“Tôi nghe nói Dẫn Tứ thiếu gia sắp đính hôn lần nữa đúng không?”
“Ừm, lần này chắc cũng lại tạch thôi, dù sao thì ai có thể sánh được với… khụ, Nhị Đồng.”
Trong một căn biệt thự trông cực kỳ đơn giản, một chiếc bàn mạt chược vẫn đang cần mẫn hoạt động.
Xung quanh nó, bốn thanh niên đang ngồi, ai nấy đều mang vẻ lêu lổng, rõ ràng là bộ dạng của những cậu ấm công tử bột.
Hai người đang bàn tán bỗng nhiên ngậm miệng lại, lén lút liếc nhìn chàng thanh niên đang ngồi trên ghế sofa bằng ánh mắt cảnh giác.
Một lúc sau, xác định đối phương không có phản ứng gì, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, rồi lại thấy bực mình.
Cũng phải, họ là liên hôn thương mại, xét kỹ ra thì chính chàng thanh niên kia mới là người trèo cao, dù họ có lỡ lời đi chăng nữa thì cũng chẳng sao cả…
Trong lúc họ đang suy nghĩ, chàng thanh niên bỗng nhiên hành động.
Dưới cái nhìn lại bắt đầu lo lắng, sợ hãi của họ, chàng thanh niên lười biếng đẩy ba quân bài ra, giọng nói cũng mang theo sự lười nhác: “Cầm.”
Một câu nói nhẹ bẫng, nhưng vì thói quen kéo dài âm cuối nên nghe có vẻ hơi lả lướt, chỉ có điều nội dung lại gây tức giận, dễ khiến người ta chết đi sống lại.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, cậu ta nửa cười nửa không nhìn chàng thanh niên đối diện, nói ra những lời không hề có chút ngại ngùng nào: “Xin lỗi, bài đã đến tay thì tôi cũng chịu. Nhưng yên tâm, ván này bài của tôi không đáng giá đâu.”
Chàng thanh niên đối diện nghe xong, mặt mày tái mét.
Đây là quân “cầm” thứ mấy rồi chứ! Mà còn dám nói không đáng giá!
Nhưng trên mặt, hắn vẫn chỉ có thể nén giận đáp lại: “Không sao, chơi bài mà, bảy phần là do trời định rồi.”
Chàng thanh niên cười mà không nói, chỉ gạt bài lại đặt lên bàn, với giọng điệu bình thường như đang trò chuyện phiếm: “Em tư nhà tôi đính hôn thêm vài lần cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng là cục cưng quý giá của nhà họ Dẫn mà, đương nhiên phải tìm kiếm kỹ lưỡng rồi, không cần phải làm vẻ kinh ngạc.”
Cậu ta nói một cách thản nhiên, ngược lại khiến những người đang kiêng dè này trong lòng không thể đoán được, dù sao thì theo lời đồn, quan hệ giữa Dẫn Phượng Du và Dẫn Văn Ngạn vốn dĩ đã như nước với lửa rồi.
Tuy nhiên, tất cả bọn họ đều rất ăn ý mà bỏ qua chủ đề này, cười ha hả tiếp tục đánh bài.
“Đúng vậy, đúng vậy, dù sao cũng là tiểu thiếu gia nhà họ Dẫn, chắc chắn phải tinh chọn kỹ lưỡng.”
【Mẹ kiếp, lời hay ý đẹp đều do mày nói hết, tao còn phải nịnh bợ mày nữa, không phải là vì mày may mắn gặp được Phó Đình Quân thôi sao? Lẽ ra hồi đó mẹ tao nói thì tao đã đồng ý rồi.】
“Không nói đến hắn nữa, Nhị điều này tôi muốn, chạm!”
【Thật xui xẻo, ai lại khơi cái chủ đề này lên chứ, nịnh bợ Dẫn Phượng Du thì tâm trạng không thoải mái, không nịnh bợ thì lại đắc tội anh họ, mẹ nó chứ, người họ Dẫn này sướng thật.】
“Mày mẹ kiếp, lại cướp bài của tao.”
【Quả nhiên là lớn lên trong trại phúc lợi, tầm nhìn thiển cận, thật sự nghĩ rằng tôi không nghe ra đang ám chỉ điều gì sao? Thật đáng thương cho Văn Ngạn.】
Dẫn Phượng Du khẽ nâng đôi mắt phượng, chú ý đến những hành động cố ý khoa trương của họ, cùng với những lời bụng bảo dạ chết tiệt cứ bay vào tai cậu, đáy mắt lóe lên một tia ý cười.
Hồi nhỏ Dẫn Phượng Du suýt chết đói, sau khi vực dậy được, cậu bỗng nhiên có khả năng đọc suy nghĩ.
Những năm này, tất cả những kẻ bợ đỡ cậu, những kẻ cố tình làm bộ làm tịch, đều giống như những chú hề, hết sức biểu diễn trước mặt cậu, khiến cậu vừa thấy thú vị lại vừa bất lực.
Đương nhiên, trong số đó cũng có người cậu không đọc được suy nghĩ, ví dụ như người chồng liên hôn của cậu. Về cơ bản là không đọc được, thỉnh thoảng xuất hiện một lần cũng rất kỳ quái, khiến cậu không hiểu gì cả.
Dẫn Phượng Du hoàn hồn, đúng lúc chàng thanh niên đối diện vừa nói cậu số tốt đang sưng mặt mày chuẩn bị bốc bài.
Cậu nhẹ nhàng đẩy hai chồng bài còn lại, cười một tiếng lười biếng khi ngón tay đối phương dừng lại: “Không cần đứng dậy, phiền phức lắm.”
Chàng thanh niên hơi lùn quả thực cần phải đứng dậy: “...”
Khốn kiếp, hôm nay Dẫn Phượng Du bắt nạt hắn à?
Hắn hậm hực bốc một quân bài, căm giận nhìn đối phương, “Cậu phí tâm rồi, quân bài này tôi không...”
Hắn cúi đầu, phát hiện đó chính là quân bài mình vừa cần.
Chàng thanh niên chần chừ, do dự không biết mình có nên giận dỗi không.
Dẫn Phượng Du khẽ nhướng mày: “Không cần thì vứt ra, suy nghĩ gì nữa?”
“Tôi, tôi xem bài đã!” Chàng thanh niên rất mất cốt khí cắm quân bài vào trước mặt mình, vứt ra một quân bài không cần khác, cố giữ bình tĩnh: “Nghĩ một chút đã, gấp gì.”
Dẫn Phượng Du nghe vậy, ý cười trong mắt càng sâu.
Cậu lười tính toán với những người này, đối với cậu mà nói, đám thanh niên này, đại khái đều giống như những đứa trẻ con chưa lớn, tính toán nhiều cũng chỉ là lãng phí thời gian của cậu.
Thấy thời gian cũng gần đến rồi, cậu lười nhác đẩy quân bài trong tay ra mặt bàn: “Ù rồi.”
Chàng thanh niên vừa đánh ra quân bài: “??”
Trong ánh mắt có phần mơ màng của đối phương, Dẫn Phượng Du cực kỳ vô tội mở miệng: “Tôi đã nói rồi, ván này là bài nhỏ.”
Chàng thanh niên cúi đầu nhìn, hoa văn lộn xộn, toàn là sảnh và một cặp, quả thực là một ván bài nhỏ bình thường.
Chàng thanh niên nghiến răng: “Thế này mà cậu cũng nỡ ù sao?”
“Chứ sao?” Dẫn Phượng Du vừa nói vừa đẩy bài, có chút bất đắc dĩ, “Không còn cách nào khác, người kết hôn rồi thì thời gian vẫn cấp bách hơn một chút, tôi phải về nhà nấu cơm cho chồng tôi.”
Ba chàng thanh niên: “...”
Dẫn Phượng Du thở dài một hơi, “Anh ấy hơi dính người, buổi trưa đã nhắn mấy chục tin nhắn rồi, tôi không về cũng không được.”
Ba chàng thanh niên đành phải nén giận.
Mẹ kiếp, đường đường là gia chủ nhà họ Phó, sao có thể dính người được chứ?
Nhưng không còn cách nào khác, Dẫn Phượng Du quả thật là người yêu mập mờ và là đối tượng kết hôn duy nhất trên danh nghĩa của Phó Đình Quân.
Họ không tin cũng chỉ có thể cười gượng: “Cái, cái này à, vậy thì quả thật phải đi rồi, không kịp giờ.”
Dẫn Phượng Du cười nhẹ một tiếng, chào tạm biệt từng người đang ngồi, xách điện thoại lên rời khỏi bàn mạt chược, ngay cả tiền ván cuối cùng cũng không cần, trông vô cùng phóng khoáng.
Ba chàng thanh niên nhìn bóng lưng cậu, một lúc sau, một người mới phàn nàn mở miệng: “Cái gì chứ, thật sự nghĩ mình là nhân vật lớn rồi à.”
“Đúng đó,” Chàng thanh niên đối diện hắn cũng hả hê, “Nếu không phải vừa lúc gặp phải lúc anh Phó sa cơ lỡ vận, thì cái tên nhà quê vừa mới được tìm về này làm sao có thể liên hôn với nhà họ Phó chứ?”
Nói đến điều này, chàng thanh niên kia lại ghen tị đến mức muốn rụng rời.
Rõ ràng hắn cũng thích Phó Đình Quân, nhưng chỉ vì lúc Phó Đình Quân bị đánh bẹp dí đến mức phải ở nhà thuê giá rẻ, hắn đã có chút dao động trong lòng, không đồng ý cuộc liên hôn mà gia đình đề xuất, đáng lý ra vị trí Phó phu nhân này phải là của hắn!
Nhưng trớ trêu thay, Phó Đình Quân sau một năm kết hôn đã chỉnh đốn nhà họ Phó bằng thủ đoạn sấm sét, một lần nữa trở thành người mà bọn họ không thể với tới, còn Dẫn Phượng Du, người bị nhà họ Dẫn đẩy ra để giăng lưới rộng, ngược lại lại nhận được không ít lợi ích.
Quần áo Dẫn Phượng Du mặc, thẻ đen cậu quẹt, cuộc sống cậu đang sống, lẽ ra tất cả đều phải là của hắn!
Chàng thanh niên vẫn đang nghiến răng nghiến lợi, chàng thanh niên bên cạnh hắn cười khẩy một tiếng: “Thôi đi, mày không lẽ vẫn nghĩ rằng lúc đó mày có cơ hội kết hôn với anh họ tao sao?”
Trong sự ngỡ ngàng của đối phương, hắn đẩy ghế ra, cúi người cười lạnh: “Thứ nhất, vận may cũng là một loại thực lực, cậu ấy đã nắm bắt được, không chê anh họ tao, vậy đó là số mệnh của cậu ấy, có liên quan gì đến những kẻ mắt chó coi thường người khác như chúng mày?”
“Phó Đình Vân, mày!”
“Thứ hai,” Phó Đình Vân rất khinh thường, “Cho dù mày có đồng ý đi nữa, anh họ tao còn chưa chắc đã chịu đâu, đừng quá đề cao bản thân, người ta Dẫn Phượng Du ít ra còn có nhan sắc có đầu óc, mày có không?”
“Cảnh cáo cuối cùng, tao chơi với chúng mày cũng là vì Dẫn Phượng Du buồn chán thích đánh mạt chược, là anh tao sắp xếp. Dù thế nào đi nữa cậu ấy cũng là người nhà họ Phó, nếu tao còn nghe thấy chúng mày nói một câu không hay nào nữa, xem nhà họ Phó chúng tao có truy cứu hay không!”
Phó Đình Vân nói xong, bực tức đi thẳng ra ngoài biệt thự, giận không chịu được.
