Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi! (Dịch Full)

Chương 23 - C23

c23 c23c23

Chương 23: Cô vợ kế của lão đại (10)

Quản gia không nhịn được rùng mình, hướng ánh mắt ai oán của mình sang nhìn Bách Tân. Đừng ngọt ngào đến buồn nôn như vậy có được không? Ông đây đã là người độc thân lâu năm lắm rồi đấy. Bình thường Bách Tân trông hiền lành và rất nghiêm túc. Chắc hẳn chẳng ai ngờ rằng khi yêu đương vào lại sến sẩm như vậy. Chuyện này, thuở xưa quản gia cũng đã từng chứng kiến qua. Nhưng hiện tại, xem ra gừng càng già càng cay, Bách Tân lại càng buồn nôn hơn khi trước nhiều lắm.

Xích Miên ra vẻ ngượng ngùng, chỉ biết trách yêu một tiếng rồi mỉm cười e thẹn. Dùng bữa xong, Bách Tân dẫn Xích Miên ra ngoài vườn. Ở ngoài vườn đã sớm được trang trí vô cùng rực rỡ, còn Xích Miên lại giống như một công chúa nhỏ đi lạc vào nơi đây.

Không biết từ đâu mà Bách Tân lấy ra một bó hoa to trông tươi thắm vô cùng, miệng ông nở nụ cười nhẹ nhõm: “Đào Nhụy à, anh và em cũng đã tìm hiểu nhau một thời gian. Anh cảm thấy em chính là một nửa mà anh đang tìm kiếm. Vì vậy, hôm nay anh muốn chính thức tỏ tình với em. Muốn nghe một lời chấp nhận từ em để chúng ta có thể quang minh chính đại ở bên nhau như những cặp đôi khác.”

Xích Miên đưa hai tay che miệng, đôi mắt long lanh mở to vì ngạc nhiên quá đỗi. Tuy vậy nhưng Bách Tân vẫn kiên nhẫn nhìn Xích Miên, chờ đợi câu trả lời của cô. Lát sau, Xích Miên mới tạm thời bình tâm được chút ít, nhẹ giọng cất lời: “Em, em đồng ý.”

Tin tức hai người chính thức hẹn hò lập tức truyền đi nhanh chóng. Qua buổi đi dạy ngày hôm sau, Xích Miên mới biết được đâu là ngôi trường do Bách Tân tài trợ qua lời của thầy hiệu trưởng. Đó cũng là lý do tại sai mà ban đầu, thầy hiệu trưởng đã kêu cô phải chú ý làm thân với Bách Cận và kìm kẹp, giúp thành tích học tập của cậu ta sớm ngày tiến bộ.

Bấy giờ, tin tức cũng đã bắt đầu đến tai của Cải Thảo. Vẻ mặt bà ta hung ác vạn phần, khuôn miệng già nua thốt ra những lời chửi rủa vô cùng cay nghiệt và khó nghe. Dự cảm của bà ta quả nhiên là không hề sai lệch, Bách Tân đã bị con hồ ly tinh đó mê hoặc đến nơi rôi. Nếu như hiện tại, Cải Thảo còn không hành động thì chẳng lẽ phải đợi đến khi con hồ ly tinh đó đường đường chính chính bước vào cửa biệt thự họ Nguyễn với tư cách bà chủ thì bà ta mới hành động ư? Không, nếu đợi đến lúc đó thì mọi chuyện đã quá muộn màng. Bà ta tuyệt đối không thể để chuyện ấy xảy ra được.

Do đó, ngay ngày hôm sau thì Cải Thảo mang muôn vàn toan tính trong đầu đến gặp Bách Cận. Tuy thần sắc của Bách Cận có chút khác thường, sự tức giận hay chán ghét đối với Xích Miên không hề xuất hiện như suy đoán của Cải Thảo. Bà ta chỉ thấy vẻ hoang mang cùng lưỡng lự trên gương mặt tuấn tú của Bách Cận mà thôi.

Trong lòng Cải Thảo không khỏi đánh thót một cái, cúi đầu xuống ngẩng đầu lên thì nước mắt rơi lã chã ngay lập tức: “Mẹ thật cũng quá khổ sở. Khi trước vì hiểu lâm mà phải cách xa con và cha của con. Ông ấy không hiểu cho mẹ đã đành, đằng này còn vì một con hồ ly tinh mà chửi mắng mẹ.”

Cải Thảo đưa mắt liếc qua Bách Cận, thấy thân sắc cậu ta không có chút chuyển biến gì thì không khỏi chửi thâm vài câu trong bụng rồi tiếp tục nức nở: “Ngày xưa, gia đình chúng ta quây quân bên nhau hạnh phúc biết là bao nhiêu. Cha của con hiểu lâm mẹ bấy nhiêu năm trời đã đành, nay còn không quan tâm đến cảm nhận của con mà có ý muốn rước con ả đó về nhà.”

