C64
C64C64
Chương 64: Vũng nước đục của làng giải trí (4)
Tại thời điểm này, dường như Xích Miên lờ mờ đoán ra được chuyện gì đó. Theo sự việc đang diễn ra thì rõ ràng là Tịnh Bạch đang mở lời với cô trước. Không có một vị sư nào đi hỏi một người khác như vậy cả, đặc biệt là nữ giới. Hơn nữa, dù Trụ trì có biết chuyện của cô thì Xích Miên cũng tin rằng ông ấy nhất định sẽ không buông lời nói ra với bất cứ ai. Chính vì đoạn ký ức Xích Miên tiếp thu từ nguyên chủ có phân rất mơ hồ nên cô mới không biết được cụ thể là giữa nguyên chủ với Tịnh Bạch đã xảy ra chuyện gì. Nhưng với tình huống bây giờ, Xích Miên liền hiểu được phần nào. Xích Miên lắc đầu: “Con cảm ơn thầy nhưng không cần đâu ạ. Làm phiền tới thây rồi.”
Nhìn thấy Xích Miên cất bước rời đi, Tịnh Bạch mím môi nói gấp: “Thí chủ đợi đã. Thí chủ đừng ngại, có việc gì thì thí chủ cứ nói cùng bân tăng, nói ra sẽ thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiêu. Thí chủ đừng cứ giữ mãi trong lòng, lâu ngày lại thành u uất.”
"Thây thật là tận tâm với con quá. Có lẽ ngày mai con sẽ đi hỏi rõ Trụ trì xem sao, sẵn tiện nói với Trụ trì thây là một vị sư tận tình với mọi người thế nào. Chắc hẳn Trụ trì sẽ rất vui đấy ạ.' Xích Miên cười cười nói, cô đưa tay vuốt mái tóc buộc đuôi ngựa của mình, dáng vẻ thong thả hội phân.
Nghe Xích Miên nói vậy, mặt mày Tịnh Bạch không nhịn được biến sắc. Tại sao phản ứng của Xích Miên lại không theo lẽ thường như vậy chứ? Điều đó khiến cho Tịnh Bạch vừa buồn bực, khó chịu lại vừa lo sợ việc bại lộ. Tịnh Bạch cười khan: “Không cần đâu, thí chủ quá lời. Nếu vậy bần tăng xin cáo từ.” Xích Miên nhìn bóng dáng Tịnh Bạch khuất sau cây to, hai mắt cô híp lại, khóe miệng khẽ nở một nụ cười. Đêm nay, sau khi ngồi thiên xong Xích Miên ngủ đây ngon giấc. Sáng sớm, vừa nghe tiếng gà gáy bên dưới chùa họ tên thì Xích Miên liên thức dậy. Xung quanh chùa có rất nhiêu hộ dân nuôi gà thả vườn, nên sáng sớm không cần cài báo thức cũng có thể kịp thời tỉnh giấc.
Xích Miên vươn vai vài cái rồi chạy bộ vài vòng. Sau đó cô di chuyển đến vườn rau để chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng như chiêu hôm qua. Vì ở chùa phải tự nấu đậu hũ non chứ không đi mua nên Xích Miên phải ngâm đậu nành rồi mới hái rau và sơ chế rau. Đậu nành ngâm nước lạnh thì cần năm tới sáu tiếng, còn ngâm nước ấm thì chỉ cần hai đến ba tiếng là được.
Sau khi ngâm đậu nành xong thì rửa lại bằng nước sạch rồi để ráo. Bởi ở đây không có máy xay sinh tố nên Xích Miên bắt buộc phải tự thân vận động, dùng đôi tay gây yếu để xay đậu nành nhuyễn. Nhưng thực tế chứng minh thì Xích Miên không phải làm mọi việc một mình, vì biết quá trình xay đậu nành bằng cối đá không hề nhẹ nhàng nên các vị sư đã lưu ý và đến giúp Xích Miên.
Nhờ vậy, Xích Miên đỡ một phen cực nhọc, khóe miệng tươi cười nói lời cảm tạ. Đến lúc xay xong thì dùng đồ lược để lấy nước đậu nành, tiếp theo cho vào nồi nấu với lửa vừa phải. Đợi đậu nành sôi thì vớt bọt rồi đổ ra khuôn, không lâu sau thì đậu nành sẽ nguội sau đó đông lại và đậu hũ non liên thành phẩm. Các vị Sư thây động tác nấu ăn của Xích Miên trôi chảy như vậy thì liên cảm thán và ngỏ ý muốn học hỏi. Xích Miên cũng không hề làm hiểm mà vui vẻ chỉ cho họ, hơn nữa còn căn dặn rất kỹ lưỡng những thứ quan trọng cần lưu ý.
