c35
c35c35
Chương 35: Cô vợ kế của lão đại (22)
Bách Cận như ngừng thở khi thấy dáng vẻ thê thảm của Xích Miên, bộ áo dài màu trắng đã sớm bị nhuốm đỏ của cô đập vào mắt của cậu trông nhức nhối vô cùng. Bách Cận liếc sang Cải Thảo đang điên cuồng ở bên cạnh, miệng không nhịn được mắng ra: “Bà điên rồi, điên thật rồi."
Bách Cận nhanh chóng ôm Xích Miên vào lòng. Thấy dáng vẻ đau đớn của Xích Miên, trái tim của cậu ta như bị ai đó siết chặt lại, đau nhói: “Đừng sợ, đừng sợ nữa. Đi bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện. Đôi tay dính đầy máu của Xích Miên như tìm được điểm tựa, cô siết chặt lấy áo của Bách Cận: “Đứa bé... đứa bé..."
Giọt nước mắt của Xích Miên lăn dài trên mi má, Bách Cận lắc đầu, trầm mặc đưa Xích Miên lên xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Bấy giờ thì Bách Tân cũng vừa hay tin, ông đập tay xuống bàn một cái thật mạnh, kết thúc buổi họp ngay lập tức rồi chạy đến bệnh viện. Xem ra Cải Thảo cũng thật là biết chọn đúng thời cơ, nhân lúc tuân trăng mật vừa kết thúc trở vê, Xích Miên vừa trở lại với công việc giảng dạy thì ngày đầu tiên bà ta liên tìm đến.
Bách Tân đang lựa chọn vệ sĩ cho Xích Miên, bởi vì phải sàng lọc gắt gao và kỹ lưỡng nên cho đến hiện tại thì vẫn chưa hoàn thành. Phải đến một hai ngày nữa. Vốn dĩ ông định để hai người của ông qua để tạm thời bảo vệ cho Xích Miên, thế nhưng cô lại lo lắng an toàn của ông nên đùn đẩy mãi không chấp nhận. Không ngờ nay lại xảy ra cớ sự này, thật đúng là thất trách mà.
Có điều Cải Thảo cũng đã chạm tới điểm mấu chốt của Bách Tân, ông bấm vài cái lên màn hình điện thoại: “Chuẩn bị hết tất cả các giấy tờ có liên quan cho tôi, tôi muốn khởi kiện. Video tôi sẽ gửi qua sau."
Bách Tân vào viện, không biết hình ảnh máu me đầy người của Xích Miên bị ai chụp được khi nào, bây giờ đã sớm trở thành tiêu đề hot nhất được quan tâm lúc bấy giờ. Bách Tân giận dữ, ra lệnh cho người thu hồi toàn bộ những bức ảnh đó, nếu có ai không chịu thỏa hiệp thì sẽ kiện.
Đối với những người khác thì kiện tụng có vẻ khá khó khăn, rườm rà và lâu lắc. Thế nhưng Bách Tân vừa có tiền vừa có quyền, có luật sư riêng lại có lắm mối quan hệ làm ăn quen biết. Do đó kiện tụng đối với ông rất dễ dàng, chỉ cân ông muốn thì đối phương nhất định sẽ bị truy tố ra tòa.
Bách Tân thất thân đứng bên ngoài cửa nhìn dáng vẻ lo lắng của Bách Cận, trên áo của cậu ta còn dính lem luốc máu tươi của Xích Miên. Bấy giờ, trong đầu Bách Tân không khỏi nhớ lại những hình ảnh thê thảm và yếu ớt của Xích Miên mà ông đã xem được. Khi Xích Miên cân ông nhất thì ông lại không thể ở bên cô.
Nếu nói ra thì Bách Tân đã để cho vợ cũ của ông tác oai tác quái lâu. Từ cô gái năm ấy cho đến Xích Miên ở hiện tại. Có lẽ ông đã sai, không phải là ông câm một cô gái mạnh mẽ đủ thông minh để tự bảo vệ bản thân mà ông cân tự tay phá bỏ đi những nguy hiểm có thể đến gần cô ấy. Bách Tân mím môi, thân sắc có chút phức tạp. Một lúc lâu sau đó, khi bác sĩ bước ra thì liền thông báo một tin tức vô cùng tôi tệ, đứa bé đã không còn. Bởi Xích Miên vừa mới thụ thai không lâu, nhưng lại bị va đập mạnh như vậy cộng với việc ra máu quá nhiều trong một thời gian không ngắn cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho đứa bé bị sảy.
Xích Miên nằm trong phòng bệnh không một bóng người, gương mặt lạnh lẽo. Đương nhiên là mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của cô. Lần này, cô muốn Cải Thảo có đi mà không có về thì nhiệm vụ thứ hai của cô mới có thể hoàn thành.
