Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi! (Dịch Full)

Chương 121 - C121

C121 C121C121

Chương 121: Nàng geisha bạc mệnh (8) Xích Miên thấy được thần sắc của Yukil, hiểu rõ hắn đã chính thức sa vào cái bẫy mà cô tính toán sẵn. Đồng thời, Xích Miên cũng tự răn bản thân. Nhất định không được khinh suất trước đối thủ, bởi khả năng của họ luôn là những ẩn số. Mà những ẩn số đó luôn có khả năng kích phát bất cứ lúc nào.

Vào một buổi tối có trăng không sao, Yukil vô cùng quen thuộc lẻn vào phòng của Xích Miên. Tối nay, Xích Miên và Yukil đã ước định sẽ cùng nhau chạy trốn. Xích Miên đã thu xếp đầy đủ hành trang, một túi cứ thế đứng lên liền chuẩn bị rời khỏi nơi này. Yukil vô cùng ân cần, cầm túi đồ giúp Xích Miên, đưa tay dìu cô xuống bậc thêm. Thế nhưng hai người di chuyển chưa được bao xa, ngay cả cánh cổng to của khu nhà phía nam Xích Miên ở còn chưa qua được thì bỗng đèn đuốc sáng trưng từ tứ phía ập đến.

Xích Miên đang ở phía sau Yukil, bàn tay của hắn vẫn đang nắm chặt tay cô lại run lên một hồi. Xích Miên chớp mắt, thế nào? Tên Yukil này nghĩ hắn nhất định sẽ thành công chứ không thất bại à? Hiện tại gặp biến cố, đối mặt làm sao có khi hắn còn chưa nghĩ đến đấy.

Qui Túc mặc quân phục chầm chậm bước ra đứng trước đám người. Nội tâm Yukil dường như âm âm sụp đổ, giương mắt nhìn những quân sĩ đang đứng hàng hàng lớp lớp xung quanh, ai nấy đều câm chặt súng chĩa thẳng vào hắn. Qui Túc bước đến bên cạnh Xích Miên, gạt tay Yukil ra khỏi tay cô.

Qui Túc câm chặt tay cô, để cô đứng sau lưng mình rồi nhìn Yukil cười nhạt: “Yukil tiên sinh đi đâu thế? Giữa đêm hôm khuya khoắt, Yukil tiên sinh đi một mình không đặng còn lôi kéo geisha của tôi theo làm gì vậy?”

Yukil nuốt nước bọt, cười khan vài tiếng. Trong lòng lại chẳng biết là có chuyện gì, Shukiko khi nào lại trở thành geisha của Satomi chứ? Thế nhưng hắn cũng không thể hỏi han để giải đáp nghi vấn của bản thân được: “Đại soái chê cười rồi. Tôi đang đi dạo một vòng thôi, ngài chớ hiểu lầm. Ha ha, đúng vậy, là đi dạo mà thôi. Ngài xem, đêm nay trời nhiều sao như vậy, không đi dạo một chút rôi ngắm nghía những vì sao sáng rực ấy thì thật có lỗi với bản thân” Qui Túc cười gắn một tiếng: “Bằng chứng đều đã có rõ ràng, quân đâu giải hắn về tra khảo thêm để tiện bê định tội.”

Yukil cứng đơ tại chỗ, quân sĩ vâng dạ một tiếng. Động tác nhanh nhẹn tiến tới kẹp chặt Yukil, cứ thế lôi đi. Xích Miễn bu môi, con người này thật đúng là tàn nhẫn đấy. Thay vì ban đầu nói rõ cho xong, đằng này nhấp nhá với hắn.

Vờ như không biết gì, cho Yukil cơ hội giải thích khiến trong lòng Yukil lóe lên một tia hy vọng nhỏ nhoi. Nhưng sau khi Yukil vận hết trí não, nói ra một lời giải thích sức sẹo thì Qui Túc liên trở mặt.

Qui Túc mím chặt môi, vẻ mặt lạnh nhạt. Đúng là anh đang chơi khăm Yukil, ban nãy vừa nhìn thấy bàn tay thối đó của hắn nắm chặt bàn tay của Xích Miên thì anh liên khó chịu vô cùng. Bấy nhiêu đó cũng chưa khiến lòng anh nguôi giận đấy.

'Satomi tiên sinh à, ngài còn chuyện gì không ạ? Nếu không xin thứ lỗi cho tôi trở vê phòng, đã trễ giấc lắm rồi đấy ạ.' Qui Túc gật đầu, đích thân hộ tống Xích Miên trở vê phòng. Bà chủ khu phố hoa đứng một bên thấy vậy liên trâm ngâm không nói. Tuy nhiên, sự cay đắng nơi đáy mắt của bà ta lại không dễ dàng giấu được.

Xích Miên liếc mắt, cứ thế đi vê phòng. Qui Túc đi phía sau cô, anh vừa định mở miệng thì Xích Miên đã lên tiếng trước: “Ngày mốt tôi sẽ lên đường đi tìm hồn niệm. Nếu anh chưa thu xếp xong thì cứ ở lại giải quyết công việc, tôi đi trước. Còn lại thì cứ theo kế hoạch đã bàn từ trước mà tiến hành.” "Được, như em mong muốn." Nghe được câu trả lời quen thuộc của Qui Túc, Xích Miên kìm nén tiếng thở dài bước nhanh vào phòng. Tiếng cửa đóng nặng nề vang lên, Qui Túc đứng im lìm, cứ thế nhìn vào cánh cửa gỗ một lúc lâu rồi mới rời đi.