Đương nhiên đây không phải là vì hắn thích Dẫn Phượng Du đến mức nào, mà chỉ là sự bảo vệ dành cho anh họ đã ăn sâu vào máu, khiến hắn cũng thiên vị Dẫn Phượng Du một chút, thể hiện rõ nhất là trong những chuyện đối ngoại.
Còn bên này, Dẫn Phượng Du cũng không hề nghĩ tới, chỉ một cuộc trò chuyện đơn giản lại có thể khiến cậu em họ luôn khó chịu với mình lại lên tiếng thay mình, cậu đang ở siêu thị mua đồ.
Vì Phó Đình Quân bận rộn, đặc biệt là trong một năm kết hôn, để giành quyền lực và đối phó với những kẻ nhắm vào mình, về cơ bản là mỗi tháng chỉ về được một lần, thường xuyên ngủ lại công ty.
Dẫn Phượng Du cũng không muốn gây thêm phiền phức cho anh, bèn học nấu ăn, lúc ở nhà thì làm sẵn, rồi đến giờ thì nhờ người mang đến cho Phó Đình Quân.
Cũng may mắn, điều này giúp Phó Đình Quân không bị bệnh dạ dày trong lúc bận rộn.
Có lẽ cũng vì lý do này, Phó Đình Quân mang ơn cậu, không ly hôn với cậu sau khi đắc thế.
Dẫn Phượng Du nghĩ, mắt tối sầm, ngón tay thon dài trắng nõn cũng hơi siết lại.
Cuộc hôn nhân này cậu nhất định phải biến giả thành thật!
Đợi đến khi Dẫn Phượng Du mua xong đồ về đến nhà, đã là năm giờ chiều.
Phó Đình Quân gọi điện thoại, nói khoảng bảy giờ sẽ về, còn hai tiếng nữa, đủ để cậu làm một bữa ăn thịnh soạn.
Cậu lái chiếc Ferrari màu đỏ rực rỡ, di chuyển sát mức giới hạn tốc độ quy định, nhanh chóng, cuối cùng cũng về đến khu biệt thự.
Thời gian còn dư ra không ít so với dự kiến, Dẫn Phượng Du cũng không tiếp tục lái nhanh, cậu giảm tốc độ, quen thuộc lái xe về hướng nhà mình, nhưng giữa đường, nghe thấy một tiếng khóc lớn vang vọng.
Cậu theo bản năng dừng xe, mở cửa xe chạy ra ngoài.
Giọng nói này, sao lại giống con trai cậu đến thế?
Hy Hy ôm quả cầu nhỏ trong lòng, cô độc đứng giữa khu biệt thự không một bóng người, nhìn những căn biệt thự giống hệt nhau mà ngây người.
Cậu bé do dự một lúc lâu, vẫn khẽ đánh thức anh trai: “Anh ơi, cục cưng không tìm thấy, đường rồi…”
Nói rồi, Hy Hy càng tủi thân hơn.
Vì sao thế giới này anh trai lại phải hấp thu năng lượng, không thể xuất hiện cùng cậu chứ!
Bé con không thể ôm ấp anh trai bất cứ lúc nào, trong lòng rất buồn, nhưng biết anh trai cũng không muốn như vậy, cậu bé không thể làm khó anh trai, chỉ có thể nén nỗi tủi thân trong lòng, giả vờ như rất hào phóng.
Đương nhiên, vì cậu bé diễn xuất không tốt, anh trai dứt khoát giảm tốc độ hấp thu, giữ tỉnh táo để trò chuyện với cục cưng nhiều hơn, sợ bé mập xảy ra chuyện.
Nhất Nhất mượn đôi mắt của Hy Hy nhìn xung quanh, do dự một chút: “Hệ thống truyền tống nói là ở đây có thể gặp được bố, hay là, chúng ta đợi một lát?”
“Vâng ạ!” Hy Hy tủi thân nép vào một góc, quả cầu nhỏ trong tay cũng không dám buông, “Bố ơi, phải về sớm nha.”
Quả cầu nhỏ trong tay cậu bé là do anh trai đưa cho, nói là gặp bố sẽ phát sáng, gặp người xấu sẽ nóng lên, bảo Hy Hy gặp người xấu thì chạy.
Hy Hy còn nghe anh trai nói, thứ này là phải đưa cho các bố, là vật bảo bình an, tuyệt đối không được làm mất.
Hy Hy muốn bảo bình an cho các bố, nên Hy Hy rất yêu quý quả cầu nhỏ này.
Cậu bé đứng yên đợi, đợi khoảng nửa tiếng, còn lâu hơn cả thế giới đầu tiên, quả cầu nhỏ trong tay cuối cùng cũng có động tĩnh.
Vẻ mặt Nhất Nhất, người vẫn luôn phân tán sự chú ý của em trai, thay đổi: “Hy Hy, chạy!”
Cậu cảm nhận được độ nóng nhẹ truyền đến từ đầu ngón tay Hy Hy, trong lòng hoảng hốt, Hy Hy cũng đề cao cảnh giác, ôm quả cầu chạy bừa về một hướng.
“Chạy gì!” Trước mặt cậu bé, một chàng thanh niên mặt mày âm u nắm chặt cánh tay Hy Hy, cố gắng tỏ ra ôn hòa: “Tao nghe nói, mày đến tìm tao, đúng không?”
Bé Hy Hy chạy nhầm rồi!
Cậu bé cảnh giác lùi lại phía sau, nhưng cánh tay bị giữ chặt nên không thể lùi xa được.
Cuối cùng cậu bé chỉ có thể lớn tiếng gầm lên với giọng điệu hung dữ: “Không phải!”
“Hy Hy, tìm bố cơ!”
Chàng thanh niên cười, vươn tay véo má Hy Hy: “Tao chính là bố mày đây.”
Dừng lại một chút, hắn ta dụ dỗ: “Ông tiên không nói cho mày biết, tao chính là bố mày sao?”
Dẫn Văn Ngạn vừa nói vừa có chút khó chịu trong lòng.
Thực ra ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã ghét bỏ đứa bé này, nhưng trong suốt một tuần gần đây, hắn liên tục nằm mơ.
Trong mơ, một ông tiên liên tục cảnh báo hắn, gần đây sẽ có một đứa bé đến tìm Dẫn Phượng Du, chỉ cần chặn được đứa bé đó, hắn mới có thể thực sự kết hôn với Phó Đình Quân.
Ông tiên còn nói, đứa bé vốn dĩ là đến tìm hắn, nhưng vì còn nhỏ tuổi, dễ nghe lời dụ dỗ, đây vốn là số mệnh của hắn, không nên bị Dẫn Phượng Du cướp đi.
Lúc đầu Dẫn Văn Ngạn không tin, nhưng vài điểm mà ông tiên nói trong mơ, đều linh ứng trong thực tế!
Điều khiến Dẫn Văn Ngạn kích động nhất, chính là những thứ mà ông tiên cho hắn xem trong mơ.
Dẫn Phượng Du ra ngoài mừng sinh nhật Phó Đình Quân thì bị tai nạn xe, Phó Đình Quân cưới hắn liên hôn, họ thông qua đẻ thuê mà sinh hai ba đứa con.
Vì có sự giúp đỡ của hắn, đứa trẻ mang huyết thống của hắn cuối cùng đã giành được gia sản, cuối cùng, nhà họ Dẫn và nhà họ Phó đều trở thành của hắn.
Sau khi tỉnh dậy, Dẫn Văn Ngạn vốn đã có ý đồ, càng không thể kìm nén được nữa, hắn đã tin lời ông tiên, canh thời gian đến đây tìm người.
Hắn nhìn Hy Hy với ánh mắt đầy ác ý, thầm nghĩ dù đứa bé này là con của Phó Đình Quân thì sao, đợi hắn kết hôn với Phó Đình Quân rồi, luôn có cách để đứa bé lặng lẽ mất tích.
Nụ cười của Dẫn Văn Ngạn trông yếu ớt mềm mại, dường như không có chút lực sát thương nào: “Là bố không tốt, còn để con đợi lâu như vậy, Hy Hy ngoan, về với bố…”
“Không!” Hy Hy sợ hãi vô cùng, ra sức rút cánh tay ra, “Cục cưng muốn tìm, bố huhu buông cục cưng ra!”
Cậu bé khóc siêu to, vừa khóc vừa mách tội: “Huhu anh ơi, cục cưng muốn bố huhu…”
Cậu bé lấy tay lau nước mắt, sợ hãi thút thít, không hiểu sao lại có người kỳ quái muốn nói là bố mình.
Nhưng Hy Hy biết, bây giờ người xấu rất nhiều, một khi rời xa bố, sẽ có người xấu muốn bắt cóc cậu bé!
Cậu bé cắn môi, càng khóc càng dữ dội: “Buông cục cưng ra huhu… Cục cưng tìm, tìm bố…”
Dẫn Văn Ngạn mất kiên nhẫn: “Tao nói rồi, tao chính là bố mày!”
Hắn dứt khoát không dỗ dành nữa, dù sao hắn cũng có danh có tiếng, ai sẽ nghĩ là hắn bắt cóc con nít chứ?
Cùng lắm là quản giáo đứa trẻ nghịch ngợm thôi.
Dẫn Văn Ngạn biết phải đi sớm, nếu không dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dứt khoát làm một lèo, phớt lờ hành động đánh đấm và vùng vẫy của Hy Hy, cưỡng ép bế cậu bé lên.
“Đừng làm loạn với bố, đã nói bao nhiêu lần rồi là không được nhận bừa người khác làm bố, thằng bé này…”
Hắn vừa nói vừa làm bộ, cười xin lỗi với những người thỉnh thoảng đi ngang qua tản bộ, nhận được ánh mắt hiểu rõ của đối phương, hắn thở phào nhẹ nhõm, bực bội với những cú đánh không có lực của Hy Hy.
“Anh ơi, anh ơi cứu Hy Hy huhu…” Hy Hy vùng vẫy, Nhất Nhất trong đầu cậu bé cũng rất lo lắng.
Lẽ ra không nên hấp thu năng lượng, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng dù Nhất Nhất có giúp đỡ, cũng chỉ có thể dùng thân xác của Hy Hy, hoàn toàn không có tác dụng với người lớn!
Dẫn Văn Ngạn có chút tức giận, hắn đặt ngón tay lên cánh tay Hy Hy, véo mạnh: “Mày còn khóc nữa tao sẽ đánh… Á!”
Hắn bị một lực mạnh làm cho ngửa ra sau, trong lúc hoảng loạn theo bản năng buông tay đứa trẻ chống đất bảo vệ mình.
Hy Hy cảm thấy một cơn mất trọng lượng, chưa đầy một giây đã bị một cánh tay mạnh mẽ khác ôm lấy.
Dẫn Phượng Du tung hứng đứa trẻ trong tay, khẽ nhíu mày, nhìn Dẫn Văn Ngạn cười như không cười: “Sao, chiếm tổ chim cút chưa đủ thỏa mãn mày, còn bắt đầu cướp con nữa à?”
Hy Hy nghe thấy giọng nói, theo bản năng ngẩng đầu lên, đối mắt với Dẫn Phượng Du đang cúi đầu một cách tình cờ.
Dẫn Phượng Du nhìn đứa bé ngoan ngoãn mềm mại trong lòng, còn rất kinh ngạc.
Trong ấn tượng của cậu, con trai cậu phải là một bé cưng yếu ớt, hay khóc, cần được cung phụng như ông tổ nhỏ, không được phép nổi nóng mà phải dỗ dành tử tế, không ngờ cái nhìn đầu tiên lại đáng yêu đến thế.
Đặc biệt là đôi mắt của bé con, rất sâu, mí mắt rõ, to tròn, khác với vẻ sâu thẳm quyến rũ của Phó Đình Quân, mắt bé con lại càng thiên về vẻ trong trẻo đáng yêu.
