Cuối cùng, Ngu Nhiên đành mặc kệ, lười tranh luận với Bạch Hành về vấn đề này.
Tới đâu hay tới đó, mặc kệ cuối cùng giải thích thế nào!
Ngu Nhiên với khuôn mặt đỏ bừng, im thin thít, dường như khóe mắt cũng đã ửng hồng, trông thực sự rất khiến người ta rung động.
Bạch Hành nhẹ ho một tiếng: “Tôi có mang quần áo của Nhất Nhất qua đây, tính để Hi Hi mặc tạm, nó ở trong túi trên bàn trà.”
Anh vừa vặn tạo cho Ngu Nhiên một bậc thang để xuống, Ngu Nhiên đang ngồi không yên lập tức ôm cậu nhóc mũm mĩm đầy vẻ bối rối về phòng thay quần áo.
Quần áo của Nhất Nhất với cậu nhóc mũm mĩm thì có chỗ chật, có chỗ lại rộng.
Chỗ chật là ở bụng. Cậu nhóc mũm mĩm mềm mại, thực ra toàn thân đều là thịt, đặc biệt là cái bụng nhỏ, có thể đóng vai Piggy Hero luôn rồi!
Cho nên, những bộ quần áo ôm dáng như của Nhất Nhất, đối với cậu nhóc mũm mĩm, vẫn hơi chật một chút.
“Ba ơi, chật, chật bụng rồi!” Hi Hi chỉ vào cái bụng nhỏ của mình, vặn vẹo người nói với Ngu Nhiên rằng cậu bé không thoải mái.
Ngu Nhiên cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi một lúc lâu, mới đưa tay mở cúc áo ở phần bụng ra.
Sau đó, mặc quần yếm cho con: “Quần áo của anh trai hơi lớn, con mặc tạm đi, sáng mai là có thể thay đồ mới rồi.”
Hi Hi miễn cưỡng đồng ý với lời ba nói, không tiếp tục bắt bẻ chiếc quần yếm nữa.
Tuy nhiên, bộ đồ của anh trai vẫn rất dài so với cậu bé, tay áo cần phải xắn lên đến khuỷu tay mới tạm nhìn được, quần cũng cần phải gập mấy gấu mới để lộ ra được đôi chân mũm mĩm nhỏ xinh.
Ngu Nhiên mặt không đổi sắc giúp con đi giày, trong lòng đã đưa việc mua giày vào danh sách việc cần làm.
Thay quần áo cho trẻ con vẫn khá nhanh, ngay cả Ngu Nhiên, một người mới, cũng không mất quá nhiều thời gian. Khi anh ôm đứa trẻ đi ra, người ba còn lại không nhịn được khẽ cười.
Hi Hi nghiêng đầu, tạo dáng một bông hoa nhỏ: “Ba ơi, cục cưng, xinh hông?”
“Xinh,” Bạch Hành cố ý bắt chước giọng điệu của trẻ con, ra vẻ nghiêm túc, “Suýt nữa thì nhận nhầm là anh trai con rồi, đẹp trai y như anh trai.”
Hi Hi chớp chớp đôi mắt to, quay đầu nhìn anh trai, muốn xem anh trai đáng tin cậy và điềm tĩnh này có nói lời giống như vậy không.
Anh trai thành thật gật đầu, nói với cục cưng rằng cậu bé là người nổi bật nhất!
Cục cưng đã mãn nguyện, ngoan ngoãn nằm trên vai ba nhỏ, vui vẻ ngân nga bài đồng dao.
Bởi vì gần đây lại vừa lên hot search, hai người lớn không dám dễ dàng ra ngoài, nhưng lại không muốn bỏ lỡ cơ hội đi chơi với cục cưng này, nên đành ngụy trang kín đáo hơn.
Bạch Hành còn cười tủm tỉm nói đùa: “Thật ra, nếu em mặc đồ nữ, chắc chắn sẽ không ai nhận ra đâu.”
Ngay cả fan cứng cấp mười của Ngu Nhiên cũng không dám nói cô gái này chính là Ngu Nhiên của họ!
Ngu Nhiên mặt nặng mày nhẹ: “Anh mặc đồ nữ, fan của tôi cũng sẽ không nhận ra tôi.”
“Sao lại thế?” Bạch Hành điềm tĩnh nói, “Tiểu Ngư Nhi, tôi cao một mét chín lận.”
Ngu Nhiên: “…”
Chẳng lẽ một cô gái cao một mét tám mấy lại không nổi bật sao?
