C67
C67C67
Chương 67: Vũng nước đục của làng giải trí (7)
Về phần Xích Miên ở bên này lấy lời khai cũng đã xong xuôi. Cô quét mắt qua thấy một người cảnh sát vừa đứng nghe điện thoại vừa liếc nhìn cô, bộ dạng của anh ta trở nên thờ ơ hơn thấy rõ sau cuộc điện thoại ấy. Người cảnh sát đó tiến tới cắt ngang lời người cảnh sát ngồi đối diện, anh ta mở miệng kêu Xích Miên hãy trở về, khi nào có kết quả điều tra sẽ liên lạc với cô sau.
Xích Miên lờ mờ đoán được đã có chuyện gì diễn ra, cô khách khí nói cảm ơn rồi xoay người rời khỏi đồn cảnh sát. Xích Miên ngôi taxi trở vê ngôi chùa nhỏ, bấy giờ mặt trời cũng đã lên cao. Vừa vặn thời gian chuẩn bị bữa trưa.
Đến chiều, sau khi dùng bữa xong thì Xích Miên liền nói lời từ biệt với các Sư thây. Ngày mai, ăn xong bữa ăn thì cô sẽ phải trở về căn hộ nhỏ của mình. Trụ trì Thích Diệu Nhất chắp tay niệm A Di Đà Phật, ông nói cho Xích Miên nghe vài đạo lý trong cuộc sống. Ấy là lời nói, không hề có ý giáo dục.
Xích Miên biết đây là Trụ trì Thích Diệu Nhất muốn tốt cho mình. Cô lẳng lặng ngồi nghe ông nói, sau cùng chắp tay, cúi đầu thật sâu tỏ ý cảm tạ rồi mới trở vê phòng. Bấy giờ, điện thoại của Xích Miên có tiếng nhạc chuông vang lên. Cô nhìn vào màn hình, là Huyên n gọi cho cô.
“Cô đang làm gì vậy Sa Chân? Không phải tôi đã nói cô phải ngoan ngoãn ở trong chùa tránh bão, đợi mọi chuyện dịu xuống thì cô mới có thể trở lại ngành giải trí sao? Hôm nay, vừa sáng tinh mơ cô liền mở tài khoản rồi Livestream cái quỷ gì vậy?” Xích Miên vừa bắt máy lên thì liền nghe Huyên n tuôn thẳng một tràn vào mặt. Cô không hề lên tiếng, Huyên n chờ một lúc không nghe được tiếng Xích Miên đáp trả thì liên gay gắt hơn: “Sa Chân, cô điếc rồi hả? Cô trả lời tôi coi.”
“Em vừa mới bước vào giới giải trí nên thật sự không hiểu được. Chẳng lẽ diễn viên luôn phải chịu những lời mắng nhiếc thế này từ trợ lý của mình ư? Chị là quản lý kim trợ lý của em, thế nhưng khi em bị người sàm sỡ thì câu đầu tiên chị lại mắng chửi em kịch liệt thay vì hỏi thăm em một tiếng. Em thật sự rất mệt mỏi.” Huyên n nghe vậy thì có hơi chột dạ, nhưng sau đó liền cười khinh khỉnh: “Cô cho rằng mình là ai? Một con bé nhà quê mới nổi như cô còn nghĩ mình là diễn viên hạng A ư? Khôn hồn thì ngoan ngoãn ở yên đó, cô mà chạy lung tung thì tôi lột da cô ra đó.” Xích Miên tắt điện thoại, cô ngồi thiên khoảng nửa tiếng rồi nằm xuống giường ngủ một giấc, khóe miệng có chút ý cười. Hôm sau, Xích Miên vẫn đi tập thể dục buổi sáng rồi nấu đậu hũ non, hái rau và nấu nướng. Tuy nhiên thì đây cũng chính là bữa ăn cuối cùng Xích Miên ăn ở nơi này.
Các Sư thầy hiền từ tiễn Xích Miên đến cổng chùa. Xích Miên chắp tay, cúi đầu thật sâu rồi mới xoay người rời đi. Cô ngôi xe taxi vê căn hộ nhỏ của mình. Căn hộ nhỏ này là do công ty cấp cho cô, Xích Miên không muốn ở đây nên sau khi thu dọn đồ đạc liên thuê tạm một phòng trong khách sạn nhỏ ở qua đêm.
Xích Miên cũng không ở yên trong khách sạn, cô thay một bộ đồ rồi chuẩn bị ra phố đi dạo. Xích Miên cố tình tìm nơi paparazzi hay đi săn tin nhất để dạo vài vòng. Tất nhiên là Xích Miên không thể nào để paparazzi ở những Tòa soạn báo có hợp tác với công ty giải trí của Sơn Biên thấy mình được. Nhận định thấy mục tiêu, Xích Miên cố tình đưa tay lên sửa chiếc khăn đang quấn quanh mặt. Quả nhiên là đôi mắt chim ưng của cánh paparazzi ấy không hề khiến cô thất vọng, bọn họ nhanh chóng nhận ra cô chỉ với một ánh nhìn. Sau đó lập tức ẩn nấp gân đó để theo dõi, bắt đầu quá trình tác nghiệp. Xích Miên chỉnh lại khăn rồi thong thả bước đi. Cô vừa di chuyển vừa lấy chai nước ép trong túi xách ra uống, vô tình làm rơi điện thoại nhưng lại không hề phát hiện ra. Đôi mắt của paparazzi phía sau Xích Miên sáng rực, nhanh chóng chạy đến nhặt điện thoại lên.