Ở bên trong phòng, Xích Miên đang tựa người vào cửa, dáng vẻ mang theo trùng trùng tâm tư. Nghe tiếng bước chân của Qui Túc rời khỏi, Xích Miên cuối cùng cũng thở dài một hơi nặng nề, lê thân thể mệt nhoài tâm can nằm xuống.

Hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Qui Túc đã đến khu phố hoa gặp bà chủ. Thấy người đến là Qui Túc, bà chủ có đôi phần kinh ngạc. Nhưng sự kinh ngạc đó rất nhanh liên hóa thành một nụ cười khổ. Vào bên trong, bà chủ ấy vậy mà lại không ngồi vào ghế chủ vị. Hơn nữa còn cung kính cúi đầu: “Ông chủ, sao hôm nay ông chủ lại tự thân đến đây thế ạ? Có chuyện đột xuất gì sao ạ?”

Không sai, Satomi thực chất chính là ông chủ thần bí của khu phố hoa lớn nhất nước Hoành Tân này. Hiện, Qui Túc đương nhiên sẽ danh chính ngôn thuận trở thành ông chủ: “Tôi muốn Shukiko.”

Mọi khi, nếu có điều gì cần truyên đạt thì Qui Túc đều sẽ cho người thông báo với bà ta. Đây là lần đầu tiên Qui Túc tự thân đến căn phòng này để nói chuyện với bà ta. Thế nhưng lại là vì một cô gái khác, bà chủ cười khổ: “Ông chủ... ông chủ cảm thấy yêu thích Shukiko ư?”

Bấy giờ, tâm mắt của Qui Túc mới quét qua bà chủ. Nhìn vẻ mặt mang bội phần cay đắng ấy, anh cũng hiểu rõ đây là có chuyện gì. Thế nhưng điều này cũng không có chi không đúng. Satomi vừa có tiền vừa có quyên lại có bê ngoài tốt như vậy.

"Chuyện của tôi, tôi không hy vọng cô sẽ quan tâm đến. Cứ làm tốt phân việc của mình là được. Tôi sẽ chờ Shukiko bên ngoài, giúp tôi đi thông báo với cô ấy rằng tôi đang đợi." Qui Túc ngồi dậy, sải chân định bước ra khỏi phòng.

Thế nhưng bà chủ bỗng xông đến nắm chặt lấy tay Qui Túc: “Ông chủ... tôi nghĩ ông chủ hiểu rõ tình cảm của tôi dành cho ông chủ mà đúng không? Tôi... đã từ rất lâu vẫn luôn ái mộ ông chủ, tôi...”

Qui Túc xoay người lại nhìn bà chủ, dùng cánh tay còn lại tách bàn tay của bà chủ khỏi tay mình: “Hatano à, cô muốn tiếp tục ngôi ở vị trí này chứ? Hử?” Bấy giờ, Hatano bất chợt hoảng hồn. Bà ta nhớ lại ngày xưa, lần đầu tiên bà ta gặp Satomi. Nhớ đến ngày đầu tiên tiến vào căn phòng này, lần đầu tiên ngồi lên chiếc ghế chủ vị ấy. Tiếng gọi bà chủ đầu tiên mà bà ta nhận được, cả những thứ vinh hoa, cuộc sống như mơ mà bà ta mơ ước.

Hatano rụt tay lại, lùi vê sau vài bước rồi cúi người xuống thật sâu: "Là tôi có lỗi, lỗi ở tôi. Nhất định sẽ không có lần sau đâu ạ, tôi xin hứa với ông chủ. Hiện tại, tôi sẽ đi làm những gì ông chủ muốn. Ông chủ đi thong thả ạ." Qui Túc ừ một tiếng, không biết vô ý hay cố tình đưa tay phủi ống tay áo mà Hatano vừa chạm vào ban nấy rồi rời khỏi phòng.

Hai mắt Hatano ửng đỏ, cả người run rẩy. Nội tâm dường như bị đắng chát đến sắp hỏng. Hóa ra bấy lâu nay Satomi đã sớm nhận ra, chỉ là không nói. Đơn giản vì Satomi không hề có chút ý nghĩa gì khác đối với bà ta ư? Hatano ngôi sụp xuống ghế, quả là thực tế, vẫn luôn luôn phũ phàng đến như vậy.

Hatano không trực tiếp đến thông báo cho Xích Miên, chính là một geisha đến thông báo cho cô biết. Dù sao rôi qua Xích Miên cũng đã thu dọn đồ đạc xong xuôi nên cứ thế mà đi, không cần nề nà thêm.

Ở nơi này, bản thân Xích Miên cũng không cảm thấy dễ chịu.

Qui Túc đứng bên cạnh xe chờ Xích Miên, thấy cô bước ra, anh mỉm cười nhẹ nhàng như mọi khi rồi đưa tay mở cửa xe cho cô. *xxk* 121 *xx**
Bình Luận (0)
Comment