“Thực ra, thực ra mẹ chỉ là, mẹ thật sự chỉ muốn gia đình chúng ta có thể sum vầy như xưa. Mẹ là mẹ ruột của con, không ai thương con hơn là mẹ cả. Còn cha của con, mẹ gả cho ông ấy từ khi ông ấy còn là một người nghèo xơ nghèo xác, ai có thể thương ông ấy hơn mẹ được chứ? Gia đình chúng ta đã từng...

Những lời nói lanh lảnh của Cải Thảo nhanh chóng kéo Bách Cận về với thực tại, hơn nữa tâm trí cậu ta cũng không kìm được nhớ lại thời bé xíu. Nếu nói nhớ rõ thì không hề, bởi trong trí nhớ của Bách Cận thì hình bóng của Cải Thảo vô cùng mờ nhạt.

Có chăng chỉ là khi Bách Cận bị tụi bạn trêu chọc rằng cậu ta là đứa mồ côi mẹ hay những lúc đi học hoặc tan trường. Bách Cận thấy những đứa trẻ khác có mẹ đến đón về nhà, còn cậu ta thì không.

Vào những khi ấy, nỗi nhớ mẹ trong Bách Cận mới bùng lên da diết, thế nhưng bên cạnh cậu ta chỉ có mỗi cha, mà cha thì lại bôn ba quanh năm suốt tháng ở bên ngoài. Trong ký ức non nớt thuở thơ bé của mình, Bách Cận nhớ rõ nhất là nhà của cậu ta ở thay đổi theo thời gian.

Từ một căn nhà nhỏ ọp ẹp lên một căn hộ, từ một căn hộ cho tới một ngôi biệt thự nhỏ và cuối cùng là cái biệt thự to như hiện tại. Từ đi bộ, Bách Cận có ô tô đưa đón. Từ thằng nhóc bị bạn bè trêu chọc mồ côi mẹ, cha không đoái hoài đến cậu ấm người người ngưỡng mộ.

Đương nhiên là với trí thông minh của Bách Cận, từ năm đầu cấp hai thì cậu ta đã biết. Những thứ đó đều là do cha của cậu ta không màng sinh mạng để có được. Từ một lão đại trong chốn giang hồ, Bách Tân trở thành một ông chủ kinh doanh giàu nứt vách.

Nhưng biết thế thì sao? Bách Cận nào có quan tâm đến vật chất xa hoa. Thứ cậu ta cần nhất chỉ là mỗi người mẹ. Suy nghĩ đó sớm đã in sâu vào trong tiêm thức của Bách Cận. Do đó, hiện tại Cải Thảo nhắc đến như vậy khiến cho Bách Cận có thể nhớ rõ lại tất thảy những điều đó.

Bách Cận mím môi, khẽ gật đầu với Cải Thảo. Thấy thái độ của Bách Cận, trong lòng Cải Thảo liền trở nên yên tâm phần nào. Chỉ cần còn lợi dụng được Bách Cận thì bà ta không lo gì không thể đấu cùng với con hồ ly tinh kia.

Cải Thảo đon đả, khóe mắt còn vương chút lệ trông có vẻ khá giống một người mẹ hiền từ: “Con hiểu nỗi lòng của mẹ là tốt rồi. Trên đời này, mẹ chẳng còn ai ngoài con và cha của con cả. Mẹ thương con lắm”

Hai người nói thêm vài câu rồi cũng từ biệt nhau, Cải Thảo mỉm cười chắc mẩm nhìn theo phương hướng Bách Cận đã sớm đi xa, để bà ta xem xem là đứa con trai ngoan của bà ta có thể làm nên được trò trống gì. Tốt nhất là nên quậy một trận kinh thiên động địa, khiến mọi chuyện rối tung rối mù thì bà ta mới có thể hả dạ được.

Bách Cận trở về biệt thự trong tâm trạng rối bời. Dù sao thì cậu ta cũng không định làm loạn lên, Bách Cận muốn nói chuyện êm thấm với cha của mình, khuyên ông ấy có thể rời xa Xích Miên và tháo gỡ khúc mắc với Cải Thảo để gia đình trở nên hoàn chỉnh.

Thế nhưng Bách Cận lại bị sửng sốt vì thấy cha của mình ngôi trâm ngâm trong vườn, nếu nhìn kỹ thì còn thấy rõ chút nước nơi khóe mắt của Bách Tân. Dù sao thì người nuôi dạy Bách Cận khôn lớn vẫn là Bách Tân, nên khi nhìn Bách Tân như vậy, Bách Cận không khỏi lo lắng đến sốt vó. Bách Tân là một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất. Ngay cả khi bị thương, Bách Tân vẫn không hề kêu la một tiếng nào. Ấy vậy mà bây giờ, Bách Cận lại đang nhìn thấy tình hình gì đây chứ? Bách Cận bước nhanh như bay, lúc đi lúc chạy đến bên cạnh Bách Tân nắm lấy vai ông: “Cha, có chuyện gì xảy ra vậy cha?” *xx*x* 23 *xx*x*%
Bình Luận (0)
Comment