C60
C60C60
Chương 60: Nữ pháp sư xinh đẹp (24)
Thứ nhất là khi bị thương, vòng sáng sẽ bị nhạt đi tùy theo mức độ thương tích nặng hay nhẹ. Thứ hai là vì ăn đồ cay, nông như tỏi, ngũ vị hương hay hành. Đó là những thứ đại ky đối với đạo thuật, không phải nó có thể khiến cho đạo thuật suy yếu nhưng nó khiến cho vòng sáng nhạt đi. Bởi khi ăn những đồ cay, nồng ấy vào thì thân thể không còn thanh khiết nữa.
Thanh khiết ở đây chính là cơ thể không có mùi hương, tạp chất. Thức ăn thanh đạm và giữ tâm lẫn vẻ bề ngoài trong sạch. Ấy chính là điều luật quan trọng trong đạo thuật. Đương nhiên là khi dùng thức ăn cay, nồng và vòng sáng nhạt đi thì thực lực cũng sẽ bị giảm một chút.
Tuy không đáng kể nhưng đó là với người có thực lực mạnh. Kẻ có thực lực yếu mà còn bị giảm đi thì quả thật là không ổn. Ban nãy, Xích Miên đã ăn khô bò ướp ngũ vị hương, nên bây giờ vòng sáng của cô đã hơi nhạt.
Lúc nãy, Xích Miên cũng đã rất tỉ mỉ ăn thêm một phần sa kê lắc phô mai và xí muội lại còn uống thêm một phần nước ép rau má nên khẳng định là mùi của ngũ vị hương đã sớm bị át đi từ rất lâu rôi. Xích Miên vừa bước ra khỏi nghĩa địa thì liên bị tấn công. Cô liếc mắt nhìn sang, bốn Ma vương đang hừng hực lửa chiến đấu nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt đây cảnh giác. Xích Miên cười nhạt một cái, có vẻ như hai người đó không thể có được thứ đồ chơi nào khác ngoài mấy con Ma vương còn chưa đến kỳ trưởng thành thế này.
Xích Miên đứng thẳng người, lấy ra một chiếc tháp nhỏ trông rất cổ kính. Cô niệm khẩu quyết, cuồng phong tứ phía nổi lên khiến cho bốn Ma vương hoang mang tôi cùng. Không phải kẻ này đang bị thương ư? Tại sao còn mạnh mẽ đến như vậy? Trong lúc bốn Ma vương đang hoang mang thì Xích Miên đã niệm dứt đoạn khẩu quyết và thu tất thảy vào trong tháp cổ. Xích Miên liếc qua bụi cây phía bên phải: “Ô, hai người bỏ thời gian nghỉ ngơi ra để hộ tống con thế này mà còn không muốn ra mặt ư? Lân nào hai người cũng lặng lẽ bỏ vê như vậy thì thật là buồn đó.”
Không lâu sau, đằng sau bụi cây có hai bóng dáng quen thuộc bước ra, vẻ mặt đều không có chút gì gọi là vui mừng. Chú ba cau mày thật chặt: “Sao mày biết được?”
Xích Miên có chút vui vẻ vì nhiệm vụ đã sắp hoàn thành, mặt cô hơi ngước lên trên. Dùng giọng điệu vô cùng đáng ghét: “Muốn người ta không biết thì tốt nhất là đừng làm. Cây kim trong bọc, lâu ngày cũng sẽ lòi ra. Tôi nhân nhượng hai người như vậy, thế nhưng cô chú không hề biết tỉnh ngộ. Cứ được đà lấn tới, chưa bao giờ nể tình chúng ta là người thân ruột thịt mà nương tay. Nếu tôi còn tiếp tục im lặng nữa, có lẽ cái mạng này cũng không còn đâu." Cô tư nhấch mép, cười to: “Đồ ranh con, thế mày nghĩa bây giờ mày phanh phui huych toẹt như vầy thì tụi tao có thể để cho mày sống ư? Chớ có cuồng vọng, mới học được chút bản lĩnh đã không biết tôn ti lớn nhỏ, coi trời bằng vung. Hôm nay, bất kể giá nào đi chăng nữa mày cũng phải để mạng lại đây, mày đã biết quá nhiều rồi.”
Xích Miên làm ra vẻ đăm chiêu: “Nếu vậy thì cô chú có thể giải thích cho tôi hiểu rằng lý do tại sao lại muốn giết tôi hay không? Dù sao thì tôi cũng chưa từng đắc tội với chú ba và cô tư đây, hơn nữa còn rất kính trọng hai người."