Nhóm paparazzi chia ra, người nhặt điện thoại còn người theo dõi Xích Miên. Thế nhưng người theo dõi Xích Miên qua vài con phố đã bị mất dấu cô, cuối cùng đành phải quay vê Tòa soạn. Mọi việc như vậy cũng xem như tạm ổn, Xích Miên định dùng số tiên cuối cùng của cô để trở về quê nhà. Sau đó thuê mặt bằng rồi buôn bán cọc cạch để sống qua ngày. Việc này có lẽ phải đợi một thời gian nữa mới có kết quả, trong lúc chờ đợi để quay lại diễn xuất thì cô cũng không thể nằm đó há miệng chờ sung. Qua ngày hôm sau, Xích Miên ngủ dậy thì mở điện thoại lên kiểm tra. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, vẫn chưa có gì được đăng tải lên cả. Thứ nhất là điện thoại cô có cài mật khẩu, nếu không cài mật khẩu thì rất dễ bị hoài nghi. Thứ hai, sau khi tìm được bất cứ một tin tức nóng hổi nào đó thì Daparazzi còn phải báo lên người chủ ở phía trên. Tiếp theo, người chủ ấy sẽ tính toán xem nên rao bán tin tức này hay tự đăng lên thì sẽ thu được nhiều tiên hơn. Tin tức càng hot thì thời gian cân nhắc càng lâu. Do đó, Xích Miên đã đoán trước rằng phải mất một thời gian thì những gì cô muốn mới được đăng tải lên mạng xã hội.
Xích Miên trả phòng, xách túi hành lý đi dọc theo con đường dài, cô muốn đến bến xe rôi ngồi xe khách vê quê nhà. Tuy tiền trong tài khoản còn không ít do nhận được cát xê, chỉ là Xích Miên muốn thư giãn gân cốt một chút nên mới lội bộ. Hơn nữa, nếu có thể tiết kiệm thì vẫn cần tiết kiệm. Ở thế giới này, hoàn cảnh hiện tại quả thật rất đơn chiếc, cô lại đang trong tình thế khó khăn, tiết kiệm vẫn là điều nên làm.
Xích Miên đi được nửa đường thì thấy một khu chợ nhỏ. Đương nhiên, đối với việc ăn uống Xích Miên chưa bao giờ tự ngược đãi bản thân. Cô tấp vào những gian hàng bên đường, hết mua cái này lại muốn cái kia. Ăn tới khi no căng cả bụng rồi mới cất bước đi tiếp.
Bấy giờ, bên đường có một chiếc Rolls-Royce chờ tới. Cửa kính hạ xuống, Xích Miên nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục màu đen lắng lặng ngôi ở ghế sau nhìn cô. Khí tức của người đàn ông này, đôi mày của Xích Miên cau lại vì cô cảm nhận được tà khí vô cùng mạnh mẽ. "Lên xe đi." Có vẻ như người đàn ông cũng đã quan sát xong Xích Miên, anh thốt ra một câu ngắn ngủn. Xích Miên chớp chớp mắt, vừa định mở miệng từ chối thì liên thấy đôi mắt của người đàn ông híp lại một cách đầy nguy hiểm.
Thấy dáng vẻ đó của người đàn ông, hẳn là cô không lên không được. Xích Miên cúi đầu nhìn hành lý, chưa đây năm giây sau thì tài xế liền nhanh chóng bước xuống mở cửa và cất hành lý giúp Xích Miên. Sau khi cô lên xe, chiếc xe lướt đi trong sự yên lặng tuyệt đối, người đàn ông kỳ quái trước mặt không hề nói thêm với cô bất cứ lời nào.
Chiếc Rolls-Royce đậu trước một căn biệt thự ở trung tâm, vừa nhìn liên thấy vô cùng đắt đỏ. Người đàn ông xuống xe, anh mở cửa xe cho Xích Miên rồi nắm tay cô kéo vào bên trong biệt thự. Người đàn ông đưa Xích Miên đến một căn phòng âm u, bấy giờ anh liên nhìn Xích Miên cười to: “Xích Miên thượng tiên còn nhớ tôi không? Lâu quá không gặp rôi đấy."
Xích Miên mở to nhìn người đàn ông trước mặt. Ai đây nhỉ? Người quen của nguyên chủ ư? Người đàn ông thấy dáng vẻ mù mịt của Xích Miên thì thân sắc liền tôi tệ vô cùng: “Tôi có thể nhận ra Thượng tiên nhưng Thượng tiên lại không nhận ra tôi ư?”
*xx**% 67 *xx**%