Chỉ cần nhìn một cái, dù cậu bé có nói dối đi nữa, cũng có thể mềm lòng mà tha thứ.
Vô vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu Dẫn Phượng Du, nhưng ngoài đời chỉ là một khoảnh khắc.
Cậu cười nhẹ vỗ lưng bé con, nghĩ rằng nên ôn hòa một chút để không làm đứa trẻ sợ hãi, không tự xưng là bố: “Không sao đâu, có bố ở đây rồi.”
Lời cậu vừa dứt, bé mập đang nhìn chằm chằm cậu bé miệng mím lại, nước mắt tuôn rơi như mưa: “Huhu bố!”
Cậu bé ôm chặt lấy Dẫn Phượng Du, khóc to và buồn bã, vừa khóc vừa nức nở, Dẫn Phượng Du nghe mà xót xa vô cùng, đáy mắt lóe lên một tia độc ác: “Hắn ta bắt nạt con à?”
Vốn tưởng chỉ là cướp con, nếu có thêm những chuyện khác…
Dẫn Văn Ngạn bị đấm ngã xuống đất mất một lúc mới đỡ hơn được, nhìn Dẫn Phượng Du đột nhiên xuất hiện, nghiến răng: “Tam ca làm gì vậy? Sao lại cướp con trai em?”
Hắn nói xong, cũng thấy tủi thân: “Em biết Tam ca vẫn còn trách bố, không nên để anh thay em liên hôn với anh Phó, lúc đó em cũng phản đối rồi, nhưng bố không đồng ý.”
“Em thật lòng thích anh Phó, nhưng em cũng biết anh Phó đã kết hôn rồi, nên chỉ dám nhận nuôi một đứa trẻ giống anh Phó để giải tỏa nỗi nhớ, Tam ca anh có thể…”
Dẫn Phượng Du lười đáp lời hắn, trực tiếp cười lạnh một tiếng: “Thật sao? Vậy mày giải thích cho tao biết, nhận nuôi con trai ruột của tao làm gì? Hửm?”
Sắc mặt Dẫn Văn Ngạn thay đổi, con trai ruột?
Nhìn đám đông xung quanh ngày càng nhiều, Dẫn Văn Ngạn cắn chặt môi dưới, sắc mặt không tốt: “Tam ca anh nói gì vậy? Hy Hy sao có thể…”
Lời còn chưa dứt, giọng nói của Hy Hy cũng đã dịu đi một chút, lớn tiếng mách tội: “Hắn xấu, hắn bắt cóc cục cưng! Bố đánh hắn đi!”
Dẫn Văn Ngạn nghiến răng: “Nói bậy bạ gì đó! Tao…”
Hy Hy tủi thân dựa vào cổ bố, nhỏ giọng nức nở, “Huhu bố ơi, hắn dữ, hắn nhéo tay cục cưng, hắn còn véo, véo cục cưng huhu…”
Hy Hy từ năm ba tuổi đã không bị bắt nạt rồi, có các bố nhìn chừng, té ngã trầy da cũng phải chạy đến trước mặt các bố để các bố dỗ dành, bao giờ mới phải chịu loại ấm ức này!
Cậu bé khóc vô cùng thương tâm, giải tỏa nỗi ấm ức và sợ hãi trong lòng, Dẫn Phượng Du lạnh mặt vỗ lưng đứa trẻ, nhìn chằm chằm Dẫn Văn Ngạn, hệt như một con sói hung dữ bị động vào miếng thịt của mình.
“Tay nào đã động vào thằng bé?”
Dẫn Văn Ngạn nhìn vẻ độc ác và hung bạo không hề che giấu của đối phương, nhớ lại những lời đồn về Dẫn Phượng Du.
Vì đánh nhau nhiều lần không chịu quản giáo nên bị trại phúc lợi lén lút vứt bỏ, lăn lộn ngoài xã hội hơn mười năm mới được tìm về, cả người chính là một chữ dại dã lớn.
Hắn nuốt nước bọt, suýt nữa thì lạc giọng: “Mày muốn làm gì?”
Lòng Dẫn Văn Ngạn bị nỗi sợ hãi dày đặc chiếm lấy, lúc này cũng chẳng còn nghĩ đến chuyện cướp con nữa, nhìn đám đông đang hóng chuyện mà không nói gì để lấy can đảm: “Dẫn Phượng Du, tao là em trai mày!”
Dẫn Phượng Du mặt không biểu cảm nhìn Dẫn Văn Ngạn, trong quá trình đối phương dần dần dựng tóc gáy, cậu từ từ cười lên.
Khuôn mặt này của cậu rất có tính công kích, lại vô cùng diễm lệ, khi cười lên đặc biệt đẹp, dường như trong đôi mắt phượng ấy ẩn chứa tình sâu vô hạn, ngay cả khóe môi cong lên cũng giống như đang câu hồn.
Ngay cả Dẫn Văn Ngạn không thích cậu cũng bị nụ cười này mê hoặc trong chốc lát.
Dẫn Phượng Du nhẹ nhàng đặt đứa trẻ xuống đất, Hy Hy vẫn còn hơi sợ hãi nắm chặt quần bố: “Bố…”
“Ngoan, đừng sợ,” Dẫn Phượng Du xoa đầu bé con, nụ cười thân thiết dịu dàng, “Bố báo thù cho con.”
Cậu khẽ nói xong, Hy Hy ngoan ngoãn buông tay, lo lắng ôm chặt quả cầu nhỏ trong tay, không chớp mắt nhìn Dẫn Phượng Du.
Dẫn Phượng Du không nói nhiều lời vô nghĩa, ngay cả tay áo cũng không xắn lên, túm lấy cổ áo Dẫn Văn Ngạn, giọng điệu lạnh lùng: “Tao đã nói với mày chưa, nhà họ Dẫn mà mày quan tâm tao không có hứng thú, cho nên cũng đừng động đến người của tao, đồ của tao?”
Môi Dẫn Văn Ngạn khẽ run, tỏ vẻ hung hãn bên ngoài nhưng trong lòng lại yếu đuối: “Mày dám! Mày dám đánh tao, tao về sẽ bảo bố a a a!!”
Hắn khó tin nhìn Dẫn Phượng Du, không ngờ đối phương thật sự nói động thủ là động thủ!
Dẫn Văn Ngạn nghiến răng, bắt đầu tỏ ra yếu thế: “Tam ca anh đừng như vậy, em biết vừa nãy em nhìn thấy Hy Hy có chút kích động, nhưng em thật sự a!!”
Dẫn Phượng Du không cho Dẫn Văn Ngạn cơ hội nói nữa, đấm hết cú này đến cú khác.
Nghe lời cục cưng, đánh!
Góc độ cậu ra tay đặc biệt hiểm hóc, đều là những chỗ đánh vào thì đau nhưng lại không để lại dấu vết gì, khiến Dẫn Văn Ngạn kêu khổ không ngừng.
Nhưng trớ trêu thay, khi cậu đánh người, động tác lại rất lười nhác, trông rất đẹp mắt, trong mắt người khác, cậu dường như không hề dùng sức, khiến tiếng r*n r* của Dẫn Văn Ngạn trở thành trò ăn vạ.
“Tao nói lần cuối cùng,” Dẫn Phượng Du ném người xuống đất, phủi tay, giọng điệu âm trầm, “Đây là lần cuối cùng, nếu còn dám thò tay ra, tao sẽ không nương tay đâu.”
Tai Dẫn Văn Ngạn ù đi, hoàn toàn không nghe rõ Dẫn Phượng Du đang nói gì.
Mắt hắn hơi hoa, nằm trên đất toàn thân vô lực, nhưng vẫn có thể nghe thấy những âm thanh mơ hồ xung quanh.
“Giả vờ cái gì… không dùng sức…”
“Nhà họ Dẫn… loạn thật…”
“Phó Đình Quân đắc thế… hối hận… cười chết mất thôi…”
Dẫn Văn Ngạn nhắm mắt lại, lồng ngực phập phồng kịch liệt mấy cái, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Không sao, lần này, là Dẫn Phượng Du làm quá đáng rồi, bọn họ đều sẽ tin hắn.
Dẫn Phượng Du ôm bé mập, mặt mày khó chịu quay về chiếc Ferrari của mình.
Hy Hy cũng không nói gì, sụt sịt mũi, ôm chặt bố, rõ ràng vẫn còn sợ hãi.
Dẫn Phượng Du bị cái chạm này làm cho hoàn hồn, nhìn đứa con mới ra lò mà căng thẳng vô cùng, “Hắn còn đánh con chỗ nào nữa không?”
Hy Hy chớp chớp mắt, tủi thân lắc đầu: “Hắn, hắn dọa cục cưng!”
“Được rồi, bố biết rồi,” Tâm trạng Dẫn Phượng Du không tốt lắm, cảm thấy mình đánh vẫn còn nhẹ.
Đợi đến khi vào trong xe, bé mập mới miễn cưỡng hồi phục một chút, sờ sờ mép xe, kinh ngạc: “Xe xe, đẹp!”
“Thích không?” Mắt phượng của Dẫn Phượng Du hơi xoay, hôn lên bé con, “Con hôn bố một cái, lần sau bố dẫn con đi dạo.”
Hy Hy không chút do dự quay đầu lại, hôn lên mặt bố, cong mắt cười.
Trong lòng Dẫn Phượng Du mềm nhũn.
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, cậu lại cảm thấy mình đã ở bên bé con hàng trăm năm rồi, mỗi hành động đều vô cùng chu đáo, khiến lòng cậu ấm áp.
Dẫn Phượng Du lại hôn bé con một cái, cũng cong mắt cười: “Đi thôi, bố đưa con về nhà.”
Hy Hy ngồi ở ghế phụ lái, bố thắt dây an toàn cho cậu bé rồi mà vẫn không yên tâm, cứ liếc nhìn bé con, ngay cả xe cũng lái chậm lại.
Còn Hy Hy thì tâm trạng dần tốt hơn, cậu bé lắc lư đôi chân nhỏ, suy nghĩ làm sao để báo tin vui cho anh trai.
Đang nghĩ ngợi, anh trai đột nhiên cất tiếng trong đầu cậu bé: “Em nói chuyện trong lòng là được, anh nghe thấy.”
“Thật ạ?” Mắt Hy Hy sáng lên, theo bản năng thẳng lưng, liếc nhìn bố, xác nhận đối phương không hề hay biết gì, mới báo tin vui trong lòng cho anh trai.
“Anh ơi! Cục cưng, tìm thấy bố rồi!”
Nhất Nhất khẽ đáp lại một tiếng: “Ừm, anh thấy rồi, bố lần này rất đẹp trai.”
Tay Dẫn Phượng Du khẽ khựng lại, liếc nhìn bé mập bằng ánh mắt từ khóe mắt.
Hy Hy không hề hay biết gì, vẫn hớn hở: “Đúng đó, cục cưng chắc chắn, cũng đẹp trai!”
Dẫn Phượng Du nghe xong, không nhịn được, khóe môi cong lên.
Thôi kệ.
Mặc dù hai đứa trẻ biến thành một đứa trẻ hai giọng nói, nhưng kết quả cũng không khác biệt lắm, dù sao cậu cũng có thể nghe thấy.
Dẫn Phượng Du nhanh chóng chấp nhận hình thức tồn tại của anh trai, lái xe về gara nhà mình.
Đợi đến khi cậu một tay xách đồ một tay ôm con về đến nhà, phát hiện ở cửa ra vào xuất hiện một đôi giày da.
Dẫn Phượng Du khẽ nhướng mày, Phó Đình Quân không phải nói bảy giờ về sao?
Mặc dù trên đường có chậm trễ một chút, nhưng bây giờ hẳn là chưa đến sáu giờ.