Cô tư hừ một tiếng rõ to: “Mày nghĩ là tại sao? Một con nhóc như mày dựa vào đâu được làm gia chủ đời kế tiếp chứ? Trong khi Thục Tính từ nhỏ đã chịu cực chịu khổ cắn răng học tập đạo thuật thì mày luôn dè bỉu, miệt thị nghề tổ truyền của gia đình.” Chú ba phẫn nộ tiếp lời: “Thục Kha cũng vậy, từ nhỏ đã đi theo cha mày chăm chỉ học tập. Thế nhưng thằng bé còn không được truyền thụ những khẩu quyết mà nó xứng đáng được học. Còn mày, nói không thì không, nói có thì có, cái gì cũng theo ý mày.
Thục Tính và Thục Kha chính là con trai của cô tư và chú ba. Quả thật là hai người đó từ nhỏ đã có hứng thú với huyền thuật, rất chăm chỉ học tập: “Ồ, chú ba và cô tư nói vậy giống như là có vấn đề về nhận thức vậy. Việc lựa chọn gia chủ là do gia huấn của dòng tộc để lại, dù là cha tôi hay bản thân tôi cũng phải tuân theo. Cô chú không cảm thấy nhận thức của mình không được bình thường sao?”
“Hơn nữa, việc tôi không có hứng thú gì với huyền thuật cũng không phải là không có sóng góp gì của cô chú đâu đấy. Cô chú trong ngoài đều cố tình hãm hại tôi, muốn tôi trở thành trò hề của dòng tộc. Tệ hơn nữa là muốn lấy mạng tôi vì sự đố kị, ganh ghét của mình. Nếu không phải điều luật trong dòng tộc buộc cô chú phải thê độc là không được hãm hại gia chú thì chắc bây giờ cha của tôi đã sớm trở thành một bộ xương khô rồi.”
Chú ba và cô tư nghe vậy liên đỏ mặt tía tai bởi thẹn quá hóa giận, trong lòng tức giận không sao chịu được. Ánh mắt cô tư bỗng trở nên hung ác: “Chớ nói nhiều nữa. Hôm nay mày phải để mạng lại nơi này, mày đã biết quá nhiều, tao không thể để cho mày sống thêm một ngày nào được nữa. Anh ba, chúng ta nhanh chóng xử lý nó đi. Sau đó Thục Tính và Thục Kha sẽ có được những gì mà bọn nó nên có chứ không phải con ranh này.”
Hai người nhìn nhau, sự ác độc nổi lên trong phút chốc. Nhưng ngay khi cả hai người đang định tiến đến ra tay với Xích Miên thì bỗng có hai bóng người phi nhanh tới đá vào chân của chú ba và cô tư làm cho bọn họ ngã quy Tú Hảo ôm Xích Miên vào lòng, hai mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm chú ba và cô tư. Thục Phốc im lặng đứng đó, dáng vẻ trở nên cô độc vô cùng: “Tại sao vậy hai đứa?”
Bấy giờ, khi đối mặt với Thục Phốc thì cô tư liên òa khóc: “Anh hai, em... em xin lỗi. Nhưng em cảm thấy không công bằng, em không chấp nhận được.” Thục Phốc lắc đầu: “Thục Quân ơi là Thục Quân, từ nhỏ tới lớn anh chưa bao giờ đối xử tệ với hai đứa dù chỉ một lần. Đặc biệt là em, bởi em là đứa em gái duy nhất trong nhà nên có gì tốt anh đều để dành cho em. Ngày xưa, lần đầu tiên anh theo cha đi trừ tà cho người ta được cho ba miếng bánh ngọt cũng không ăn. Anh đem về đưa em hai miếng, thằng ba một miếng. Vậy mà...” Chú ba cũng không khỏi có chút nghẹn ngào: “Anh hai...
“Hai đứa nghĩ anh chưa từng nhìn thấy những trò mờ ám mà hai đứa âm thầm sắp xếp ư? Thế nhưng anh tự dối lòng gạt mình, rằng không phải là hai đứa, anh không hê muốn chấp nhận điều đó. Cũng chính vì vậy mà đưa con gái anh vào vòng nguy hiểm. Hai đứa thương con trai của mình thì anh cũng phải thương con gái của anh, thế nhưng hai đứa lại không chịu hiểu còn đi làm điều trái với luân thường đạo lý chỉ vì hai chữ lợi ích là tại sao?”
“Anh hai, em...
“Anh hai, thực ra...
Thục Phốc mệt mỏi xoa mắt, mái đầu của ông cũng đã ngả màu sương từ khi nào. Điều ấy chính là minh chứng của thời gian: “Thôi, anh không muốn nghe nữa. Bao nhiêu đó là quá đủ rồi, có nói thêm lời nào thì cũng chỉ vô ích mà thôi. Từ mai, hai đứa không còn là con cháu của nhà họ Thục nữa. Mau chóng thu xếp mà dọn ra khỏi nhà lớn đi. Tình nghĩa anh em... xem như chấm dứt từ đây.”
*xx**% 60 *xx*x*%