Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi! (Dịch Full)

Chương 17 - C17

C17 C17C17

Chương 17: Cô vợ kế của lão đại (4)

Biệt thự nhà họ Nguyễn.

Bách Tân bỏ tờ báo xuống bàn, trâm tĩnh nghe vệ sĩ báo cáo lại mọi chuyện: “Ồ, cô ấy nói như vậy thật ư?”

“Thưa ông chủ, quả thật là như vậy. Những lời tôi thuật lại là không sai sót một chữ nào đâu ạ.'”

Bách Tân cười ha ha: “Cuối cùng cũng có người trị nó, cô giáo chủ nhiệm cũ của nó bị nó chọc đến phát khóc. Xem ra nó chuyển đến trường này cũng không có gì không tốt. Nhưng cô giáo chủ nhiệm của Bách Cận tên gì nhỉ?” “Dạ thưa ông chủ, cô giáo chủ nhiệm của cậu chủ tên là Đào Nhụy. Cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp và dịu dàng.”

Câu sau là vệ sĩ hiểu ý Bách Tân, biết ông muốn biết nên cố tình nói rõ cho Bách Tân về lý do mà Bách Cận hành động như vậy. Bách Tân gật đầu, thảo nào Bách Cận lại trở nên xốc nổi, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Một thằng nhóc bất trị như Bách Cận cũng không ngoại lệ.

Vài tháng sau, Bách Cận như thay đổi thành một con người khác hoàn toàn. Không những chăm chỉ khác thường mà thái độ và hành vi cũng võ cùng nghiêm túc, chững chạc.

Điều đó khiến cho các nữ sinh mới lớn càng mê mẩn Bách Cận hơn rất nhiều, bởi hiện tại Bách Cận chịu cố gắng nên cộng với thiên phú của cậu ta thì thành tích liên đứng đầu lớp. Không chỉ có bê ngoài, gia thế mà còn có thành tích học tập khủng, quả thật chính là hoàng tử trong mơ của các cô gái. Thế nhưng hoàng tử trong mơ được các nữ sinh ca tụng là Bách Cận lại đang vô cùng phiền lòng. Bởi tất cả những sự thay đổi này đều là vì một người, thế nhưng người đó lại không hê mảy may thay đổi thái độ với cậu ta. Hiện tại, Bách Cận thật sự không biết phải làm sao mới phải.

Bách Cận trăn trở vô cùng, mấy lần cậu ta suýt nói ra mọi chuyện với Bách Tân nhằm muốn giãi bày tâm sự và được tư vấn nhưng vì cái tôi quá cao không cho phép, nên Bách Cận đành lắng lặng buồn phiền ở trong lòng.

Cuối cùng thì ngày họp phụ huynh cũng đến, Bách Tân chỉ có một đứa con trai là Bách Cận, nên đương nhiên phải dành thời gian ra để đi họp phụ huynh nhằm có thể cập nhật tình hình Bách Cận một cách gắt gao nhất. Năm sau chính là cửa Đại học rồi, nếu Bách Cận cứ ÿỷ vào bản thân có thiên phú mà không chịu học thì khả năng bị rớt lại cũng rất là cao.

Bách Tân luôn là người đến rất đúng giờ, lúc ông đi vào lớp học thì liên thấy Xích Miên đang đứng trên bục giảng viết sơ qua về nội dung cuộc họp. Bóng dáng nhã nhặn, bàn tay thon dài di chuyển châm chậm trên bảng xanh khiến Bách Tân khó lòng rời mắt được.

Đúng lúc này, Xích Miên chợt xoay người lại, bốn mắt hai người chạm nhau, Bách Tân cảm thấy sững sờ trong nháy mắt. Xích Miên nở một nụ cười dịu dàng: “Chào anh, anh đến sớm thật đó. Mời anh ngồi.” Bách Tân thoáng tỉnh táo, ông nở nụ cười bất đắc dĩ, bước nhanh lên hàng ghế đầu ngồi xuống: “Cảm ơn cô.

Xích Miên viết xong vài dòng chữ trên bảng rồi ngồi xuống ghế giáo viên, cô thoáng ngẩng đầu nhìn Bách Tân đang có chút mất tự nhiên: “Anh đến sớm như vậy là muốn hỏi thăm kỹ hơn về tình hình của con mình đúng không ạ?”

Bách Tân chưa kịp suy nghĩ nhiều liền gật đầu, nhìn Xích Miên: “Đúng vậy. Tôi là phụ huynh của Bách Cận”

Bỗng Bách Tân thấy gương mặt của Xích Miên thoáng qua tia muộn phiền, sau đó cô cười nhẹ: “Bách Cận tuy có hơi nghịch ngợm nhưng rất thông minh, kỳ thi giữa kỳ này em ấy đứng đầu lớp đấy ạ.” Không hiểu tại sao Bách Tân lại cảm thấy khó chịu. Bách Cận từng có những hành vi và thái độ như vậy với Xích Miên, mà một cô giáo dịu dàng, hiền dịu như Xích Miên làm sao có thể trị thằng nhóc ngông nghênh Bách Cận kia được chứ?