Dẫn Phượng Du nhíu mày đẹp, rõ ràng có chút bất ngờ.
Đứa trẻ này là giấc mơ cậu đã ấp ủ từ lâu, cậu có thể đương nhiên chấp nhận sự tồn tại của đứa trẻ, và ôm đứa trẻ về nuôi.
Bởi vì cậu mơ hồ còn có một cảm giác, đứa trẻ này là con ruột của cậu, không phải là có được bằng một số thủ đoạn vi phạm pháp luật, ghê tởm nào đó, là đứa con thực sự thuộc về cậu.
Nhưng, cậu và Phó Đình Quân đã kết hôn, nếu đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ năm tuổi, dù nhìn thế nào Phó Đình Quân cũng sẽ không vui vẻ.
Thế nhưng cậu cũng không muốn ly hôn với Phó Đình Quân, đang định biến cuộc hôn nhân này thành danh thực.
Phải làm sao đây?
Dẫn Phượng Du vừa ôm con đi vào, vừa suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến tên mặt lạnh kia chấp nhận đứa trẻ này, đi đến phòng khách vẫn chưa nghĩ ra cách, quyết định thuận theo tự nhiên.
Cậu nâng giọng lên, nghe có vẻ rất vui vẻ: “Về rồi à? Không phải nói bảy giờ sao? Em mới đi chợ về thôi.”
Ngón tay Phó Đình Quân vô thức nhéo tờ báo trong tay, từ từ đặt tờ báo lên đầu gối, khẽ gật đầu, giọng điệu thản nhiên: “Tan làm sớm.”
Chỉ là ngón tay hơi cuộn lại, có vẻ không được bình tĩnh cho lắm.
Dẫn Phượng Du không nhìn thấy, cậu giơ túi trong tay lên, cong mắt, lộ ra bọng mắt xinh đẹp, “Em vào bếp cất đồ, khoảng bảy giờ là có thể ăn cơm.”
Cậu vừa nói xong, Phó Đình Quân theo bản năng đứng dậy: “Tôi giúp em.”
Dẫn Phượng Du có chút kinh ngạc, từ từ cười lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Được thôi, cảm ơn Phó Tổng.”
Sắc mặt Phó Tổng có một thoáng không tự nhiên, anh hơi rủ mắt xuống, giọng nói có chút căng thẳng, “Tôi bế đứa trẻ, em đi làm việc đi.”
Dừng lại một chút, Phó Đình Quân có chút bực mình.
Vì mình hễ căng thẳng là tốc độ nói sẽ hơi nhanh, khiến giọng điệu vốn đã cứng nhắc của mình càng thêm lạnh lùng, anh biết mình hình như lại làm hỏng một cuộc đối thoại nữa rồi.
Hơn nữa, nói là giúp đỡ, sao lại thành ra trông trẻ rồi?
Sắc mặt Phó Đình Quân dần trở nên khó coi, có một lớp bảo vệ tự nhiên, Dẫn Phượng Du chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt ngày càng lạnh lùng của đối phương.
Mắt phượng của cậu hơi lóe lên, kéo dài giọng điệu: “Em cũng muốn làm phiền tiểu Phó Tổng của chúng ta, nhưng mà… vẫn phải hỏi ý kiến của bé con đã.”
Giọng nói mang theo nụ cười của cậu khiến Phó Đình Quân biết, đối phương không bị dọa sợ, Phó Đình Quân thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có thời gian đánh giá đứa bé.
Đối diện, Dẫn Phượng Du cúi đầu chạm trán với Hy Hy, cười hỏi cục cưng: “Con muốn cùng bố kia ở phòng khách đợi bố, hay cùng bố vào bếp nấu cơm?”
Hy Hy nghiêng đầu, rụt rè nhìn Phó Đình Quân một cái, nhìn đến mức đối phương cứng đờ cả người, mới chớp mắt, vỗ vỗ cái bụng nhỏ: “Cục cưng, cùng bố lớn!”
Dẫn Phượng Du không cần suy nghĩ, lập tức đưa con cho Phó Đình Quân: “Vậy thì làm phiền Phó bố của chúng ta rồi.”
Cậu đưa nhanh, Phó Đình Quân cũng theo bản năng đưa tay ôm lấy, cứng đờ đứng tại chỗ.
Trong lòng là một cảm giác mềm mại, đây là một đứa bé đặc biệt nhỏ đặc biệt mềm, cảm giác như một khối Slime, chỉ cần chạm nhẹ là có thể biến dạng, trơn tuột, cảm giác như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Phó Đình Quân sợ đến mức căng cứng toàn thân cơ bắp.
Dẫn Phượng Du cũng không quản, cười híp mắt nháy mắt với Phó Đình Quân: “Em đi nấu cơm đây.”
Để lại một mình Phó Đình Quân đối mặt với đứa trẻ, mắt to trừng mắt nhỏ.
Phó Đình Quân lần đầu tiên bế một đứa trẻ nhỏ như vậy, ngay cả sự căng thẳng khi đối diện với Dẫn Phượng Du cũng quên mất, chỉ lo cúi đầu nhìn đứa trẻ, không nhúc nhích.
Vẫn là Hy Hy rất chu đáo dựa vào ngực bố lớn, ngây thơ tò mò ngẩng đầu hỏi bố: “Bố, không, không ngồi xuống ạ?”
“Ngồi,” Phó Đình Quân nặn ra một chữ, cúi đầu chần chừ.
Anh nên đi qua đó như thế nào đây?
Phải mất khoảng ba phút mới miễn cưỡng đưa được đứa trẻ về ghế sofa, Phó Đình Quân thở phào nhẹ nhõm, nhìn đứa trẻ với vẻ mặt khổ sở sâu sắc.
Bé con lớn lên rất giống Dẫn Phượng Du, lẽ nào đây là đứa con mà Dẫn Phượng Du lén lút sinh với người khác?
Hy Hy nghi ngờ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đờ đẫn của bố lớn, luôn cảm thấy sau khi đổi thế giới, các bố đều trở nên ngốc nghếch.
Hy Hy sẽ không trở nên ngốc nghếch chứ?
Không được!
Hy Hy cảnh giác ngẩng đầu hỏi bố lớn: “Bố biết, một, một cộng một, bằng mấy không?”
Phó Đình Quân không chút do dự: “2, sao vậy?”
Hy Hy thở phào nhẹ nhõm: “Cục cưng sợ, sợ bố ngốc, cục cưng di truyền bố, cũng thành ngốc rồi!”
Phó Đình Quân: “…”
Anh mặt đơ nhìn Hy Hy, dùng thái độ khoa học nhất để trả lời câu hỏi: “Theo lý thuyết mà nói, chỉ số thông minh của thế hệ sau…”
“Khoan đã,” Anh nhìn Hy Hy, có chút do dự, “Con nói, di truyền bố? Tại sao lại di truyền bố?”
Hy Hy đương nhiên lắc lư đôi chân nhỏ: “Vì cục cưng là, con ruột của hai bố mà!”
Cậu bé giơ quả cầu nhỏ trong tay lên, nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, anh trai nói, cái này, phải cho bố và, bố nhỏ đó!”
Phó Đình Quân theo bản năng nhận lấy quả cầu nhỏ trong tay Hy Hy, “Anh trai là ai?”
Đầu nhỏ của Hy Hy vẫn chưa nghĩ ra lời giải thích thích hợp, chỉ có thể nói: “Anh trai chính là, anh trai đó, là, anh trai của cục cưng.”
Cậu bé gãi gãi đầu nhỏ, không biết giải thích thế nào, bố nhỏ của thế giới này lập tức nhận con rồi, tiết kiệm thời gian giải thích cho cục cưng.
Nhưng bố lớn trông vẫn ngốc nghếch, cục cưng không phải anh trai, giải thích rồi, cũng không biết có thể khiến bố lớn hiểu được không.
Hy Hy vẫn đang suy nghĩ, bố lớn đột nhiên cúi gằm xuống, nhìn Hy Hy với ánh mắt đầy phức tạp: “Con là… Hy Hy?”
Hy Hy gật đầu mạnh: “Đúng rồi ạ!”
Đầu Phó Đình Quân choáng váng, cảm thấy tam quan của mình dường như cần phải được tái tạo lại.
Sau khi nhận lấy quả cầu nhỏ trong tay Hy Hy, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một khung cảnh.
Một người đàn ông ánh mắt dịu dàng cúi đầu chụp ảnh dưới ánh hoàng hôn, trong phạm vi ống kính của anh ta, chàng thanh niên kiêu ngạo lạnh lùng dịu đi nét mặt, một tay ôm một bé con.
Hai bé con thì vui vẻ hôn lên mặt chàng thanh niên.
Mặc dù khuôn mặt của họ đều rất xa lạ, nhưng Phó Đình Quân lại bất chợt biết, chàng thanh niên kia là Dẫn Phượng Du, người mà anh đã thích rất lâu nhưng không dám tiến thêm một bước.
Hai đứa trẻ, một tên là Hy Hy, một tên là Nhất Nhất, đều là con trai anh.
Phó Đình Quân sắp xếp lại mối quan hệ đột ngột này, cố gắng bình tĩnh hỏi Hy Hy: “Anh trai tên là Nhất Nhất đúng không?”
Hy Hy vui vẻ gật đầu: “Đúng ạ!”
Phó Đình Quân xác nhận lại lần nữa: “Tên lớn là Vũ Khê?”
Hy Hy nghĩ nghĩ, lại gật đầu: “Đúng đó! Cục cưng tên là, Ngu, Ngu Cảnh Y!”
Phó Đình Quân nhắm mắt lại, mệt mỏi xoa xoa thái dương.
Đúng rồi.
Anh nhìn cục cưng mềm mềm một đống, tâm trạng khó tả vô cùng.
Cho nên, đây là con trai anh và Dẫn Phượng Du, đã sinh ra được năm năm rồi ư?
Vậy chẳng phải, lúc mười bảy tuổi, họ đã mang thai rồi sao?
Không hiểu sao, Phó Đình Quân nghĩ đến kết quả này, lại bật cười.
Điều này cũng quá đẹp rồi!
Có lẽ là vẻ mặt anh dần dần trở nên “ngớ ngẩn”, Hy Hy lo lắng vô cùng nhảy xuống khỏi ghế sofa, tí tách chạy đến nhà bếp tìm bố nhỏ, mách tội.
Dẫn Phượng Du vừa xào xong một đĩa cá, chân cảm thấy bị siết chặt, bị một miếng bọt biển nhỏ dính lấy.
Cậu bất lực cúi đầu, “Sao vậy?”
Hy Hy phồng má: “Bố lớn, bị ngốc rồi!”
Dẫn Phượng Du theo bản năng hỏi: “Ngốc thế nào?”
“Anh ấy, ngẩn người, hỏi nhiều câu hỏi ngốc nghếch, còn không biết đi nữa!” Hy Hy bẻ ngón tay đếm, vẻ mặt nghiêm túc, “Bố có phải, bị bệnh rồi không?”
Cậu bé nghĩ hồi lâu, lén lút hỏi anh trai, “Anh ơi, bố chắc chắn, bị bệnh rồi, anh biết là, bệnh gì không?”
Nhất Nhất không chắc chắn: “Bệnh mất trí nhớ người già?”
Mắt Hy Hy sáng lên, ôm lấy đùi bố nũng nịu: “Chắc chắn là, bệnh mất trí nhớ người già rồi!”
Dẫn Phượng Du nghe thấy lời phát biểu của hai cục cưng: “Phụt!”
Cậu nhịn cười rất lâu, cố nhịn: “Ngoan, lời này không được nói với bố lớn nha, anh ấy sẽ không vui đâu.”
Hy Hy gật đầu, rất hiểu chuyện: “Cục cưng biết ạ!”
