Xuyên Nhanh: Bổn Tiên Tới Rồi! (Dịch Full)

Chương 33 - C33

c33 c33c33

Chương 33: Cô vợ kế của lão đại (20)

Bấy giờ, Xích Miên đang ngồi bên cạnh Bách Tân trong phòng và xem video trực tiếp về sự việc đang diễn ra. Bách Tân đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô: “Bách Cận vẫn chưa thể tin được Cải Thảo chính là một con người đã sớm mất hết lương tri do bị tiền tài, vật chất quấn thân. Vì vậy anh mới kêu nó hãy làm một phép thử.”

Xích Miên khẽ cười: “Nếu phép thử này thông công thì sao? Bách Cận có phải sẽ muốn anh tha thứ cho mẹ của cậu ấy không?”

Bách Tân lấy một lọn tóc của Xích Liên lên ngửi ngửi, mùi thơm thiên nhiên dịu nhẹ khiến tâm trí của ông thoải mái vô cùng. Bách Tân cất giọng chắc chắn: “Không bao giờ có thể thành công. Đó là sự việc không thể xảy ra, dù chỉ là một phần trăm.” Nghe Bách Tân nói giọng chắc chắn, Xích Miên không khỏi quay sang nhìn ông. Lúc này, trong mắt của Bách Tân có một loại cảm giác rõ ràng, thấu triệt. Xem ra là Bách Tân đã sớm nếm trải hết mọi đắng cay, đau khổ do Cải Thảo mang đến cho nên mới dám khẳng định về bản tính tham vinh hoa, phú quý của bà đến như vậy.

“Anh không cần em quá mạnh mẽ, anh chỉ cân em đủ thông minh để có thể tự bảo vệ bản thân những lúc cần thiết thôi Nhụy à. Còn lại, anh sẽ bảo vệ em, sẽ làm một tấm khiên để chở che cho em trước những sóng gió của cuộc đời. Em đừng sợ cũng đừng lo lắng, vì có anh đây rồi.” Xích Miên mỉm cười hạnh phúc, tựa đầu vào vai của Bách Tân: “Em cảm ơn anh. Em biết là anh cũng chỉ lo lắng và muốn tốt cho em mà thôi. Do đó em sẽ cố gắng nhất có thể để tự bảo vệ bản thân. Em không muốn làm anh lo lắng đâu.”

Nghe những lời Xích Miên nói, thâm tâm của Bách Tân bỗng rung động không thôi. Đã bao lâu rồi mới có một người con gái suy nghĩ và nguyện hy sinh vì ông thế này? Bách Tân cũng không nhớ rõ, ông chỉ biết là rất lâu rồi, điều đó không hề tồn tại đối với ông. Bách Tân như một cây cổ thụ đã sớm khô cần, bỗng Xích Miên đến và tưới mát cho đời ông. Khiến ông biết rung động và biết yêu thương, làm cho ông muốn che chở người con gái này suốt cuộc đời dài đằng đãng.

Không biết Bách Tân lấy chiếc nhẫn từ đâu ra, ông quỳ một chân xuống trước mặt Xích Miên khiến cô vô cùng kinh ngạc: “Anh biết là cân phải có nền và hoa, nhưng hiện tại anh đang rất muốn làm điều này. Hơn nữa, nếu em đồng ý thì anh sẽ thuộc vê em rồi nên thiết nghĩ nến và hoa em cũng sẽ có, bao nhiêu tùy thích miễn là muốn. Cho nên là Đào Nhụy à, đồng ý lấy anh nhé?”

Xích Miên lấy hai tay che miệng, hai mắt trợn tròn. Qua một lúc, cô mới định thần lại được: “Cái đó, hình như là chúng ta vừa mới tìm hiểu nhau không lâu đâu Tân à. Anh thế này, quả thật là...”

Bách Tân lắc đầu: “Đối với anh thì bấy nhiêu thời gian đó đã là quá đủ, bởi đó là em. Nếu không phải là em thì không có một ai xứng đáng để làm vợ của anh hơn được nữa, chỉ có em mà thôi. Đào Nhụy, lấy anh, trở thành vợ của anh nhé?” Quá tam ba bận, dù sao cũng là lần thứ hai rồi. Việc cưới Bách Tân là tâm nguyện của nguyên chủ, cưới sớm hay muộn gì đều phải cưới. Làm màu bấy nhiêu đó cũng đủ, còn làm quá lại thành quá cố lúc nào không hay mất: “Em... em... em đồng ý!”

Xích Miên mỉm cười ngọt ngào nhìn Bách Tân trao nhẫn cho cô rồi sau đó bế cô lên giường. Xích Miên cảm khán, đúng thật là phong cách của người có tiền. Cầu hôn với giọng điệu vừa lãng mạn vừa chắc nịch rồi sau khi thành công thì bế gái lên giường luôn. Đương nhiên là không lâu sau thì Xích Miễn liên chìm vào giấc ngủ, đợi cho Bách Tân đại chiến ba trăm hiệp xong thì cô sẽ quay về.