Ngày cứ trôi qua như thế, buổi sáng tập thể dục nấu ăn rồi giúp các vị sư trồng trọt, xới đất hoặc nhổ cỏ. Trưa nấu ăn rồi ngủ trưa một giấc, đến chiều lại dậy nấu ăn. Dẫu mang tiếng là đi tránh scandal nhưng dáng vẻ của Xích Miên càng ngày càng hồng hào, ba bốn ngày trôi qua đều thảnh thơi vô cùng.
Thế nhưng Tịnh Bạch lại không nhẫn được nữa. Theo như dự tính, lẽ ra Xích Miên nên suy sụp và buôn bã. Hơn nữa vì tính tình vốn đã hiền lành và có phần nhát gan, Xích Miên sẽ không dám giao tiếp với ai, suốt ngày tự giam bản thân trong phòng. Khi ấy, Tịnh Bạch sẽ đến và an ủi Xích Miên. Cho cô cảm giác dù cho cả thế giới này đều quay lưng lại với cô thì hắn vẫn sẽ ở bên cạnh cô. Sau đó đoạt lấy trái tim của Xích Miên rồi dàn dựng ra cảnh tượng Xích Miên điên cuồng theo đuổi mình và làm cô thân bại danh liệt. Hoàn toàn dồn cô vào đường cùng.
Đúng là kế hoạch ấy không hề lệch phân nào, vì nguyên chủ đã bị hãm hại như thế sau đó bị ép chết. Thế nhưng người hiện tại là Xích Miên, đương nhiên những tính toán ấy đều sẽ trở nên vô dụng với cô. Tịnh Bạch nghĩ đến gia đình thì lập tức như con kiến đang bò trên chảo nóng, tâm trạng vô cùng gấp gáp nghĩ cách.
Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, hai môi Tịnh Bạch mím lại. Nếu như không thể nhẹ nhàng được thì có thể dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Vu oan giá họa là cách làm nhanh và hiệu quả nhất không phải sao? Dù gì danh tiếng Xích Miên vốn đã chẳng tốt đẹp gì, hiện tại chỉ cân có chuyện xảy ra thì nhất định là không một ai đứng ra bênh vực cho cô cả. Nghĩ ra cách thức, Tịnh Bạch bắt đầu suy tính cụ thể hơn đường đi nước nước để một lần hành động liền có thể thành công. Bốn ngày đã trôi qua, nếu hắn còn không mau hành động thì sẽ không còn cơ hội nữa. Việc này nếu thất bại hay tệ hơn là bị bại lộ, dấu là gia đình của hắn hay bản thân hắn cũng đều hết đường sống.
Còn về phần Xích Miên, mấy ngày nay cô cũng cảm nhận được rất rõ ánh mắt đau đáu của Tịnh Bạch luôn quan sát cô ở mọi lúc, mọi nơi. Có lẽ Tịnh Bạch đã sắp mất hết kiên nhẫn, do đó cô phải cảnh giác hơn trong môn thời điểm. Chỉ một khoảnh khắc mà thôi, nếu như xảy ra chuyện gì xấu nữa thì nhiệm vụ lân này xem như đi tong.
Vào tối ngày thứ năm, Tịnh Bạch đã gõ cửa phòng Xích Miên và mời cô một tách trà cùng hai chiếc bánh nhỏ. Hắn nói đây là thức ăn Phật tử đã cúng dường cho Tam bảo, Xích Miên nhân xong nói lời cảm tan rồi đóng cửa phòng lại.
Vốn dĩ những suy tính của Tịnh Bạch không hề sai, ngược lại còn khá thông minh. Bởi nguyên chủ là một cô gái trẻ thôn quê, đùng một cái trở thành minh tinh nơi phố thị. Đồ ăn thức uống ngon nghẻ được nếm qua không nhiều, chưa được hưởng thụ bao nhiêu đã vướng phải scandal lớn rồi vào chùa trốn một thời gian, hàng ngày đều phải ăn rau cùng đậu hũ. Chùa nhỏ này nằm nơi hẻo lánh, người viếng chùa ngày thường không nhiều. Nay có bánh, hẳn là nguyên chủ sẽ rất vui mừng ăn uống. Cũng không có lý do nào khiến nguyên chủ không ăn số bánh này cả. Đương nhiên là với điêu kiện đó là nguyên chủ, còn cô là Xích Miên.
Trong phòng, Xích Miên mang hai chiếc bánh đi giấu ở nơi bí mật rồi phi tang luôn tách trà. Xích Miên tắt đèn, nằm xuống giường hít thở đều đều. Khoảng nửa tiếng sau, ở cửa sổ có vài tiếng động vang lên rồi cửa sổ bị mở toang ra. Bấy giờ, có một bóng đen nhanh chóng nhảy vào phòng.
Dù căn phòng chỉ có một bóng đèn dây tóc để chiếu sáng mà không có đèn ngủ. Nên sau khi tắt đèn dây tóc đi thì Xích Miên có để trên bàn ngọn đèn dầu để dùng làm đèn ngủ. Nương theo ánh sáng của ngọn đèn dầu, bóng đen đó nhìn vào tách trà và hai vỏ bánh trên bàn. *xx** 64 *xx**