Chỉ cần không ngốc là được, Hy Hy không thể ngốc được!
Không đợi Dẫn Phượng Du giải thích cho Hy Hy, Phó Đình Quân đã đi từ phòng khách đến rồi.
Anh chính thức xin lỗi Hy Hy: “Xin lỗi, vừa nãy bố hơi kích động.”
Dẫn Phượng Du kinh ngạc: “Kích động?”
Cậu tưởng là vì vấn đề thân thế của đứa trẻ, rất áy náy.
Dẫn Phượng Du tắt bếp, rất chân thành nhìn Phó Đình Quân, có chút căng thẳng: “Xin lỗi anh Phó, em không nên giấu anh, Hy Hy là con trai em…”
Phó Đình Quân lắc đầu, mắt dịu đi: “Tôi biết, em vất vả rồi, Hy Hy có lẽ là con trai mà tôi đã tìm kiếm rất nhiều năm.”
Dẫn Phượng Du: “??”
Cướp con à?
{{mottruyen}
Nhìn thấy sự kinh ngạc không hề che giấu trong mắt Doãn Phượng Du, Phó Đình Quân mới nhận ra lời nói của mình có chút hàm hồ.
Anh hơi bực bội, nhưng vẻ mặt thì vẫn lạnh nhạt như thường lệ: “Nói chính xác thì là con của tôi và cậu.”
Doãn Phượng Du càng kinh ngạc hơn.
Anh có thể chắc chắn đứa bé này là của mình, là món quà mà ông trời ban tặng cho anh.
Không ngờ người cha còn lại của đứa bé, lại chính là Phó Đình Quân!
Đương nhiên, Doãn Phượng Du không hề không tin, sau khi Phó Đình Quân nói xong, anh lờ mờ có cảm giác mọi chuyện nên là như thế.
Nhẩm tính một chút, chẳng phải là lúc cả hai mới mười bảy đã nên có thai rồi sao?
Mặc dù đứa bé không phải do hai người sinh ra, nhưng sự xuất hiện của nó vô nghi ngờ đã tạo điều kiện thuận lợi lớn cho anh trong việc theo đuổi người ta. Doãn Phượng Du vui vẻ chấp nhận tin tức này.
Phó Đình Quân tưởng Doãn Phượng Du không tin, anh nghiêm túc đưa ra bằng chứng: “Chúng ta có thể đi làm xét nghiệm quan hệ cha con. Tuy nguồn gốc của đứa bé quả thực rất kỳ lạ, nhưng nó đúng là con của cả hai chúng ta.”
“Tôi tin anh,” Doãn Phượng Du nói, đảo mắt một vòng, nhìn về phía Phó Đình Quân với chút ý đùa cợt: “Anh Phó…”
Phó Đình Quân theo bản năng đáp lại: “Ừm?”
Doãn Phượng Du cố tình tỏ vẻ khó xử: “Tính ra, lúc đứa bé sinh ra tôi vừa tròn mười tám, lúc mang thai chẳng phải chỉ mới 17 sao? Vậy sau này, nói với bên ngoài là tôi sinh có ổn không?”
Phó Đình Quân ngoan ngoãn gật đầu, gật xong mới nhận ra có gì đó không đúng.
Anh lớn hơn Doãn Phượng Du gần một tuổi, nếu theo cách hỏi của Doãn Phượng Du, chẳng phải chỉ có thể là anh sinh sao?
Phó Đình Quân nghĩ đến kết luận này, đôi mắt không tự chủ mở to, dần dần lộ ra vẻ hoàn toàn khó tin.
Anh mấp máy môi, rồi lại khép lại như con trai.
Không sao, anh sinh thì anh sinh. Dù sao cũng có một kết tinh tình yêu rồi, Doãn Phượng Du sẽ không ly hôn sau khi hết hạn hợp đồng nữa.
Doãn Phượng Du dựa vào bệ bếp, khóe miệng khẽ cong nhìn Phó Đình Quân. Để đọc hiểu suy nghĩ của Phó Đình Quân, anh đã chuyên tâm học môn Vi Biểu Cảm, may mắn là cũng có chút thành tựu.
Ví dụ như bây giờ, anh có thể thấy đôi mắt Phó Đình Quân đang chậm rãi mở to với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hốc mắt sâu thẳm y hệt Hy Hy lộ ra một vẻ đáng yêu khó tả.
Vẻ mê hoặc và thâm sâu khó lường đã biến mất, bởi vì kinh ngạc, thay vào đó lại tiết lộ chút ngây thơ hiếm thấy.
Nói đơn giản là giống y hệt Hy Hy.
Doãn Phượng Du cúi đầu. Hy Hy đang ôm chân anh, ngẩng đầu nhìn bố lớn. Đôi mắt cậu bé cũng đồng bộ mở to với bố lớn, đặt cạnh nhau tuyệt đối sẽ không ai nghi ngờ quan hệ của họ.
Nụ cười của Doãn Phượng Du mở rộng, anh cong mắt cười tủm tỉm: “Đùa thôi mà anh Phó, anh đang nghĩ gì thế?”
Phó Đình Quân hơi nghiêng đầu, nghe thấy giọng nói lười biếng của Doãn Phượng Du: “Chứng minh thư của tôi khai lớn hơn một tuổi, khi đứa bé sinh ra, về lý thuyết tôi đã mười chín rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Phó Đình Quân: “Ừm.”
Doãn Phượng Du đổi giọng: “Nhưng bây giờ mọi người đều biết tôi và Doãn Văn Ngạn bị ôm nhầm, chắc chắn trong thâm tâm họ cũng sẽ biết tôi mang thai năm mười bảy tuổi thôi.”
Phó Đình Quân: “Tôi sẽ nghĩ cách.”
Anh nói rồi, không dám nhìn thẳng vào Doãn Phượng Du, cúi đầu quay người vội vã rời khỏi nhà bếp.
Lông mày lá liễu của Doãn Phượng Du khẽ nhướng lên, không nhịn được cười ra tiếng.
Hy Hy ôm chân ba ba, lần đầu tiên nhận ra mình trở thành người ngoài cuộc.
Cậu bé nhảy lên ôm eo ba ba, giọng mềm mại nũng nịu: “Ba ba và bố lớn, nói gì vậy ạ?”
Hy Hy mở to mắt, nhìn siêu vô tội: “Cục cưng muốn, biết!”
“Không có gì,” Doãn Phượng Du cúi xuống ôm Hy Hy, hôn một cái lên má cậu bé, cong mắt: “Chỉ là trêu bố lớn của con một chút thôi.”
Ngây thơ như mọi khi, không biết cái tiếng máu lạnh trên thương trường kia là từ đâu ra.
Doãn Phượng Du không nói với Hy Hy. Hy Hy chớp mắt, hậm hực đi tìm ca ca, ý đồ để ca ca nói cho cậu bé biết ba ba đang làm gì.
Nhưng ca ca trong thế giới này phải bận rộn hấp thu năng lượng, gọi lúc được lúc không. Hy Hy gọi không ra, đành tự mình hờn dỗi.
Sự hờn dỗi tan biến hoàn toàn sau mười phút, vì cơm của ba ba nhỏ đã nấu xong. Hy Hy nhìn mâm cơm đầy màu sắc này, đầy thèm ăn, vô cùng tự giác ngồi vào ghế chờ ăn.
Phó Đình Quân được Doãn Phượng Du dặn dò, tìm cái yếm ăn nhỏ giấu trong nhà đeo cho Hy Hy, lầm bầm giọng trầm: “Sao lại có đồ của trẻ con…”
Đây là nhà anh, vậy mà anh còn không biết trong nhà có những gì!
Hy Hy khẽ động tai, làm Phó Đình Quân đang mải suy nghĩ giật mình một cái. Anh dùng đôi mắt mà người khác không dám nhìn thẳng không chớp mắt đối diện với Hy Hy.
Hy Hy nghiêng đầu, cũng dùng đôi mắt mà người khác nhìn vào chỉ muốn gọi là “ngoan quá” đối diện với Phó Đình Quân, thậm chí còn nghĩ ba ba đang muốn chơi trò chơi với mình, bắt đầu mở to mắt rồi nhắm mắt lại, khiến Phó Đình Quân không tự chủ làm theo động tác của Hy Hy.
Hy Hy làm mặt quỷ: “Làm gì vậy ạ?”
Phó Đình Quân im lặng một lúc lâu: “Con vừa động tai.”
“Tại vì cục cưng, nghe thấy mà,” Hy Hy chớp chớp mắt, bĩu môi: “Bố lớn ngốc quá, nhà có Hy Hy, đương nhiên phải có, đồ của trẻ con chứ!”
Tiêu rồi, ba ba ở thế giới này ngốc nghếch quá, chỉ số IQ của cục cưng ở thế giới này cũng đáng lo rồi.
Cậu bé còn chưa học xong phép cộng trừ trong phạm vi mười, sao có thể trở nên ngốc được!
Hy Hy bắt đầu suy nghĩ xem mình có nên ở cạnh ba ba nhỏ nhiều hơn một chút, để trở nên thông minh hơn một chút không.
Bố lớn không biết, chỉ là vì nhiều lý do, khiến cục cưng bé bỏng hiểu lầm anh ngốc, còn muốn cách ly anh ra khỏi ngôi nhà này.
Phó Đình Quân bị đứa bé nói hơi khó chịu, anh mặt liệt quay người ngồi vào vị trí của mình, ngẩng đầu lên, phát hiện Doãn Phượng Du đang xách canh đứng cách đó không xa.
Nụ cười nhẹ nhàng của đối phương ngay lập tức khiến Phó Đình Quân ngẩn người... Không phải!
Doãn Phượng Du đến từ lúc nào?
Anh hiếm khi luống cuống một chút, lẽ nào là lúc nãy anh bị đứa bé nói ngốc?
Doãn Phượng Du liếc nhìn Phó Đình Quân im thin thít, cười thành tiếng: “Có thể ăn cơm rồi.”
Anh cởi tạp dề, đôi chân dài tùy ý ngồi vắt vẻo trên ghế, trước mặt là một bát cơm trắng đầy vun, thơm lừng, mềm vừa phải, nhìn thôi đã thấy bữa cơm này rất ngon.
Và vì Phó Đình Quân ít nói, nên bữa ăn của nhà họ luôn luôn im lặng, có cảm giác ăn không nói là như thế nào.
Hy Hy múc một miếng mướp, nghiêm túc cắn một miếng. Nước canh thanh đạm bùng nổ trong miệng, Hy Hy nhăn mày không hài lòng.
Một lúc lâu sau, cậu bé nhìn ba ba nhỏ tội nghiệp: “Ba ba!”
Hai người ba ba cùng lúc nhìn về phía cậu bé, cậu bé đẩy đẩy cái chén nhỏ của mình, nũng nịu: “Cục cưng, muốn ăn cay! Một chút thôi!”
Hai ba ba của cậu bé từ trước đến nay đều thích ăn món đậm vị, rất ít khi ăn thanh đạm. Sau này nấu cơm cho con cũng thêm chút ớt cho phù hợp. Đừng thấy Hy Hy năm nay mới năm tuổi, cậu bé đã có thể ăn được thức ăn cay nhẹ rồi.
Rất nhiều người lớn còn không ăn cay bằng cậu bé đâu!
Doãn Phượng Du đương nhiên cũng thích đậm vị, nhưng Phó Đình Quân có vẻ thích vị nhạt hơn. Anh nhìn Phó Đình Quân, tìm một cái chén nhỏ chia ra cho Hy Hy gần hết, rồi thêm chút ớt vào.
Phó Đình Quân vẫn không lên tiếng. Doãn Phượng Du cong mắt gắp một miếng sườn vào chén Phó Đình Quân: “Anh Phó ăn nhiều một chút.”
