c79
c79c79
xx* 78 x** C D hồ M uồ h Hiện tại, ngay cả nguyên chủ cũng không biết điều này. Đến khi nguyên chủ biết được mẹo này để sinh tôn, cô liền đi chầu trời. Bối cảnh ở tâng thứ nhất là một đồng cỏ mênh mông bát ngát, xa xa sẽ có một ngôi làng nhỏ.
Bối cảnh của tầng thứ hai này là ở làng quê của miền Tây Nam Bộ. Xung quanh có ruộng đồng, sông suối, nhà lá, nhà không có cửa, nhà bè hay nhà ba gian hai chái chữ Đinh của các điền chủ ngày xưa. Khung cảnh này khiến Xích Miên không nhịn được cảm thấy có chút yên bình.
Tuy nhiên nhìn những vệt máu đỏ đang loang lổ khắp nơi khiến cô hiểu rõ nơi đây chẳng phải là chỗ thích hợp để đi nghỉ mát. Càng không thể vì khung cảnh miền quê thơ mộng này mà buông bỏ cảnh giác. Xích Miễn đứng lên, đi tới đi lui trong quán rượu lục soát xem có thứ gì hữu dụng không. Tìm từ trong ra ngoài, Xích Miên cũng không thấy được đồ vật mình cân. Bỗng cô thấy một cái tủ nhỏ được đặt bên trong cùng. Xích Miên đi qua muốn mở cái tủ nhưng không thể, xem ra cái tủ đã bị khóa.
Nhưng vì bên ngoài cửa tủ không có ổ khóa, Xích Miên chỉ đành lấy cái rìu không to không nhỏ ở hộp dụng cụ rồi tiến hành đập phá. Cô cũng không thể kéo dài thời gian, bởi nếu người khác nghe được tiếng động nhất định sẽ mò tới, quả thật không phải việc tốt lành gì.
Xích Miên đập chưa đến năm lần thì tủ nhỏ cũng bắt đầu bung ra. Khóe miệng Xích Miên không nhịn được giật giật, bên trong thế mà lại có một chén cơm trắng nóng hổi, một con khô trông giống như vừa mới chiên xong, lớp mỡ bên ngoài còn đang óng lên, thêm cả nửa trái dưa hấu tươi ngon.
Cái tủ gỗ này vừa mỏng lại vừa nhỏ, ban nãy Xích Miên đến gần còn không nghe ra được có bất cứ mùi hương gì. Bây giờ mở ra lại thấy một mâm cơm nhỏ nóng hôi hổi thơm ngon như vừa mới được chế biến cách đây hai phút.
Cái Ngục Lưu Vong này gặp bug à? Hay vốn dĩ luôn làm ăn sơ sài như thế? Xích Miên cũng mặc kệ, nhanh tay bưng mâm cơm lên bàn rồi chén sạch một cách vô cùng ngon lành. Trước mặt Xích Miên liên có vài dòng chữ hiện lên: “Cô thật sự cảm thấy đói hả? Ăn uống ngon lành đến như vậy.”
Theo như trí nhớ của nguyên chủ, trước nay những dòng chữ trước mặt này chưa bao giờ hiển thị lên trừ khi có nhiệm vụ cân thông báo. Với cách thức thế này, Xích Miên đoán nơi đây có thể là một thế giới giả lập, do người khác tạo nên.vipTruyenGG,net - Đọcc truyện miễn phí !
Bởi loại công nghệ này không phải là thứ đồ mà những nơi lạc hậu có thể sở hữu. Ngay cả cách thức này, hệ thống ở Ngục Lưu Vong có lẽ được điều khiển bởi AI: “Làm người thì đương nhiên phải đói.
Ngược lại, AI không ngờ Xích Miên sẽ trả lời như vậy. Nhưng chung quy nó cũng không biết phải đáp lại thế nào, bởi trên thực tế cô gái này có còn là người nữa đâu? Hơn nữa, AI cũng thấy Xích Miên rất độc lập và khác đa số những linh hồn ở nơi này. Người lúc còn sống đã sát hại quá nhiều sinh mạng, đến khi chết đi vẫn không cam lòng sẽ bị bắt hồn đến nơi này. Thế nhưng khi tới đây, đa số mọi người đều cảm thấy rất sợ hãi, cuống cuông muốn liên lạc với AI để hỏi rõ sự tình là thế nào. Có người còn khóc lóc, câu xin được thả ra.
Nhưng cô gái tên Mira này hoàn toàn khác biệt. Chưa từng truy hỏi cũng chưa từng sợ hãi. Khi biết bản thân phải thực hiện nhiệm vụ, việc đầu tiên cô ấy làm là thu thập vũ khí.
