Cố Hành cũng không giận, một tay ôm eo cô: "Cẩn thận chút, thuyền nhỏ, coi chừng lật."
Tô Chiêu Chiêu cười tươi, cúi người sát mép thuyền hỏi anh: "Anh biết bơi không?"
"Biết."
Bơi là kỹ năng bắt buộc.
"Em muốn học không? Anh dạy cho."
"Sao dạy được?"
Trong thành phố thì có hồ bơi, nhưng ở chỗ họ ở thì không có, chỉ có nhà tắm.
"Gần nhà có con sông, buổi tối khi không có người có thể ra đó."
Gần khu tái định cư có một con sông, vào mùa hè nhiều người lớn và trẻ nhỏ thích ra đó bơi, bọn trẻ trong làng cũng vậy.
"Bây giờ trời lạnh rồi, để năm sau đi, sang năm hè sẽ dạy em."
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, học thêm kỹ năng thì không bao giờ thừa.
Thực ra cô rất ngưỡng mộ những người biết bơi, chỉ là trước kia học bơi phải tốn tiền, mà những thứ phải chi tiền cô thường không tham gia.
Hai người chèo thuyền quanh hồ một vòng, lên bờ rồi lại đi dạo trong công viên.
Từ xa đi tới là một đôi nam nữ, trên tay mỗi người đều cầm một cây kem.
Thấy vậy, Cố Hành chặn họ lại hỏi mua ở đâu.
Hỏi xong, anh bảo Tô Chiêu Chiêu ngồi đợi ở đình nghỉ mát, còn mình chạy đi mua kem.
Thật đúng là học được hết tinh túy cách người ta hẹn hò.
Ăn kem giữa mùa thu, cũng rất ngon.
Tô Chiêu Chiêu cắn một miếng, kem có vị sữa rất đậm, ngọt lịm.
"Ngon không?"
Tô Chiêu Chiêu đưa cây kem đến trước mặt anh.
Cố Hành lắc đầu: "Anh không định ăn, chỉ hỏi thế thôi."
Cô biết là anh chỉ hỏi thôi, nếu anh muốn ăn thì đã mua rồi, chẳng đời nào chỉ mua một cây. Nhưng cô vẫn muốn anh ăn thử một miếng.
Giờ rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao các cặp yêu nhau lại thích anh một miếng em một miếng, đến cả chén nước cũng muốn uống cùng nhau.
Chỉ cần thích nhau, sẽ không ghét bỏ ăn chung.
Cuối cùng Cố Hành cũng hiểu, nhìn xung quanh, thấy không có ai, anh cắn một miếng với tốc độ cực nhanh!
Chắc cây kem cũng chưa kịp phản ứng lại, bản thân đã mất đi một miếng.
Ăn xong, anh nói: "Ngọt quá."
Đàn ông ít người thích ăn đồ ngọt.
Đúng là rất ngọt, vậy thì cô sẽ ăn hết.
Sau khi dạo công viên, hai người quay lại trung tâm thương mại, cuối tháng này là Tết Trung Thu, bây giờ bánh Trung Thu đã bắt đầu được bày bán.
Còn có cả bánh nhân thịt, mùi thơm lừng.
Tô Chiêu Chiêu đang phân vân không biết có nên mua không, Cố Hành nói: "Mua hai cân ăn thử đi, đến Trung Thu quân đội sẽ phát phiếu mua bánh, chắc chỗ em làm cũng phát."
Tô Chiêu Chiêu nghĩ cơ quan sẽ phát bánh nên còn do dự: "Có bánh nhân thịt không?"
Cố Hành nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Hình như không, thường là hợp tác xã cung cấp gì thì mua nấy."
Trước đây hợp tác xã không cung cấp bánh nhân thịt.
"Vậy thì mua hai cân."
Thơm thế này không thể cưỡng lại được.
Tô Chiêu Chiêu chỉ mua bánh nhân thịt, giá một đồng bảy mươi sáu xu một cân.
Lúc đi qua quầy quần áo, Cố Hành thấy một chiếc đầm dài tay, liền chỉ cho Tô Chiêu Chiêu hỏi cô có đẹp không.
"Đẹp."
Vải màu xanh dương, chấm bi, xanh dương nhạt, giống màu trời, rất tươi tắn.
"Vậy mua một chiếc."