Cái khung xương đó nhìn là biết không phải đàn ông rồi còn gì?
Ngu Nhiên nghĩ, bực bội đội mũ, đeo kính râm, khẩu trang, trang bị kín mít.
Bên cạnh anh, Bạch Hành cũng học theo y hệt, trông như hai ông trùm xã hội đen.
Cục cưng giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào kính râm trên mũi Ngu Nhiên, tò mò mở to mắt: “Sao, sao cục cưng, hông có?”
Cậu nhóc mũm mĩm quay đầu lại, phát hiện anh trai cũng không có!
Hi Hi phồng má: “Ba ơi, không thể, không thể không chia, chia đều…”
Nhất Nhất giúp phiên dịch: “Không lo nghèo mà lo không đều.”
“Đúng rồi! Cục cưng cũng muốn!” Hi Hi nhìn chằm chằm vào ba mình, lẩm bẩm: “Cái nhà này, cục cưng, bá đạo nhất!”
Bạch Hành nghe thấy buồn cười: “Con còn biết mình bá đạo hả, tiểu tổ tông?”
Hi Hi ngượng ngùng dựa vào Ngu Nhiên, thỏ thẻ trả lời Bạch Hành: “Phải, phải gọi cục cưng, đế hông…”
Không biết là lần thứ bao nhiêu tiểu bảo bối bị người ba nhỏ lạnh lùng vô tình bịt miệng rồi!
Tức chết đi được, tức đến nỗi tiểu bảo bối biến thành cá nóc luôn rồi!
Chờ Ngu Nhiên từ từ bỏ tay xuống, thì nghe thấy tiểu tổ tông nhà mình nhấn mạnh bằng giọng non nớt: “Cục cưng tức, tức thành cá nóc rồi! Dỗ, dỗ hông được đâu!”
Ngu Nhiên chọc nhẹ vào trán cậu nhóc mũm mĩm: “Thôi được rồi cá nóc, còn mua quần áo nữa không?”
“Mua ạ.”
“Vậy thì đi.”
Ngu Nhiên nói rồi, ôm cậu nhóc mũm mĩm đi ra ngoài trước.
Phía sau, Bạch Hành mỉm cười dịu dàng, cúi xuống ôm cả Nhất Nhất không muốn được bế lên, nói những lời nghe có vẻ rất hợp lý.
“Trẻ con nhất định phải được ba ôm, nếu không sẽ không lớn cao được.”
Nhất Nhất, người đã bị lừa một lần: “…”
Lừa quỷ!
Thành phố A được coi là một thành phố loại hai, lại nằm sâu trong nội địa nên không quá phát triển. Vì vậy, khả năng họ bị nhận ra khi trang bị kín mít là rất nhỏ.
Sau khi đi tàu điện ngầm mà không bị ai nhận ra, Ngu Nhiên bạo dạn hơn, dẫn bọn trẻ và "đối tượng tương lai" của mình thẳng đến trung tâm thương mại nổi tiếng nhất của thành phố A.
Ở đây có khá nhiều cửa hàng quần áo trẻ em, tuy giá hơi đắt nhưng chất lượng quả thực rất tốt.
Trên đường đến, Bạch Hành có chút ngạc nhiên: “Sao em biết ở đây có cửa hàng quần áo trẻ em chất lượng tốt vậy?”
Ngu Nhiên, người đã bổ sung kiến thức cả đêm, mặt không đổi sắc: “Thông minh.”
Giống như cách cậu nhóc mũm mĩm cười toe toét thừa nhận mình siêu thông minh vậy, Bạch Hành ngay lập tức biết cậu nhóc mũm mĩm giống ai.
Anh nhịn cười, buông hai đứa trẻ vừa vào cửa là tâm hồn đã bay bổng ra, ngồi xuống ghế sofa với Ngu Nhiên, đợi hai đứa trẻ chọn.
Lời nguyên văn của Ngu Nhiên là: “Chọn trước mấy chục bộ, chúng ta từ từ lựa, thích thì mua hết.”
Hi Hi lặng lẽ quay đầu nhìn Bạch Hành, thấy ba lớn gật đầu, Hi Hi vui sướng nhảy cẫng lên: “Hoan hô! Cục cưng, thích nhất, quần áo đẹp!”
Nói rồi, cậu nhóc mũm mĩm vui vẻ kéo anh trai đi xem quần áo.
Ngu Nhiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của tiểu bảo bối một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra: “Sao thằng bé lại nhìn anh?”
