Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 225


Edit: KimNam Chi thật hâm mộ mà nhìn bà nội, cảm thấy bà nội rất có tài ăn nói!Cô muốn học, cô muốn học!Hệ thống:……Thực ra là không cần phải học.

Điều nên học ở Lục phu nhân là điều tiết vừa phải.

Trước đó vẫn còn đang lạnh lùng, chớp mắt đã tận tình khuyên bảo, thấu hiểu lòng người.

Đắn đo!Lục Tấn đương nhiên là đắn đo, chưa kể sự đối lập còn rất rõ ràng.

Mẹ hắn thích hợp nuôi dưỡng đứa trẻ hơn vợ hắn nhiều.

Dù sao thì Quan Hinh cũng không quan tâm đến đứa trẻ lắm, ngày nào cô cũng bận việc của mình, giao đứa trẻ cho bà nội là tốt nhất.

Cho dù Lục Tấn có muốn giả làm kẻ mù, nhưng vấn đề là sự thật đã ở ngay trước mắt, hắn muốn trốn cũng trốn không thoát.

Lục Tấn nói với Quan Hinh: “Đi, về nhà thôi.

”“Lục Tấn, anh có còn là đàn ông nữa hay không, con đã bị người ta cướp đi rồi.

” Quan Hinh rất thất vọng mà nhìn Lục Tấn.

Có cảm giác Lục Tấn không còn là anh hùng trong lòng cô nữa.


Lục Tấn không phải là một tổng tài bá đạo sao, sao lúc đối mặt với mẹ, lại giống như một người đàn ông bình thường, cái gì cũng nghe theo mẹ.

Lục Tấn:……“Đứa trẻ không phải bị cướp đi, đứa trẻ vẫn ở Lục gia, được Lục gia nuôi dưỡng, không hề bị ai cướp đi cả.

” Lục Tấn không hiểu, sao Quan Hinh lại nói chuyện này thành nghiêm trọng như vậy.

Ở trong lòng Lục Tấn, chuyện này không hề là chuyện lớn gì, mà Quan Hinh lại như đang đụng vào nguyên tắc mấu chốt của cô, “Anh không hiểu, anh căn bản không hiểu, mẹ anh cướp con gái đi rồi, có nghĩa là không cần tôi, không thừa nhận tôi.

”“Đó là con của tôi, không phải của một mình Lục gia các người.

”Lục gia các người?Lục Tấn nghe Quan Hinh nói, cô luôn miệng nói Lục gia không chấp nhận cô, nhưng thực tế cô cũng không hề tiếp nhận Lục gia.

Cả thân xác lẫn tinh thần Lục Tấn đều mệt mỏi, mỗi ngày đi làm đều rất dài, mấu chốt là, tiền lương hiện giờ còn không bằng số lẻ của trước kia, hắn thật sự rất chán nản.

Số tiền quá ít ỏi, sức lao động của hắn lại rẻ mạt như vậy sao?Nhưng việc cũng đã nhận, nếu lại bỏ việc một lần nữa, Lục Tấn thật sự hoài nghi mình sẽ không thể trở về công ty được nữa.

Bảo hắn rời khỏi Lục gia, bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình, nhưng vấn đề là, lúc nào khởi đầu cũng rất khó khăn, cần phải hao phí rất nhiều sức lực và thời gian.

Mà bây giờ, lúc nào Quan Hinh cũng làm loạn lên với hắn, hắn sao còn có thể toàn tâm toàn ý gây dựng sự nghiệp được.

Một nhà bốn người, ba người là nữ, một mình hắn là đàn ông, âm thịnh dương suy, có phải là vì chỉ một người đàn ông duy nhất, cho nên mới vất vả như vậy.

Lục Tấn đã khổ sở đến mức tin vào huyền học.


Bằng không còn có thể giải thích thế nào được!Trong lòng hắn hiểu rõ, nhưng lại cố tình trốn tránh.

“Vậy em nói xem anh phải làm gì bây giờ?” Lục Tấn bình tĩnh hỏi Quan Hinh.

Quan Hinh: “Tôi muốn mang con gái về nhà mẹ đẻ, ngày nào anh cũng đi sớm về khuya, cố tình tìm một công việc như vậy còn không phải vì muốn tránh mặt tôi sao, chúng ta cùng nhau bình tĩnh suy nghĩ, sau đó quyết định chuyện ly hôn.

”Lục Tấn nhìn cô: “Em nghiêm túc?”Quan Hinh gật đầu: “Rất nghiêm túc.

”Lục Tấn: “Không cần bình tĩnh suy nghĩ, ly hôn ngay bây giờ cũng được, nếu ly hôn có thể làm mọi chuyện tốt lên, khiến em không phải uất ức khó chịu nữa, vậy anh đồng ý ly hôn.

”Quan Hinh: “Anh không đồng ý, hả…” Chờ Quan Hinh phản ứng lại, vành mắt cô đỏ hoe nhìn Lục Tấn, “Anh nói ly hôn?”“Đúng, ly hôn…” Lục Tấn gật đầu.

“Đồ khốn, Lục Tấn anh là đồ khốn, quả nhiên là anh đã không còn yêu tôi nữa.

” Quan Hinh lau nước mắt.

“Người muốn ly hôn là em, anh đồng ý ly hôn, em lại uất ức, vậy rốt cuộc em muốn thế nào, anh cái gì cũng chiều theo ý em, em còn muốn thế nào nữa, có phải muốn lấy luôn cái mạng này của anh không?” Trái tim Lục Tấn đã chết lặng.