Anh cười híp mắt múc cho Phó Đình Quân một chén canh, nhân tiện mượn cớ Hy Hy mở màn mà tâm sự với Phó Đình Quân: “Gần đây anh bận việc công ty, nhìn thấy gầy đi rồi, phải bồi bổ thêm một chút.”
Phó Đình Quân muốn nói vì khẩu phần ăn tốt nên gần đây thời gian anh luyện tập thể dục cũng phải thêm một tiếng mới giữ được cơ bụng, thật sự không thể bồi bổ thêm nữa, nhưng lời nói ra đến miệng lại biến thành: “Ừm, cậu cũng ăn nhiều một chút.”
Anh siết chặt đôi đũa, cúi đầu gắp một miếng thịt cho Doãn Phượng Du, rồi tiếp tục im lặng, giống như đang thưởng công cho nhân viên vậy.
Doãn Phượng Du cũng không khó chịu, cong mắt giọng nói ngọt ngào: “Cảm ơn anh Phó.”
Ngón tay Phó Đình Quân hơi siết lại, nhưng vành tai đã đỏ lên một mảng.
Sau đó, Doãn Phượng Du cũng không câu dẫn Phó Đình Quân nữa, chỉ gắp thêm thức ăn cho con.
Hy Hy ăn cực kỳ nhiệt tình, từng miếng từng miếng, từng bát từng bát, vô cùng ngon miệng.
Khi cậu bé đưa chén nhỏ cho ba ba để ba ba xới chén cơm thứ hai, cậu bé vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt hệt như thực chất của bố lớn.
Cứ nhìn chằm chằm vào cậu bé.
Hy Hy đột nhiên quay đầu lại, nhìn đôi mắt bố lớn không kịp dời đi, nghi ngờ: “Sao vậy ạ?”
“Không sao cả.” Phó Đình Quân mặt không đổi sắc, nhìn lượng cơm trắng còn sót lại ít ỏi trong chén mình, hơi do dự.
Đúng lúc anh đang nghĩ cách mở lời với Doãn Phượng Du thì Hy Hy mở miệng cực kỳ lớn tiếng: “Hừ, cục cưng, ăn nhiều, cũng không béo! Bố, ghen tị với cục cưng!”
Hy Hy nghĩ bố lớn muốn trêu chọc cậu bé thịt nhiều sẽ béo không đẹp trai như trước, nên ra tay trước.
Cậu bé Hy Hy đây chính là ăn thế nào cũng không béo, là tiểu mỹ nhân trong giới hơi mập, sao nào!
Không ngờ, câu nói này quả thực đã chạm đúng tâm tư của Phó Đình Quân.
Không ghen tị sao được!
Vừa lúc này Doãn Phượng Du đi ra, giọng Phó Đình Quân hơi lạnh, rất nghiêm túc: “Không thể nuông chiều đứa bé một cách mù quáng, sau này vẫn nên để con tự làm việc của mình.”
Doãn Phượng Du kinh ngạc nhìn Hy Hy đang phồng má hờn dỗi, lại nhìn Phó Đình Quân mặt không biểu cảm nhưng lờ mờ vẫn có thể nhận ra chút tức giận, thăm dò: “Hy Hy gây họa rồi?”
“Không hề có!” Hy Hy chu môi, cực kỳ tức giận: “Bố lớn nhìn Hy Hy, ăn nhiều, không cho Hy Hy ăn cơm!”
Doãn Phượng Du đặt chén xuống, cười an ủi Hy Hy: “Sao lại thế được, bố lớn mong con ăn thật nhiều, mau lớn mà, đừng giận nữa, chắc chắn là con hiểu lầm bố lớn rồi!”
Tâm trạng Phó Đình Quân dịu đi một chút: “Không nói nó ăn nhiều, chỉ là không thể nuông chiều, nó phải tự vận động nhiều hơn.”
“Không phải!” Hy Hy ôm chén, ánh mắt rất sắc bén: “Bố, không nghĩ như vậy, tại sao cứ, nhìn chằm chằm chén cơm của cục cưng!”
Doãn Phượng Du: “?”
Hy Hy nói có lý có cứ khiến người khác tin phục: “Bố nhìn cơm của cục cưng, thức ăn, nhìn ba ba nhỏ gắp cho cục cưng, thức ăn, ba ba nhỏ mang chén đi rồi, bố vẫn nhìn ba ba nhỏ! Bố chính là, muốn cái, chén của cục cưng!”
Phó Đình Quân: “Không có chuyện này.”
Giọng anh càng cứng hơn, có một cảm giác muốn che giấu sự thật.
Doãn Phượng Du nghi ngờ, chỉ là một cái chén thôi, có gì mà phải giành?
Đúng lúc anh đang nghĩ có nên tặng cho Phó Đình Quân một cái chén không của Hy Hy không, thì kỹ năng bị động liên tục gặp trở ngại của anh đột nhiên xuất hiện ở đây.
【Một lần, bảy mươi tư lần.】
Giọng nói ủ rũ hoàn toàn không giống như giọng mà Phó Đình Quân sẽ phát ra, nhưng quả thực, mỗi lần nghe thấy tiếng lòng của Phó Đình Quân đều là giọng điệu này.
Một lần, bảy mươi tư lần?
Doãn Phượng Du liếc nhìn Phó Đình Quân, bên kia mặt lạnh lùng đã không thể nhìn ra biểu cảm gì nữa.
Anh cứ mặc kệ giọng nói đó như mọi khi, mà cười ngồi xuống: “Ba ba biết rồi, chắc chắn là do Hy Hy ăn quá ngon, ba ba nhìn thấy rất vui, nên mới nhìn nhiều một chút thôi.”
Lý do này Hy Hy miễn cưỡng tin, lắc lắc chân, giọng nũng nịu: “Cục cưng muốn, ăn mướp!”
“Được,” Doãn Phượng Du tiện tay gắp một miếng mướp có ớt, thấy mướp mà chỉ có cục cưng béo tròn này ăn không còn nhiều nữa, anh hơi khó hiểu, nhưng vẫn tạm bỏ qua lý do mướp biến mất, chỉ là đưa cả đĩa qua.
“Mướp không còn nhiều, tất cả cho Hy Hy, vui không?”
“Vui lắm ạ!”
【Bảy mươi lăm lần, hừ.】
Doãn Phượng Du chầm chậm ngước mắt, Phó Đình Quân đối diện ngay lập tức đối diện với anh, đôi mắt đen láy, vô cùng sắc bén và sáng ngời.
Nhưng không biết có phải do tiếng lòng hay không, anh vô cớ cảm thấy ánh mắt này, lại có chút gì đó uất ức?
Doãn Phượng Du cong cong mày mắt: “Tổng giám đốc Phó nhỏ của chúng ta cũng ăn nhiều một chút, thức ăn nhiều đến mức ăn không hết.”
Anh thuận tay gắp một miếng mướp bỏ vào chén Phó Đình Quân, cười híp mắt chống đũa nhìn Phó Đình Quân, thề phải nhìn ra sự thay đổi trên khuôn mặt đối phương.
Quả nhiên, lần này sắc mặt Phó Đình Quân dịu đi một chút, hạ giọng, nói một câu: “Cảm ơn.”
Sau đó không chút do dự ăn miếng mướp đó cùng với cơm.
Anh nhai vài phút, tiếng lòng ủ rũ truyền ra:
【Cay ngon, cho Hy Hy hết rồi.】
Doãn Phượng Du mím môi, cố gắng nhịn nụ cười sắp bật ra.
Không ngờ rằng, món mướp cay của tiểu bằng hữu Hy Hy lại biến mất theo cách này!
Anh khẽ ho một tiếng, trưng cầu ý kiến của vị tổng giám đốc lớn kia, thêm chút bột ớt vào phần mướp không cay còn lại, khi mang trở lại, tiếng lòng của Phó tổng lớn đã không còn nghe thấy nữa.
Nhưng không cần nghe, Doãn Phượng Du cũng có thể nhìn ra sự vui vẻ trong mắt đối phương.
Anh lắc đầu bật cười, thật giống một đứa trẻ.
Sau bữa tối, Phó Đình Quân vẫn còn rất nhiều tài liệu chưa xử lý, rửa chén xong liền đi vào thư phòng giải quyết công việc, chỉ còn lại Doãn Phượng Du và cục cưng béo tròn cùng ngồi ở phòng khách xem TV.
Xem được nửa chừng, Hy Hy phát hiện ba ba đứng dậy đi tắm, ngẩng đầu nhìn, giờ này mới chưa tới chín giờ, sớm quá đi.
Cậu bé do dự một chút, chưa kịp mở miệng, ca ca đã xuất hiện ngay lập tức.
“Hôm nay buổi trưa con tìm ta sao?” Nhất Nhất hơi áy náy: “Ba ba ở đây, ta chuyên tâm hấp thu năng lượng rồi.”
Hy Hy lắc đầu, không hề để tâm: “Cục cưng chỉ là, nhớ ca ca thôi!”
Nhất Nhất nghe những lời sến sẩm của Hy Hy, hơi đỏ mặt: “Ừm, ta cũng vậy.”
Hy Hy lắc lư đầu, kể cho Nhất Nhất nghe từng chút một những chuyện xảy ra hôm nay, nói đến Phó Đình Quân, còn đặc biệt tức giận: “Bố lớn siêu xấu, chỉ muốn, muốn trêu cục cưng khóc!”
Nhất Nhất lật xem dữ liệu thiện cảm của hai người ba ba, đều rất cao, vừa nghe Hy Hy than phiền đủ điều, vừa gật đầu qua loa: “Ừ ừ, lần sau đừng để ý đến anh ấy, đừng để bị lừa.”
Hy Hy gật đầu mạnh: “Cục cưng thông minh, không bao giờ bị lừa!”
Nhất Nhất muốn nói lại thôi.
Nhưng sự chú ý của tiểu bằng hữu Hy Hy chuyển hướng nhanh, rất nhanh đã chuyển sang hướng khác, hớn hở kể cho Nhất Nhất nghe đủ thứ mình thích đã nhìn thấy. Họ trò chuyện rất lâu, lúc nào không hay đã qua hai tiếng đồng hồ.
Hy Hy lúc này mới nhận ra sự thay đổi của thời gian. Là một đứa trẻ lớn đã biết xem giờ, cậu bé biết hai tiếng vẫn là rất dài.
Hy Hy nhảy khỏi sofa: “Cục cưng đi tìm ba ba nhỏ!”
Nói rồi, Hy Hy bước lạch bạch chạy lên lầu.
Vì là lần đầu tiên về nhà của ba ba, Hy Hy vẫn hơi không quen, tìm mãi mới thấy căn phòng có người, cậu bé đẩy mạnh cửa, giọng rất lớn, hớn hở tìm ba ba.
“Ba ba!” Hy Hy vừa chạy vừa cười khúc khích: “Cục cưng, đến tìm ba… Ể?”
Hy Hy dừng chân, phát hiện mình tìm thấy không phải là ba ba nhỏ mà cậu bé mong nhớ, mà là bố lớn cau mày, sắc mặt rất lạnh.
Cậu bé chưa bao giờ thấy ba ba không giả vờ như thế này, không khỏi lùi lại một bước, giọng đột nhiên nhỏ đi: “Cục cưng, gây họa rồi ạ?”
Phó Đình Quân nhìn chằm chằm Hy Hy ba giây, khi Hy Hy sắp mếu máo khóc, anh vẫy tay với cậu bé: “Lại đây.”
Hy Hy cẩn thận đi qua, đôi mắt lớn đẫm nước nhìn chằm chằm bố lớn, lo lắng mình đã làm trễ việc quan trọng của bố lớn.