Cứ thế bình tĩnh đi thực hiện nhiệm vụ. Ăn uống quá đỗi ngon lành. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ rời đi của cô ấy xem, căn là cô ấy không hề để ý đến nó. Chẳng buôn hỏi han thêm điều gì.
Đương nhiên, Xích Miên không cần tìm hiểu thông tin từ AI làm gì, bởi có hỏi nó cũng sẽ không trả lời cô. Trên hết, cô tới đây là có nhiệm vụ của riêng mình, cớ sự ra sao thì có liên quan gì đến cô chứ? Từ xưa đến nay, Xích Miên chưa bao giờ là một người có máu nhiều chuyện, cô cảm thấy quá lười để làm việc đó.
Lúc nãy, sau khi ăn xong Xích Miên nhìn thấy trước mặt cô hiện ra hai cột nằm ngang. Một cột màu đỏ là ký hiệu của lượng máu, vì nguyên chủ chưa từng bị thương nên cột máu hiện tại vẫn đây ắp một trăm phần trăm.
Cột thứ hai màu vàng là ký hiệu của thể lực, bởi từ lúc thăng lên tâng hai này nguyên chủ đã bôn ba không ít lại không chịu nạp vào. Cột màu vàng từ sáu mươi hiện tăng tới bảy mươi lăm phân trăm. Riêng vê phân Xích Miên, vì cảm thấy chỉ ăn mà không uống là một thiếu sót quá lớn với một người yêu mỹ thực như cô. Do đó, Xích Miên quyết định đi tìm thứ gì để uống đã. Dù sao hạn hoàn thành nhiệm vụ cũng còn tận hai mươi giờ đồng hồ. Ra khỏi quán rượu, sau lưng Xích Miên truyên đến tiếng đánh nhau. Cô xoay người lại, bên dưới con sông nhỏ đang có hai người vật lộn rất dữ dội. Xích Miên không quá quan tâm, cô xoay người đi thẳng về phía trước.
Xích Miên đi không lâu thì phát hiện ra một khu chợ nhỏ, cô vào từng nhà xem xét. Xích Miên thu thập được hai chai nước cam, cô uống một chai, còn một chai cất vào trong balo. Chỉ có điều chiếc balo này khá nhỏ, bên trong cũng không chứa được bao nhiêu đồ đạc.
Thế giới lân này khiến Xích Miên liên tưởng đến một trò chơi. Cô đã từng thấy Bách Cận chơi qua, đó là một trò chơi bắn súng. Ban đầu người chơi sẽ nhảy dù xuống một khu biệt lập, sau đó chạy khắp bản đồ để thu thập đồ vật như vũ khí, bình máu, băng gạc... Ẩn nấp, truy tìm và giết hại lẫn nhau. Người có thể sinh tôn được đến cuối cùng chính là kẻ chiến thắng. Hiện tại cũng đã nạp năng lượng xong, Xích Miên liền đi tới nơi trú ẩn của lũ châu chấu đột biến để hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.
Xích Miên leo lên chiếc Honda Super Cub C100 rồi rồ ga chạy đi. Điểm khác biệt nhất của Ngục Lưu Vong này và trò chơi sinh tôn kia là ở Ngục Lưu Vong không hề có súng đạn. Nơi đây chỉ có kiếm, dao, búa, rìu... hoàn toàn là những vũ khí dành cho việc cận chiến. Nếu muốn đánh úp bất ngờ cũng không có vũ khí tiện lợn để sử dụng.
Nơi đám châu chấu ẩn nấp là một thảm cỏ rậm rạp ở bên cạnh một rừng chuối, đương nhiên là cỏ ở đây đều to lớn như kích cỡ của một cây chuối ở ngoài thực tại. Tất thảy thực vật và sinh vật tại Ngục Lưu Vong này đều bị đột biến. Lái xe đến gần, Xích Miên vứt xe lại đó rồi cẩn thận di chuyển đến để tiếp cận mục tiêu. Bên trong balo có một số thuốc nổ không hề ít do nguyên chủ thu thập được ở tâng một. Về nhiệm vụ giết châu chấu này, Xích Miên không nghĩ cô cần phải tốn thể lực để giáp lá cà với lũ côn trùng đó.
Xích Miên lân mò đến một ngôi nhà nhỏ cách thảm cỏ không xa, mỗi một bước chân của cô đều nhẹ nhàng y như một chú mèo nhỏ. Không hề gây ra tiếng động lớn, làm lũ châu chấu phát hiện. Xích Miên cẩn thận lấy ba ống thuốc nổ trong balo ra, dùng keo dán chúng dính lại với nhau.
*xx** 79 *xx**