Sau chết lặng lại là một khoảng bình tĩnh, dường như trái tim đã không còn đập nữa.

“Ly hôn thì ly hôn.


” Quan Hinh nghiến răng nghiến lợi, anh đừng có mà hối hận.

Lục phu nhân mở miệng nói: “Đến thư phòng của tôi làm thỏa thuận ly hôn luôn đi, luật sự bên kia đã sớm chuẩn bị xong rồi, lập tức gọi đến, lập tức đóng dấu.

"“Còn có một số việc cần phải nói xong, trước khi kết hôn cô đã ký vào hiệp nghị tiền hôn nhân, cho nên, sau khi ly hôn cô sẽ không được chia tài sản của Lục gia, cho dù có chia, cũng không được chia tiền của Lục gia.

”“Tôi mới không cần tiền của Lục gia.

” Quan Hinh kiên định nói.

Lục phu nhân mỉm cười, “Có khí phách, hóa ra trước kia tôi đã đánh giá sai về cô, hy vọng cô có thể duy trì phần khí phách này, để cô sống trên đời có thể gặp được những chuyện tốt đẹp, gặp được người tốt hơn.

”Nam Chi:……Cô tròn xoe mắt mà nhìn bà nội, lại nhìn mẹ, cô cứ luôn cảm thấy có điều gì không đúng lắm.

Nam Chi lập tức hỏi hệ thống, hệ thống trả lời: “Gặp phải kẻ ngốc đừng tức giận, cứ cổ vũ cô ta, ủng hộ cô ta, khiến cô ta trở thành kẻ đại ngốc.

”Nam Chi như đang suy tư, “Ừm, mẹ như vậy thật là tốt, rất tốt!”Bị Lục phu nhân khiêu khích như vậy, cho dù trong lòng muốn lùi bước, Quan Hinh cũng chỉ có thể cắm đầu kiên trì đến cùng.

Chẳng mấy chốc, luật sư bên kia đã cầm tài liệu đến nơi, xuất phát từ lòng nhân đạo, vẫn cho Quan Hinh chút sinh hoạt phí, dù sao có thể gả đến Lục gia cũng xem như có duyên phận.

Cho dù là một đoạn nghiệt duyên!Lục phu nhân cảm thấy, nếu có thể tiễn Quan Hinh đi, có phải bỏ ra nhiều tiền hơn cũng xứng đáng.

Lục phu nhân đưa thoả thuận ly hôn cho Lục Tấn và Quan Hinh, “Hai người đọc kỹ đi, đừng vội ký, nhất định phải suy nghĩ cho kỹ, nghĩ lại trước kia hai người đã từng yêu nhau thế nào.

”Nam Chi gật đầu: “Rất yêu.


”Đúng vậy, trước kia rất yêu nhau, nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.

Ánh mắt Quan Hinh nhìn về phía Nam Chi, “Thỏa thuận ly hôn tôi có thể ký, nhưng con gái phải đi cùng tôi.

”Lục phu nhân khẽ mỉm cười: “Con bé sắp phải đi nhà trẻ, tiền học phí mỗi tháng cũng không ít, đứa trẻ cũng cần phải ăn uống, đây cũng là một khoản tiền lớn, sau khi ly hôn cô định làm công việc gì, giống như trước đây làm một nhân viên phục vụ quán cà phê sao?”Chỉ sợ căn bản còn không thể đi làm được, quen hưởng thụ rồi, sao có thể sống như trước đây được?Hơn nữa, năng lực tiêu tiền đã tăng lên rồi, lại không có đủ tiền tài để chống đỡ.

Cho nên, thật ấu trĩ!Quan Hinh mấp máy môi: “Dù sao tôi cũng có thể nuôi sống được con của mình.

”Lục phu nhân lại cười: “Quan Hinh, đừng có ngay cả mặt mũi cũng không cần, nếu cô khăng khăng làm như vậy, tôi có rất nhiều thủ đoạn đối phó với cô, ví dụ như căn nhà lớn mà nhà mẹ đẻ cô đang ở, đừng quên, là Lục Tấn đứng tên.

”“Tôi không muốn mấy người nhà cô phải ngủ ngoài đường đâu, đừng nghĩ đến việc tranh giành đứa trẻ nữa.

”“Công việc của người nhà mẹ đẻ cô, tôi chỉ cần nói một tiếng, các người đã trở thành người vô gia cư, cũng không còn công việc mưu sinh, cô định để đứa trẻ theo cô lưu lạc sao?”Cháy nhà ra mặt chuột, Quan Hinh vừa không thể chấp nhận vừa đau đớn, lấy người nhà ra uy hiếp cô, đúng là đê tiện vô liêm sỉ.

Mấu chốt là, Quan Hinh lại không có sự lựa chọn nào khác.

Cô theo bản năng nhìn Lục Tấn, Lục Tấn chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào thỏa thuận ly hôn.

Ai cũng không chịu cúi đầu, không nói được một câu không ly hôn, trong lòng hai người đều tức giận, rất quật cường.

Quả nhiên, cô ấy/ anh ấy không yêu tôi!Đặc biệt là Quan Hinh, cô bị mẹ chồng uy hiếp, tổn thương, nhưng Lục Tấn lại không nói một lời, khiến Quan Hinh vô cùng đau khổ.

Quan Hinh khẽ cắn môi, lật ra mặt sau của bản thỏa thuận, run rẩy đặt bút xuống ký tên.

.

Bình Luận (0)
Comment