Sau đó, bố lớn vòng tay phải ôm lấy, đặt cục cưng lên đùi mình, mặt không đổi sắc nói với người trong video: “Tiếp tục.”
Anh đang họp.
Nhưng không quan trọng, so với việc đó, con trai anh quan trọng hơn một chút.
So với việc đó nữa, không để con trai độc chiếm bạn đời của mình, còn quan trọng hơn một chút.
Phó Đình Quân nghĩ, cúi đầu véo má Hy Hy, dùng giọng nói mà nhân viên của mình chưa từng nghe qua, một giọng đủ dịu dàng, nói với Hy Hy: “Ba ba nhỏ bận, ở với tôi trước, hiểu không?”
Hy Hy chớp chớp mắt, khẽ hỏi: “Cục cưng, không gây họa chứ ạ?”
“Không,” Phó Đình Quân ôm chặt hơn một chút: “Con có thể vào bất cứ đâu trong nhà này.”
Trong ánh mắt Hy Hy sáng lên ngay lập tức, Phó Đình Quân bổ sung vế sau: “Trừ lúc chúng tôi ở trong phòng.”
Không hiểu sao, câu này đột nhiên nảy ra trong đầu Phó Đình Quân, anh cũng chiều theo mà nói ra.
Không ngoài dự đoán nhìn thấy Hy Hy đột nhiên cụp hàng lông mày xuống, anh thở phào nhẹ nhõm.
May quá, may quá.
Đầu bên kia video, vị giám đốc thấy tổng giám đốc mất tập trung không dám nói một lời nào, chỉ có thể nghe lời tổng giám đốc, tiếp tục báo cáo công việc của mình.
Thế nhưng đồng loạt bắt đầu xì xào.
Chưa từng nghe nói Phó Thiết Huyết có con mà.
Họ tuy cố gắng để mình vào trạng thái tập trung, nhưng bất đắc dĩ ánh mắt cứ vô tình nhìn về phía đứa bé, trong lòng còn thầm mừng, đông người thế này, tổng giám đốc nhất định không nhìn thấy mình.
Đợi họ thao thao bất tuyệt báo cáo xong một đoạn, Phó Đình Quân đột nhiên giơ tay ngắt lời người sắp phát biểu tiếp theo, xen vào một chuyện ngoài lề.
“Mọi người làm quen đi, con trai tôi,” Phó Đình Quân nói, ma xui quỷ khiến thêm một câu: “Doãn Phượng Du sinh.”
“!!”
Chậc!
Đây là chuyện mà họ có thể nghe sao?
Mỗi người đều cố gắng hết sức để bản thân trông rất bình tĩnh.
Vì công việc, vì tiền thưởng cao, họ cười đúng mực: “Vâng vâng, con trai tổng giám đốc, siêu đáng yêu ạ.”
Phó Đình Quân nghe họ khen ngợi đủ điều, khóe miệng không tự chủ khẽ cong lên.
Cuộc họp này định trước là sẽ khiến mọi người thần hồn xao động. Chưa đến mười phút sau khi kết thúc họp, hầu hết nhân viên của cả tập đoàn Phó thị đều biết, vị sếp đứng đầu của họ, đã có một cậu con trai ruột.
Lại còn là do đối tượng liên hôn của anh sinh ra!
Doãn Phượng Du dành hai tiếng đồng hồ để tắm rửa, bảo dưỡng một loạt cho mình xong, nhìn đồng hồ, đến lúc tắm cho con rồi.
Anh tìm bộ đồ ngủ của cậu bé, đi ra ngoài tìm con.
“Hy Hy, ba ba tắm cho…” Lời anh chưa nói xong, phát hiện cậu bé không ngồi ở dưới nhà nữa.
Doãn Phượng Du nghĩ đến những nơi cậu bé có thể đến, quay người chuẩn bị đến thư phòng tìm Phó Đình Quân, vừa đến cửa thì nhìn thấy một tờ giấy note màu vàng.
Bên trên là vài chữ lớn viết rồng bay phượng múa của Phó Đình Quân: “Dẫn con đi tắm, ở phòng nó.”
Ngón tay Doãn Phượng Du v**t v* trên tờ giấy note, nụ cười nở rộ, anh xé tờ giấy note, ung dung quay về phòng.
Vẫn có thể uống một cốc nước mật ong và đọc sách, thời gian vẫn còn rất dư dả.
Khác với sự thư thả của Doãn Phượng Du, Phó Đình Quân suýt chút nữa bị việc tắm cho con hành hạ đến chết.
Cậu bé rất ngoan, ngồi im thin thít trong bồn tắm, nhưng Phó Đình Quân lại có đủ loại lo lắng.
Bồn tắm trơn như vậy, Hy Hy có bị ngã vào không?
Sữa tắm người lớn dùng cho con, có được không?
Lúc gội đầu, dùng loại vị dâu tây hay là hương hoa nhài thì tốt hơn?
Có thể nói, đối phương đã thể hiện sự lúng túng đến cực điểm.
Hy Hy véo con vịt nhỏ được Phó Đình Quân đặt trên mặt nước, rất nghi ngờ: “Bố, biết không ạ?”
Nếu không biết, Hy Hy sẽ đi tìm ba ba nhỏ đấy!
“Tôi biết,” Phó Đình Quân nửa quỳ xuống, đột nhiên nói một câu: “Đã năm tuổi rồi, không thể tự tắm sao?”
Hy Hy nghe xong, mở to mắt, đầy vẻ lên án: “Cục cưng còn, tự c** q**n áo mà!”
À đúng rồi, cậu bé tự c** q**n áo rồi bước vào ngồi, lúc đó Phó Đình Quân đang loay hoay với việc dùng sữa tắm người lớn cho cậu bé có được không, không ngờ lại thấy việc cậu bé tr*n tr**ng là hiển nhiên!
Anh cứng đờ bóp một ít sữa tắm: “Thoa sữa tắm cho con.”
Nói rồi, tay anh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Hy Hy, chuẩn bị thoa sữa tắm.
Hy Hy mơ màng nhìn sữa tắm trong tay ba ba: “Cục cưng, không đứng lên sao?”
Tay Phó Đình Quân dừng lại, giọng bình tĩnh: “Đứng lên, thoa sữa tắm cho con.”
Hy Hy bám vào bồn tắm đứng lên, vừa vặn có thể giữ vững cơ thể. Cậu bé chờ một lúc lâu, ba ba vẫn không nói gì, Hy Hy khẳng định: “Bố chính là không biết! Cục cưng muốn ba ba nhỏ tắm!”
“Đừng động đậy,” Phó Đình Quân hạ giọng, nhìn chằm chằm cánh tay phải của Hy Hy, giọng lạnh đi: “Cái này ai véo?”
Hy Hy cúi đầu, cũng nhìn thấy cánh tay mình.
Trên cánh tay múp míp xuất hiện một vòng bầm tím rất đáng sợ, xung quanh lờ mờ có vẻ tím tái.
Điều này khiến cơn giận trong lòng Phó Đình Quân tăng vọt lên mức cao nhất.
Đứa bé mà anh giành tình cảm cũng phải âm thầm giành, lúc nào đã phải chịu khổ sở thế này!
Phó Đình Quân vẫn còn lý trí, biết lúc này sẽ làm đứa bé sợ hãi, cố gắng bình tĩnh cơn giận của mình, giọng nói rất bình thản, mang theo sự dịu dàng khó nhận ra.
“Nói cho ba ba biết, ai làm.”
Hy Hy vốn không cảm thấy đau, vì không động đến chỗ thịt này, bây giờ nhìn thấy mảng bầm tím lớn này, trong lòng cũng ủ rũ theo.
Nước mắt cậu bé xoay vòng vòng, đầu đột nhiên tựa vào ngực Phó Đình Quân: “Ba ba—”
Hy Hy rúc vào nũng nịu gọi ba ba, vừa khóc vừa kể lại chuyện hôm nay: “Hắn, hắn người xấu, muốn bán cục cưng!”
“Nhưng ba ba nhỏ, đánh hắn rồi, đánh cho hắn, run rẩy!”
Hy Hy nhìn thấy ba ba sa sầm mặt mỗi khi cậu bé nói một câu, cố gắng nói thêm một câu nữa. Sự uất ức trong lòng cậu bé ngược lại dần tan đi.
Cảm giác có thể mách thật tuyệt vời!
Phó Đình Quân im lặng lắng nghe lời mách tội của cục cưng béo tròn, cơn giận cũng dần lắng xuống.
Anh nhẹ nhàng vòng qua mảng bầm tím này, thoa sữa tắm xung quanh: “Ba ba biết rồi, phần còn lại ba ba giải quyết.”
Phó Đình Quân lúng túng tắm cho con xong, rồi ôm đứa bé ra khỏi phòng tắm, vừa vặn nhìn thấy Doãn Phượng Du đang ngồi trên giường.
Doãn Phượng Du trêu chọc Phó Đình Quân: “Anh Phó sao lại giành… Tay Hy Hy bị làm sao vậy?”
Vì lo lắng chạm vào chỗ đau của cậu bé, Phó Đình Quân quấn quanh người Hy Hy, chỉ để lộ tay ra ngoài. Không ngờ Doãn Phượng Du lại ở trong phòng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy.
Doãn Phượng Du ngay lập tức nghĩ đến chuyện chiều nay, giọng không vui: “Là chú xấu xa đó véo sao?”
Hy Hy gật đầu: “Đúng ạ, hắn người xấu!”
Ánh mắt Doãn Phượng Du tối sầm một chút, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại, anh khẽ cười một tiếng, đón lấy đứa bé từ tay Phó Đình Quân: “Xem ra trận đòn đó vẫn còn nhẹ rồi. Anh Phó, người anh ướt hết rồi, vào tắm đi.”
Phó Đình Quân gật đầu, sau khi buông tay, nói với Doãn Phượng Du: “Đừng lo, tôi sẽ xử lý.”
Anh nói ai thì không cần nói cũng biết, đôi mắt phượng của Doãn Phượng Du khẽ chớp: “Được.”
Đợi Phó Đình Quân vào tắm, Doãn Phượng Du ôm con bằng một tay, lấy dụng cụ trẻ em mà anh mang đến ra, lần lượt dùng cho con.
Hy Hy giống như một con búp bê được ba ba chăm sóc, đợi ba ba làm xong, Hy Hy ngạc nhiên nhìn bộ quần áo người bọt biển mà ba ba chuẩn bị, còn chưa kịp mở miệng đã bị ba ba cất đi.
Hy Hy mơ màng đi theo hướng di chuyển của người bọt biển, bị ba ba nhún vai giấu đi: “Không được đâu, hôm nay cánh tay Hy Hy bị thương rồi, phải mặc áo cộc tay.”
Anh phải đi hỏi xem, vết bầm tím làm sao để xử lý cho nhanh khỏi mà không đau.
Doãn Phượng Du mặc quần áo cho Hy Hy, hạ giọng nói với cậu bé: “Ba ba đi gọi điện thoại, con chui vào chăn ngủ trước, được không?”
Hy Hy theo bản năng nắm chặt quần áo ba ba, ngẩng đầu, khuôn mặt thiên thần nhỏ tội nghiệp hỏi: “Ba ba ngủ cùng, ngủ cùng cục cưng được không ạ?”
Doãn Phượng Du nhướng mày: “Không phải có ca ca sao?”
Hy Hy phồng má lắc đầu, rất vô tội: “Cục cưng không thể ôm ca ca ạ, cục cưng, muốn ôm ba ba ngủ!”
Trong đầu, Nhất Nhất kinh hãi hỏi Hy Hy: “Sao ba ba biết ta ở đây?”
Hy Hy mơ màng lắc đầu, trả lời ca ca trong đầu: “Ba ba không thể biết ca ca sao ạ?”
Nhất Nhất im lặng.