Nếu muốn giữ đứa bé cũng không phải là không được, thế nhưng đứa bé này rất yếu, ngay từ đầu Xích Miên đã cảm nhận được điều đó. Nếu giữ được thì khi sinh ra cũng sẽ không được khỏe mạnh, bệnh tật liên miên. Đã vậy thì chi bằng lúc còn chưa có hình hài sảy mất, như thế đứa bé có thể đi đầu thai vào một nhà khác.
Hơn nữa, nếu đứa bé này còn sống thì tác động đối với hai cha con nhà Bách Tân là không hề đủ, Cải Thảo vẫn sẽ không bị gì quá nghiêm trọng. Đó không phải là kết quả mà cô mong muốn. Hai mắt Xích Miên khép lại, dáng vẻ mỏi mệt. Bấy giờ, cửa phòng bệnh cũng vừa được mở ra, Bách Tân bước vào bên trong nhìn dáng vẻ tiều tụy của Xích Miên mà cảm thấy đau lòng khôn nguôi.
Sau sự việc đó, Bách Tân vô cùng tận tụy với Xích Miên, cẩn thận bảo vệ cô như một chiếc gương thủy tinh dễ vỡ. Còn về Cải Thảo, bà ta bị tòa phán án chung thân, không được đặc xá bởi hành vi giết người có chủ đích. Hơn nữa, chứng cứ về việc bà ta thông đồng với băng đảng Búa Vàng hại chết người vô tội cũng được Bách Tân đính rõ trong đơn tố cáo cùng với các loại bằng chứng như video được trích xuất từ CCTV hay bản ghi âm bà ta điên cuồng cười cợt thừa nhận hành vi vô nhân tính của bản thân.
Với việc nhận thấy Cải Thảo là một thành phần gây nguy hiểm, đe dọa mọi người trong xã hội nên bà ta cân được loại bỏ khỏi đời sống xã hội. Sau khi Xích Miên biết tin cũng chỉ lắng lặng mím môi, Bách Tân cảm thấy trong lòng như bị ai bóp nghẹt.
Sau khi vụ án của Cải Thảo kết thúc, không biết Bách Tân đã nói gì với Bách Cận nhưng cậu ta đã đi du học. Hôm ấy, Xích Miên đang ngồi đan len trên chiếc xích đu nhỏ ở ngoài vườn thì thấy Bách Cận châm chậm đi tới. Hiện tại cũng đã bốn tháng trôi qua kể từ ngày cô bị sảy thai, dẫu Xích Miên muốn trở lại công việc giảng dạy thì Bách Tân vẫn luôn khuyên can đủ điều, vừa cứng rắn lại vừa mềm mại từ chối yêu câu của cô.
Từ hôm nhập viện cho đến nay, mặc dù Xích Miên vẫn ở nhà dưỡng thai nhưng cô không hề chạm mặt với Bách Cận. Thấy Bách Cận bước đến, Xích Miên dừng công việc ở tay lại mỉm cười nhẹ: “Lâu không gặp cậu rồi, tôi vẫn chưa cảm ơn cậu được. Cảm ơn cậu nhiều nhé, nếu không có cậu thì tôi cũng không biết nên làm thế nào nữa.”
Bách Cận lắc đầu: “Không có chi, đừng khách sáo.” Bỗng Bách Cận nhớ đến đoạn video mà cậu đã được xem dạo trước. Đó là do CCTV được lắp trước cổng biệt thự ghi lại, khi ấy mặc dù thần sắc của Xích Miên rất khó nhọc nhưng cô vẫn nói to với Cải Thảo đừng làm phiên đến chồng và con của cô, hãy để họ yên.
Nếu vậy, xem ra có một người mẹ thế này cũng không quá tệ đúng chứ? Bởi ngay từ đầu, giữa Xích Miên và cậu ta đã không hề tôn tại tình cảm nam nữ, mọi thứ chỉ xuất phát từ bản tính ngang tàng, không muốn thua kém của cậu ta mà thôi. Ngẫm lại, cho đến bây giờ Bách Cận vẫn còn đôi chút vương vấn với Xích Miên cũng là vì nuối tiếc khi đó, nếu như bản thân nghiêm túc thì sẽ thế nào.
Nhưng khi suy nghĩ rõ ràng trở lại, Bách Cận chợt nhận ra một điêu là không có nếu như. Bởi Xích Miên đã nói rõ từ lâu, chỉ xem cậu ta như một cậu học sinh bướng bỉnh, thích gây rối cần cô rèn giũa và giúp đỡ. Đối với Xích Miên thì cậu ta cũng chỉ là một đứa nhóc chứ không phải là một người đàn ông. Nên dẫu cho có nếu như đi chăng nữa thì kết quả vẫn sẽ hoàn không mà thôi. Sau khi suy nghĩ thông suốt, bỗng Bách Cận cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng và dễ chịu. Cậu ta mỉm cười thật tươi: “Mẹ, ôm con một cái có được không?”
*xx** 35 *xx**