Không lâu sau đó là những chuỗi ngày bận rộn. Bởi Xích Miên vừa phải đi dạy vừa phải đi thử đồ cưới rồi tự mình lựa chọn mọi thứ theo ý thích để quản gia biết đường chuẩn bị hôn lễ trọn vẹn nhất có thể. Đương nhiên là theo ý thích của nguyên chủ, Xích Miên bày tỏ rằng có lẽ cô còn phải kết hôn nhiều lắm, nhưng dù sao thì cũng chẳng phải là hôn lễ của cô.

Ngày hôn lễ diễn ra, Bách Cận mặc áo vest đắt tiên với những đường may vô cùng tinh xảo tôn lên được vóc dáng cao ráo và sự khôi ngô của bản thân. Vài ngày trước, khi hay tin Bách Tân và Xích Miên sẽ tổ chức hôn lễ thì Bách Cận ngẩn người giây lát rồi lập tức đề nghị sẽ dắt tay Xích Miên vào lễ đường.

Bởi dù sao Xích Miên cũng đã mồ côi, cha mẹ đều không còn. Cậu ta là con trai của Bách Tân, nếu có thể đích thân dẫn dắt Xích Miên vào lễ đường thì đó có thể gọi là một hạnh phúc trọn vẹn đối với cô. Vì điều đó thể hiện được rằng Bách Cận hoàn toàn đồng ý với hôn lễ của cha mình, đồng thời thì cậu cũng chúc phúc cho hai người.

Bách Cận mím môi, đi tới bên cạnh Xích Miên đỡ cô dậy. Hôm nay Xích Miên mặc một chiếc Soirée vô cùng lộng lẫy. Phần trên với thiết kế cúp ngực cùng hai tay áo mỏng hai bên khiến cho phần ngực trở nên đầy đặn hơn bao giờ hết. Phân eo cũng được khoe ra khéo léo với thiết kế ôm sát.

Phần dưới Soirée phồng to với những đường may tinh xảo của thiết kế thủ công khiến cho chiếc Soirée trở nên tinh tế vô cùng, đồng thời thì hàng nghìn viên kim cương đắt giá cũng được đính lên Soirée ở những vị trí hút mắt khiến cho chiếc Soirée trở nên quý giá và đắt đỏ đến khó tin.

Xích Miên đặt tay cô lên bàn tay Bách Cận vừa đưa ra, cậu ta chậm rãi dìu Xích Miên từ phòng chờ vào lễ đường. Bên trong lễ đường được thiết kế vô cùng xa hoa đã sớm đầy ắp các khách mời.

Tất thảy các khách mời đều là những người giàu nứt vách đổ tường, những nhân vật chỉ cân một câu nói thôi là có thể khiến cho nền kinh tế chao đảo. Số ít còn lại chính là những bạn bè, đồng nghiệp trên trường của Xích Miên và bạn bè thân thiết của Bách Cận.

Trước khi đặt tay Xích Miên lên tay của Bách Tân thì Bách Cận ghé vào tay Xích Miên thì thâm: “Chúc cô hạnh phúc, cô giáo của tôi.”

Xích Miên nổi da gà, tên nhóc Bách Cận này quả thật là con trai Bách Tân, lời nói đêu mang tính chất buồn nôn như nhau. Nhưng dù sao Bách Tân cũng là chông của nguyên chủ, sự buồn nôn đó cô nhận. Còn tên nhóc Bách Cận này khi không lại thể hiện sự buồn nôn của bản thân một cách bất ngờ như vậy khiến cho Xích Miên muốn đè nén cảm giác nổi da gà cũng không thể đè nén được.

Bách Tân vẫn tươi cười nhìn xuống bên dưới, thế nhưng cũng không nhịn được áp sát vào tai Xích Miên rồi thỏ thẻ: “Bách Câu nói gì với em vậy?”

Xích Miên cũng phải mỉm cười nhìn xuống khách mời, do máy quay và camera bên dưới không ít nên cô không thể lơ là được. Dù sao thân phận của Bách Tân vốn dĩ là đã được mọi người chú ý như vậy. Xích Miên đưa tay sửa lại cổ áo cho Bách Tân rôi nói khẽ: “Con trai chúc chúng ta sẽ hạnh phúc.” Bách Tân nghe thế liên cười tươi như đến tận mang tai, tâm mắt tìm kiếm Bách Cận đang ngồi hàng ghế đầu bên dưới nháy mắt với cậu ta một cái. Bách Cận thấy vậy thì liên bất đắc dĩ lườm Bách Tân một cái, cưới vợ rồi mà cha của cậu ta cũng không bớt trẻ con đi được, thật là hết nói nổi mà.

Đồng thời, tâm mắt của Bách Cận cũng liếc sang Xích Miễn đang tươi cười đứng bên cạnh cha mình. Quả thật là khó có thể phủ nhận là hai người rất xứng đôi, bỗng trong lòng Bách Cận có chút chua chát khó gọi tên. Nếu ban đầu cậu ta thật sự nghiêm túc theo đuổi thì sao? Nếu như...

*xx**% 33 *xx**%
Bình Luận (0)
Comment