Biết sự tồn tại của cậu bé thì không nên mà, Hy Hy chưa nói với ba ba là cậu bé đang ở đây mà?
Nhất Nhất bách tư bất đắc kỳ giải (nghìn lần suy nghĩ không thông), không nhìn thấy khóe mày ba ba nhướng lên rồi chậm rãi hạ xuống, đôi mắt phượng xinh đẹp và dài hẹp lấp lánh ý cười đậm đà.
“Được rồi, tối nay ba ba ngủ cùng con,” Doãn Phượng Du nói, vừa lúc hỏi một câu: “Có cần bố lớn ngủ cùng không? Có thể đến phòng ngủ chính…”
“Không cần!” Hy Hy lắc đầu mạnh, từ chối cực nhanh: “Cục cưng chỉ ngủ, với ba ba nhỏ!”
Đợi Hy Hy ở cùng ba ba nhỏ, trở nên thông minh hơn rồi, hẵng đi ngủ cùng bố lớn!
Tiểu bằng hữu tính toán rất rõ ràng, Doãn Phượng Du cũng không vạch trần, cong mắt cười bảo cậu bé chờ mình trên giường.
Mặc dù anh và Phó Đình Quân ngủ cùng một giường, nhưng đều rất quy củ. Thêm nữa Phó Đình Quân rất bận, gần như ngủ ở công ty, họ cũng không có nhiều cơ hội cùng giường chung gối.
Bây giờ thì…
Doãn Phượng Du nghĩ, từng bước từng bước cũng không phải là không thể.
Anh xoa đầu cậu bé: “Ngoan ngoãn ủ ấm chăn, ba ba quay lại ngay, được không?”
Hy Hy mềm mại đáp ứng ba ba: “Vâng—”
Doãn Phượng Du hôn đứa bé một cái, lúc này mới bước ra khỏi phòng.
Anh mang theo nụ cười chưa tan, gọi một cuộc điện thoại.
“Alo?” Bên kia, Tấn Hạ Băng đang ăn đồ nướng, giọng nghe không rõ ràng: “Đại ca, anh tìm tôi?”
Lạ thật, sếp của hắn sau khi kết hôn đã không còn liên lạc với họ nhiều nữa, sao lần này đột nhiên tìm hắn?
Doãn Phượng Du ừ một tiếng: “Tôi nhớ cậu mở công ty vệ sĩ?”
“Đúng vậy,” Tấn Hạ Băng đặt cốc cola lạnh xuống, tò mò: “Có vụ nào tìm tôi sao?”
Họ từng là những người bạn cùng chí hướng, mười mấy tuổi đã đi theo người khác làm đánh đấm, Doãn Phượng Du là người đánh hăng nhất.
Nhưng sau này, năm Doãn Phượng Du mười bảy tuổi, không biết vì sao, ngay lập tức tỉnh ngộ, cắt đứt mọi quan hệ không tốt, bắt đầu nghiêm túc ôn thi, còn đỗ vào một trường đại học khá ổn.
Và hắn cũng được Doãn Phượng Du dẫn dắt, vì không học vào, dứt khoát đi lính, sau khi ra ngoài mở một công ty vệ sĩ với anh em của mình, cuộc sống cũng khá phát đạt.
Doãn Phượng Du gõ gõ bậu cửa sổ: “Giúp tôi đánh một người, tiền không thành vấn đề.”
“Ừm ừm?” Tấn Hạ Băng sợ hãi đến mức làm rơi cốc cola lạnh của mình: “Đánh, đánh người?”
Họ là công ty vệ sĩ chính quy mà!
“Tôi biết,” Đoán được Tấn Hạ Băng muốn nói gì, Doãn Phượng Du cười bất lực một chút: “Vì tôi không tiện, nên mới nhờ cậu giúp một tay.”
Đã nhờ hắn rồi, vậy thì không thành vấn đề.
Tấn Hạ Băng lười biếng dựa vào ghế nhựa, chờ Doãn Phượng Du nói tên người, hắn sẽ đi đánh.
Doãn Phượng Du cũng không chậm trễ: “Doãn Văn Ngạn, người em trai cùng cha khác mẹ tốt của nhà tôi, cậu chắc là nhận ra hắn, đánh gãy hai tay là được.”
Tấn Hạ Băng theo bản năng đứng thẳng người: “Hắn bắt nạt anh sao?”
“Hắn?” Doãn Phượng Du cười lạnh một tiếng: “Hắn đánh con trai tôi rồi, lão tử đây nhất định phải phế hắn ta mới được.”
Tấn Hạ Băng im lặng một lúc lâu, vỡ giọng: “Anh có con rồi? Có từ khi nào? Sao tôi không biết?”
“Gì cơ?” Lục Ẩn ngồi ăn xiên nướng bên cạnh hắn cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Anh Doãn có con rồi? Mấy tháng rồi?”
“Năm tuổi,” Doãn Phượng Du vừa lúc nghe thấy giọng nói lọt qua, lười biếng khoe con: “Một đứa bé rất ngoan, con của tôi và Phó Đình Quân. Doãn Văn Ngạn không biết bị làm sao nói đó là con hắn, còn muốn bắt cóc.”
“Không cho hắn biết tay một chút, hắn còn tưởng tôi đã hoàn lương rồi.” Doãn Phượng Du nói xong, phát hiện đã nói mười phút rồi!
“Không nói nữa, con trai tôi đang chờ tôi ngủ rồi, nhớ đánh cho hắn chết đi sống lại, rồi ném tiền viện phí vào người hắn.”
“À đúng rồi,” Doãn Phượng Du nhớ ra gì đó, vội vàng bổ sung một câu: “Giúp tôi hỏi Lục Ẩn, vết bầm tím làm sao để loại bỏ không đau, gửi WeChat cho tôi, cảm ơn.”
…
Im lặng, im lặng là Tấn Hạ Băng tối nay.
Hắn lặng lẽ nhìn điện thoại, cảm thấy mình hình như chưa tỉnh: “Vừa nãy, anh Doãn gọi điện thoại đến sao?”
“Đúng vậy,” Lục Ẩn từ tốn lau xiên nướng: “Anh Doãn bảo cậu đánh người, đừng quên.”
“Quên sao được, không phải,” Tấn Hạ Băng nuốt nước bọt: “Anh Doãn nói, anh ấy có một đứa con, là, là con của anh ấy và Phó Đình Quân?”
“Ừm,” Lục Ẩn sờ bụng, thở dài một tiếng: “Năm tuổi rồi, anh Doãn sáu năm trước làm Phó Đình Quân có thai sao?”
“Không phải chứ, sáu năm trước Phó Đình Quân còn khá năng động, ngày nào cũng thấy anh ta lén lút nhìn anh Doãn,” Tấn Hạ Băng nói rồi, sắc mặt biến đổi: “Chết tiệt, chẳng trách anh Doãn muốn gác kiếm!”
Lục Ẩn: “…”
Anh cười dịu dàng vỗ vai Tấn Hạ Băng: “Nhớ kỹ, đừng nói lời này với anh Doãn, mộ địa của tôi chưa chọn xong đâu.”
Tấn Hạ Băng nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn nhịn được.
Quả thực, hắn còn trẻ, không thể chết!
Doãn Phượng Du cúp điện thoại, nhận được đoạn chú ý dài mà Lục Ẩn gửi cho anh, xuống bếp luộc hai quả trứng, mang theo gạc đi lên.
Thời gian không lâu, Hy Hy vẫn chưa ngủ, ngoan ngoãn cuộn tròn trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt lớn xinh đẹp không chớp mắt nhìn ba ba.
Doãn Phượng Du cười: “Đừng nín nữa.”
Anh kéo chăn của cục cưng, lấy ra quả trứng bọc gạc: “Nào, ba ba xoa cho con.”
Doãn Phượng Du nửa ngồi trên giường, ôm Hy Hy vào lòng, nghiêm túc xoa bóp kỹ lưỡng chỗ bị thương cho con, rất nhẹ nhàng, gần như không khiến Hy Hy cảm thấy đau.
Đợi gần xong, anh mới buông Hy Hy ra: “Ngày mai ba ba bôi thuốc cho con, bôi xong sẽ không đau nữa.”
Anh véo má cậu bé: “Ba ba mang trứng cho bố con, ở đây đợi ba ba nhé?”
Hy Hy gật đầu, ngoan ngoãn tiếp tục chờ ba ba.
Lần này ba ba quay lại rất nhanh, thực sự chỉ là đi gửi một quả trứng.
Doãn Phượng Du tắt đèn, bật đèn ngủ nhỏ đầu giường, nằm bên cạnh Hy Hy, giọng dịu dàng: “Ngủ đi, cục cưng.”
Hy Hy nhúc nhích cơ thể, rúc vào lòng ba ba, bàn tay nhỏ nắm lấy quần áo ba ba, luyến tiếc cọ cọ vào cơ thể lại trở nên trẻ trung của ba ba, nhắm mắt lại.
Trong hơi thở quen thuộc này, Hy Hy chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Cùng với đêm khuya dần sâu, cả cậu bé rúc hẳn vào lòng ba ba.
Thật ấm áp.
Một giờ sáng, Phó Đình Quân cuối cùng cũng giải quyết xong tất cả tài liệu, dọn ra thời gian cho ngày hôm sau.
Anh xoay xoay cổ, tắt máy tính, bước ra khỏi thư phòng.
Mọi chuyện cụ thể đều đã dặn dò xong, ngày mai chắc là có thể cùng Doãn Phượng Du dẫn con ra ngoài chơi.
Anh nắm lấy tay nắm cửa, chậm rãi kéo cửa ra.
Doãn Phượng Du cần ngủ dưỡng nhan, giờ này chắc ngủ rất say, anh quen thuộc rón rén trèo lên giường. Cũng chỉ có vào nửa đêm, anh mới dám cẩn thận nằm xuống bên cạnh người đã yêu thương bấy lâu, rồi kiềm chế nhưng lại không kiềm chế được, nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương.
Nhiều hơn, Phó Đình Quân không dám làm.
Lần này cũng vậy, anh khẽ khàng đóng cửa, nhờ vào thị lực 5.0, anh có thể lờ mờ nhìn thấy vị trí cái giường.
Doãn Phượng Du thường ngủ bên trái, anh bước về phía giường bên phải, chống tay lên gối, hơi cúi đầu, ý đồ nhìn người yêu một chút, rồi… hụt hẫng.
Hả?
Phó tổng do dự đưa tay, từ từ ấn xuống giường, khẳng định, không phải hoa mắt, mà là không có một ai.
Lạ thật, Doãn Phượng Du đâu?
Lẽ nào chưa ngủ?
Phó Đình Quân bước ra ngoài đi quanh một vòng, xác định trong nhà không có bóng dáng Doãn Phượng Du, cuối cùng, khó tin nhưng lại có linh cảm đẩy cửa phòng Hy Hy ra.
Bên trong, đèn ngủ đầu giường màu vàng ấm không chói mắt chiếu sáng không gian này, trong chiếc chăn hoạt hình đang đắp, một bóng dáng quen thuộc đang ngủ rất say.
Phó Đình Quân nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy cục cưng béo tròn gần như rúc hẳn vào lòng ba ba, đang ngủ siêu ngon, còn thè thè cái lưỡi hồng hào nữa.
Đã rõ.
Phó Đình Quân nhìn chằm chằm cặp cha con này rất lâu, vẫn không quyết tâm rời đi.
Nhưng nếu đường đường chính chính chui vào chăn ngủ, cũng hơi ngại.
Không biết ngày mai giải thích hành động bất thường của mình thế nào.
Phó Đình Quân lại vật lộn trong lòng rất lâu, nhìn bóng dáng hai cha con, hít sâu một hơi.
Anh vẫn quyết định:
Ngủ!