Anh đưa con đi mua quần áo, anh trả tiền, anh đưa ra điều kiện, nhưng phản ứng đầu tiên của đứa trẻ lại là nhìn Bạch Hành?
Điều này khiến lòng hiếu thắng đang rục rịch của Ngu Nhiên lại trỗi dậy.
Tuy nhiên, lời của Bạch Hành khiến anh sững sờ tại chỗ.
“Cái này em phải hỏi con trai em,” Bạch Hành nhịn cười, lấy điện thoại di động của mình ra, “Con trai em tự nói đấy, ba nghèo đến mức không có cơm ăn, hỏi tôi có thể mua quần áo cho nó không.”
Ngu Nhiên: “…”
Lỗi của anh.
Hi Hi không biết mình đã bị ba lớn bán đứng, kéo anh trai đi dạo khắp cửa hàng quần áo trẻ em rộng lớn này.
Quả nhiên là cửa hàng quần áo trẻ em chuyên nghiệp, quần áo ở đây rất đầy đủ.
Đặc biệt là khu vực phân chia ở bên kia, rất trẻ thơ, toàn là quần áo hình các nhân vật hoạt hình.
Ví dụ như áo liền quần Pikachu, áo liền quần SpongeBob, áo liền quần Patrick Star…
Không thể khen ngợi hơn, tóm lại là dễ thương, lại rất vừa dày vừa mỏng, có loại thích hợp mặc mùa đông, có loại thích hợp mặc mùa thu, bao gồm đủ loại quần áo.
Hi Hi vừa nhìn thấy khu vực quần áo này đã mê mẩn!
“Pi, Pikachu!” Cậu bé há to miệng, kéo áo anh trai làm nũng: “Cục cưng, muốn mặc, Pikachu!”
Nhất Nhất bình tĩnh tiến lên, chọn một bộ vừa với cục cưng: “Mặc cái này được không?”
Hi Hi ngậm miệng nhìn một lúc, giọng nhỏ xíu: “Muốn, muốn mặc cùng, với anh trai!”
Anh trai Nhất Nhất nhìn màu vàng tươi rói này, cùng với cái đuôi và miếng bông nhỏ cồng kềnh, vô dụng ở phía sau, có chút khinh thường.
Nhưng quay đầu lại, tiểu bảo bối Hi Hi đang chớp chớp đôi mắt to buling buling nhìn chằm chằm vào mình.
Anh trai Nhất Nhất do dự.
Ai cũng biết, do dự là sẽ thất bại.
Nhất Nhất chỉ do dự một chút như vậy thôi, quay lại, cậu em trai đáng yêu của cậu đã chọn bảy tám bộ áo liền quần như thế này.
Cậu em trai muốn mặc cùng anh trai, giọng ngọt ngào: “Anh ơi, cục cưng, chỉ cần, nhiêu đây, được hông?”
Nhất Nhất theo thói quen nói: “Được.”
Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn đống quần áo mà nhân viên bán hàng đang cầm cho họ.
Nhìn sơ qua, có Totoro nhỏ, Pikachu nhỏ, chó con nhỏ… không có món nào vừa ý Nhất Nhất cả.
Tuy nhiên, vì đã hứa với Hi Hi rồi, cậu cũng không hối hận, chỉ ngẩng đầu, mở to mắt hỏi nhân viên bán hàng: “Cô ơi, ở đây có đồ đôi gia đình không ạ?”
“Có nhé,” nhân viên bán hàng mỉm cười niềm nở tiếp đón vị khách lớn này, ngồi xổm xuống nói với chúng: “Khu vực này đều có đồ đôi gia đình cùng kiểu đó.”
“Thật ạ?”
Cậu nhóc mũm mĩm vội vàng chen vào, rất sốt ruột: “Có, có đồ ba, ba mặc hông ạ?”
“Đương nhiên là có.”
Chuyện đã định, đợi đến khi hai người ba đang bồi đắp tình cảm quay lại tìm con thì đã muộn rồi.
Cục cưng mang theo một chồng đồ đôi gia đình, lạch bạch lạch bạch chạy đến.
Cậu bé chỉ vào bộ quần áo Pikachu trong tay mình một cách cực kỳ ngầu: “Hôm nay cục cưng, muốn mặc luôn!”
Bạch Hành há miệng, vừa định nói gì đó, bên cạnh, Ngu Nhiên đã đồng ý với con trước: “Được, vậy thì mặc, cắt mác đi, ba đưa con đi thay đồ.”