Xem ra Xích Miên cũng đã phải chịu nhiều áp lực, sự buồn phiền thoáng qua ấy đã bị Bách Tân thấy được rất rõ. Bách Tân thâm mắng trong lòng, bên ngoài lại phải mỉm cười chừng mực: “Thật là phiền cô giáo quá. Thằng nhóc Bách Cận tuy tính tình có hơi bất trị nhưng nội tâm thì thật sự không phải là đứa xấu xa, nếu có gì không phải mong cô giáo bỏ qua cho nó. Hôm nay, tôi thay mặt Bách Cận xin lỗi cô giáo.

Xích Miên nở một nụ cười yếu ớt: “Anh quá lời rồi. Không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu ạ. Tuy vậy, nhưng Bách Tân là ai chứ? Ông đã sớm nhận ra được sự mất tự nhiên của Xích Miên cùng với thái độ ngân ngại của cô. Ban nãy, Xích Miên thoải mái, xởi lởi bao nhiêu thì bây giờ cô lại dè đặt bấy nhiêu. Bách Tân khẽ thở dài, con lớn rồi, ra đường cũng không thèm để ý đến mặt mũi của ông nữa.

Bấy giờ, các phụ huynh khác lân lượt kéo đến. Giọng của Xích Miên vô cùng thánh thót, cô phổ biến nội dung của buổi họp rất mạch lạc, rõ ràng. Kết thúc buổi họp, Xích Miên chậm rãi đi ra nhà xe, nhưng đương nhiên là xe của cô đã bị thủng lốp, không thể nào di chuyển được nữa.

Trong ký ức của nguyên chủ, chuyện thủng lốp xe này là việc ngẫu nhiên. Còn hiện tại, Xích Miên là đang cố ý. Buổi sáng khi đến đây, cô đã cố tình chạy qua một chỗ hay có đinh tặc, kết quả vẫn là rất khả quan.

Xích Miên cố gắng ì ạch kéo xe ra khỏi nhà xe, nhưng kéo mãi vẫn không thể dắt xe ra được vì hai bánh đều thủng, do đó xe trở nên nặng hơn rất nhiêu. Lúc này, Bách Tân đang tìm kiếm bóng dáng của Xích Miên liền thấy cô đang khổ sở với chiếc xe.

Bách Tân nhanh chóng đi đến: “Cô giáo, để tôi giúp cô nhé?”

Xích Miên ái ngại nhìn Bách Tân, cô vừa định mở miệng từ chối thì ông đã tiến lên dắt xe ra giúp cô: “Xe của cô giáo bị thủng cả hai bánh rồi. Hay là cô giáo đi cùng với tôi về trước, tôi sẽ cho người sửa xe. Nội trong ngày mai sẽ giao tới nhà cho cô giáo. Xích Miên mím môi, có chút bối rối vuốt tóc: “Cảm ơn anh nhiều nhưng nếu vậy thì có vẻ không hay lắm. Anh cứ dắt xe của tôi ra khỏi nhà xe dùm tôi là được rồi, tôi sẽ tự tìm chỗ để sửa.”

Bách Tân lắc đầu: “Ngày mai là chủ nhật, cô giáo cũng không phải đi dạy đúng không? Dù sao Bách Cận cũng cần cô giáo chỉ dạy nhiêu hơn, cô giáo đừng quá khách khí. Không có gì đâu.”

Xích Miên ấp úng hồi lâu mới có thể mở lời: “Ngày mai tôi còn phải đi khám bệnh, tôi từng bị cướp một lân khi đi taxi nên bây giờ tôi không dám đi xe taxi nữa. Tôi sợ xe sửa xong sẽ trễ, rồi...”

Bách Tân khoác tay, động tác ấy khiến chiếc đồng hô Rolex đắt tiên dưới tay áo của ông lộ ra bên ngoài. Ánh nắng mặt trời phản xạ lại khiến cho tia sáng như có như không phản chiếu lên chiếc xe máy cũ kỹ của cô: “Cô giáo đừng lo, ngày mai tôi đi có một chút công việc. Sẵn tiện sẽ đưa cô giáo đi khám bệnh luôn, quyết định vậy nhé?”

Xích Miên lưỡng lự, dáng vẻ rối rắm vạn phân. Nhưng Bách Tân cũng không cho Xích Miên thời gian để phát biểu, ông gọi điện thoại cho người đến mang xe Xích Miên đi sửa rồi nhanh chóng đưa Xích Miên bước lên chiếc BMW.

Xích Miên không nhịn được cảm khái, chuyện tình này cũng thật là giống lọ lem với hoàng tử. Nếu không nói đến tình yêu của nguyên chủ đối với Bách Tân, chỉ dựa vào vẻ bê ngoài và sự giàu có của ông ấy thì có lẽ, đa số các cô gái đều sẽ muốn gả cho Bách Tân vì mưu cầu một cuộc sống tốt đẹp hơn. *xxk* 17 *xx**
Bình Luận (0)
Comment