Bạch Hành ngậm miệng lại, bất đắc dĩ đồng ý: “Nhớ mua quần áo mặc lót bên trong cho con, loại mềm mại một chút.”
“Biết rồi.”
Ngu Nhiên bế cậu nhóc mũm mĩm đi thay đồ một cách thiếu kiên nhẫn.
Bạch Hành lắc đầu cười, cúi xuống thì thấy đứa lớn nhà mình cũng đang nhìn chằm chằm vào mình.
Mí mắt Bạch Hành giật giật, cố gắng bình tĩnh lại: “Sao thế?”
Đứa lớn chỉ vào bộ quần áo Pikachu màu vàng, giọng điệu bình thản: “Con cũng muốn mặc.”
Ý nghĩ mà Bạch Hành vừa cố gắng dập tắt lại một lần nữa nổi lên trong lòng: “Các con sẽ không định…”
“Anh nói mà,” Nhất Nhất mặt không đổi sắc, người phá vỡ kế hoạch số một: “Gia đình phải gọn gàng, đồng bộ.”
Cảm động, quá cảm động.
Bạch Hành nghe những lời đầy tinh thần tập thể của cục cưng lớn nhà mình, suýt chút nữa cảm động đến rơi nước mắt.
Nhưng vấn đề là, họ là ngôi sao, họ cũng có hình tượng của mình chứ!
Bạch Hành thực hiện sự đấu tranh cuối cùng: “Thế này, đợi ba nhỏ mặc rồi, ba cũng mặc, được không?”
Với sự hiểu biết nhiều năm của Bạch Hành về Ngu Nhiên, việc mặc áo phông SpongeBob cho chương trình đã là giới hạn, anh tuyệt đối không thể mặc loại quần áo dễ thương đến mức trẻ con này, đặc biệt là phía sau còn có một cái đuôi mũm mĩm nữa.
Vì mình đã đóng vai người tốt rồi, nên chỉ có thể để Ngu Nhiên đóng vai người xấu thôi.
Nhất Nhất nghe ba lớn mình ngầm đẩy trách nhiệm, cũng không để tâm.
Cậu bé biết, cuối cùng, em trai cậu sẽ đạt được điều mình mong muốn.
Nhất Nhất bị ba lớn kéo đi thay đồ nghĩ, lần đầu tiên trên khuôn mặt lộ ra vẻ mong đợi rõ rệt.
Khi Ngu Nhiên nghe cậu nhóc mũm mĩm nói muốn mặc đồ đôi gia đình với ba, anh từ chối ngay lập tức.
“Không được, ba không cần mặt mũi hả?” Ngu Nhiên cởi từng lớp quần áo cho cậu nhóc mũm mĩm, rồi nghiêm giọng: “Ngu Cảnh Y, ba là ngôi sao, con biết ngôi sao là gì không? Là nhất cử nhất động đều bị chụp lại, người ta phát hiện ba mặc đồ không có gu, lương ba sẽ thấp đi.”
Mặc SpongeBob thì thôi đi, mặc cái Pikachu này, hình tượng mà anh đã gây dựng gần mười năm nay, có lẽ sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Không phù hợp với phong cách cool guy mạnh mẽ của anh.
Hi Hi rất thất vọng: “Bộ đồ này, hông được mặc, mặc ra ngoài sao?”
Nói rồi, cậu bé nắm chặt mép áo, có chút kháng cự: “Vậy cục cưng, hông mặc nữa.”
Cậu nhóc mũm mĩm nghiêm túc nói với ba: “Cục cưng chỉ muốn, mặc đồ đôi gia đình, với các ba, với anh trai thôi. Cục cưng sẽ đi, tìm quần áo đẹp, cho ba mặc.”
Nghe lời nói hiểu chuyện này, cùng với vẻ ngoài ngoan ngoãn này, Ngu Nhiên lập tức mềm lòng.
Đây là lần đầu tiên anh làm ba, nhưng anh cũng biết phải cố gắng hết sức để đáp ứng mong muốn của con.
Ngay cả một bộ đồ Pikachu cũng không thể đáp ứng, anh là loại ba tốt gì chứ!
Ngu Nhiên cắn răng: “Mặc.”
Hi Hi chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc: “Mặc, mặc gì ạ?”
“Áo Pikachu,” Ngu Nhiên không đổi sắc thay đổi lời nói, “Quần áo như thế này, nhìn là biết đi đầu xu hướng rồi, ba mặc nó, chắc chắn có thể nhận được không ít hợp đồng quảng cáo trong ngành quần áo trẻ em!”
Hi Hi cảm thấy có gì đó không đúng, lúc trước ba rõ ràng là không vui, sao bây giờ lại vui vẻ rồi?
Cậu bé nắm chặt quần áo, cảnh giác hỏi: “Quảng cáo là gì ạ?”
“Là đi chụp ảnh cho người khác, lên TV, sau đó người ta trả lương cho ba, một khoản lương rất lớn.” Ngu Nhiên kiên nhẫn giải thích.
Cậu nhóc mũm mĩm rất động lòng: “Nhưng mà, ba vừa nãy, hông vui mà, hông phải, hông phải lừa cục cưng sao?”
Ngu Nhiên hơi ngạc nhiên vì cậu nhóc mũm mĩm dễ lừa đột nhiên lại không dễ lừa nữa, nhưng điều này cũng không làm khó được anh.
Anh nghĩ một lát, nói: “Vừa nãy ba chưa nghĩ tới, còn có thể nhận quảng cáo, bây giờ nghĩ ra rồi.”
Dừng một chút, Ngu Nhiên trông có vẻ rất thiếu kiên nhẫn: “Con có mặc không?”
“Mặc ạ!”
Hi Hi vui vẻ để ba mặc quần áo cho, vui đến mức lại bắt đầu hát.
Một mặt, người ba nhỏ tự kiểm điểm bản thân, tại sao cứ gặp cậu nhóc mũm mĩm là anh lại bắt đầu vứt bỏ nguyên tắc của mình, thậm chí còn chủ động yêu cầu mặc loại quần áo trẻ con này.
Nhưng mặt khác, khi nhìn cậu nhóc lắc lư cái đầu ngân nga bài “Thỏ trắng”, lòng anh lại có một cảm giác mềm nhũn chua xót.
Một yêu cầu hiểu chuyện như vậy, anh đồng ý cũng là chuyện rất bình thường mà!
Ngu Nhiên thầm an ủi mình.
Nhưng khi anh bước ra ngoài, kéo bộ đồ người lớn của mình đi vào phòng thử đồ, vẫn nhận được ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khó khăn của Bạch Hành.
Ngu Nhiên giải mã ngay lập tức biểu cảm nhỏ của đối phương: Vẫn là nhìn nhầm anh rồi!
Nhưng Tiểu Ngư nói lời giữ lời mặt không đổi sắc: Anh tự mình thử xem?
Thử… đương nhiên là không thể, tình cảm cha con mà Bạch Hành khó khăn lắm mới hàn gắn được, sao có thể để thất bại dưới tay Ngu Nhiên ở đây chứ?
Chỉ cần anh cúi đầu, bên trái là Hi Hi mắt sáng long lanh, mím môi nhìn anh đầy mong đợi, bên phải là Nhất Nhất mặt không cảm xúc, ánh mắt như giám sát: Nhớ giữ lời đấy!
Bạch Hành hít một hơi thật sâu, vẫn bước vào phòng thử đồ thay quần áo.
Tuy nhiên may mắn thay, hai người ba cao ráo, chân dài, mặc bộ áo liền quần hoạt hình này càng làm nổi bật chiều cao và đôi chân dài của họ, tạo ra một cảm giác đáng yêu đối lập trong gương. Thêm hai củ cải nhỏ bên cạnh, có thể nói, gia đình bốn người này trông đặc biệt hạnh phúc.
Ngu Nhiên ngứa tay, theo bản năng lấy điện thoại di động ra, chụp lại hình ảnh của ba người đang tự do tạo dáng, cùng với cả mình trong gương.
Trong gương, Hi Hi phồng má, dụi má mình vào mặt Nhất Nhất, Nhất Nhất có chút bất lực, ôm lấy cậu nhóc mũm mĩm như một cái cột gỗ.
Và bên cạnh, người ba lớn cao lớn mỉm cười, đưa tay ra đỡ hờ phía sau họ, cộng thêm một Ngu Nhiên đang nghiêm túc tìm góc chụp, tạo nên bức ảnh gia đình đầu tiên của họ.
Nhân viên bán hàng nhận được chỉ thị của quản lý cửa hàng, khi khách hàng lớn chuẩn bị thanh toán, mỉm cười giảm giá 20% cho họ, còn đặc biệt chúc gia đình họ hạnh phúc, khiến hai người lớn đang mặc Pikachu có chút gượng gạo tạm thời lấy lại sự bình tĩnh.
Sau khi trợ lý của hai người mang đi những túi lớn túi nhỏ, hai ngôi sao lớn chưa từng đi dạo phố bao giờ lại gặp khó khăn.
“Về nhà?”
Bạch Hành nghe Ngu Nhiên hỏi một cách không chắc chắn, cúi đầu hỏi Hi Hi và Nhất Nhất: “Hai tiểu tổ tông, còn muốn đi chơi đâu nữa không?”
Ngu Nhiên cũng nhân tiện nghiêng đầu: “Muốn thì nói đi, sau này không có nhiều cơ hội đâu.”
Thành phố này không quá phát triển, dù có người hâm mộ, nhưng fan cuồng theo dõi vẫn là thiểu số, họ còn có thể tự do một chút, sau này nếu họ tiến xa hơn nữa, thời gian vô tư lự như thế này sẽ ít đi.
Hi Hi vò đầu bứt tai, cũng không nghĩ ra họ còn có thể làm gì nữa.
Rốt cuộc, một đứa trẻ bốn tuổi có thể nghĩ ra quá ít địa điểm, và lựa chọn hàng đầu trong lòng chúng: KFC, bây giờ Hi Hi lại không muốn ăn, vì vậy Hi Hi bắt đầu gãi đầu.
Bàn tay nhỏ nghịch ngợm bị anh trai kéo xuống một cách vô tình, Nhất Nhất suy nghĩ một chút, kéo vạt áo Bạch Hành nói: “Chúng ta có thể đi dạo trong trung tâm thương mại và ăn uống không? Ăn vặt ấy.”
Cậu bé nghĩ, cậu nhóc mũm mĩm nhà mình chắc chắn sẽ rất thích hoạt động này.
Quả nhiên, Nhất Nhất vừa nói xong, Hi Hi đã mở to mắt, ngẩng đầu ôm chân ba làm nũng: “Ba ơi, cục cưng, cũng muốn đi, ăn vặt!”
Ngu Nhiên bị cọ xát đến lòng nở hoa, kiềm chế nói: “Vậy thì đi dạo hết đi, tiện thể ghé siêu thị luôn.”
“Hoan hô!”
Hi Hi vui vẻ chạy loạn xạ như một chú cún con! Phía sau là một chú mèo nhỏ điềm tĩnh Nhất Nhất, trông thật đáng yêu.
Bạch Hành nhìn cảnh hai anh em hòa thuận bên nhau, cười nhẹ quay đầu lại, cơ thể hơi nghiêng về phía Ngu Nhiên: “Em nhìn xem chúng ta…”
Nào ngờ, Ngu Nhiên cũng có ý định tương tự, khi họ đưa con vốn đã đứng gần nhau, lần này đồng thời quay đầu lại gần nhau hơn, khoảng cách lại càng gần hơn.
Cảm giác như hơi thở của hai người bắt đầu quyện vào nhau, đầu óc Bạch Hành ngưng trệ ngay lập tức, hoàn toàn không biết mình vừa định nói gì.
“Anh…”
“Em…”
Hai người đồng thời mở lời, rồi lại như chạm vào thứ gì đó, đồng thời quay mặt đi, cảm thấy trên cánh tay đang chạm vào nhau truyền đến một nhiệt độ nóng rực.
Ngón tay Ngu Nhiên khẽ động, cúi đầu một cách không tự nhiên, đưa tay vuốt lại mái tóc hơi rối của mình.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh cảm thấy lòng bàn tay đang trống rỗng của mình ấm lên, một sự mềm mại lặng lẽ chạm vào, nắm chặt lấy lòng bàn tay anh.
Ngu Nhiên sững sờ, theo bản năng quay đầu lại, quay được nửa chừng thì lại cố gắng quay về.
Nhưng dù chỉ là nửa chừng, anh cũng đã nhìn thấy, Bạch Hành hơi cúi đầu, vành tai lộ ra trông gần như chín đỏ.
Ngu Nhiên rủ mắt, cảm giác căng thẳng tan biến trong khoảnh khắc, anh lấy hết can đảm, ngón tay tùy ý nắm ngược lại.
Thình thịch, thình thịch.
Ngu Nhiên nghe thấy tiếng tim mình đập ngày càng mạnh, dường như k*ch th*ch lòng bàn tay anh bắt đầu đổ mồ hôi, anh không khỏi nắm chặt hơn một chút.