Xuyên Nhanh Cải Mệnh Em Vẫn Bên Anh Chứ!

Chương 1


Trung tâm thành phố hôm nay nổi cơn giông rất lớn, mưa cũng khá to, bầu trời u ám hẳn đi.

Người người bước đi qua qua, lại lại dưới cơn mưa rào mà não lòng, thê lương.

Khuôn mặt họ lừ đừ nếu không nói là vô cảm.
Mấy ngày nay, cộng đồng mạng vô cùng xôn xao.

Tiêu đề hot nhất là ‘ Diễn viên Dương Thiên Duy treo lên giường tổng giám đốc để nổi tiếng’.

Bức hình hai người đàn ông đang hôn nhau được tung lên, lượt xem trở nên hot.

Nhiều lời bình phẩm đua nhau đăng lên các trang web:
- [ Tiểu Minh Minh: Nhìn ngây thơ như vậy mà cũng làm ra loại chuyện như vậy, uổng công tôi ủng hộ anh ta, đúng là không đáng].
- [ I love Duy: không phải chứ, tui tưởng là cừu non ai dè là một con sói, đi chết đi].
- [ Mỹ nữ: tội cho Tư Nam chồng tôi bị loại này lừa gạt, dơ bẩn vậy mà muốn làm diễn viên nổi tiếng, diễn viên lừa gạt thì có].
- [tiểu mỹ: đúng rồi, Tư Nam sao lại không đề phòng loại người như vậy, còn mặt dày đòi Tư Nam bao nuôi nữa chứ].
- [ Thành hóng hớt: còn chuyện này nữa à, mặt dày quá đi].
- [ quân anti: chính thức trở thành anti fan của hắn.]
- [ hậu nhân: rời khỏi giới giải trí ở lại chỉ làm người ta thấy dơ bẩn].
Đôi tay cầm chiếc điện thoại trở nên rung rẩy hẳn, những giọt nước mắt rơi xuống chiếc điện thoại.

Thiên Duy nhìn hốc hác, tiều tụy, một chàng thanh niên tuổi chỉ 20 nhưng lại cảm thấy như 30 vậy ba ngày trước cậu đâu có như vậy.

Hai mắt hoàn toàn thâm đen như mấy đêm liền chưa từng chộp mắt.

Điện thoại lóe lên một tin nhắn.

Là tin nhắn của quản lý, nội dung như sau:
- [ Công ty quyết định đóng băng hoạt động của cậu, khoảng thời gian này cậu nên an phận tý đi].
Đôi mắt Thiên Duy đanh lại, bàn tay ấn liên hoàn:

- [ An phận cái gì chứ? Rõ ràng là các người].
Ting.

Tin nhắn được trả lại liền ngay tức khắc:
- [ tùy cậu, nếu cậu muốn bị chửi nặng hơn nữa].
Dòng tin nhắn lạnh nhạt, vô cảm khiến tâm trạng của Thiên Duy như rơi xuống vực.

Cậu gục đầu xuống, đôi mắt thất thần.

Sau đó, cậu nhếch miệng cười, cậu nghĩ:
- { Bây giờ chưa đủ nặng hay sao.

Rốt cuộc anh xem tôi là thứ gì?.

Rõ ràng là anh...!là anh...}.

Tiếng nức vang lên liên tục, nhất là trong đêm mưa nghe vô cùng thê lương, sầu não.
Tại văn phòng, Tư Nam đang xử lý công việc sau đó bàn bạc cái gì đó với thư kí.

Cô thư ký An Anh như muốn nói gì đó nhưng chần chừ không nói.

Tư Nam liền hỏi:
- Cô có chuyện gì à?
- Sếp,lúc nãy Thiên Duy gọi cho ngài khá nhiều cuộc gọi.

Ngày có muốn...
- Kệ cậu ta, tiếp tục công việc.

Tư Nam như không muốn nghe nữa nói giọng lạnh lùng hẳn.
- ...!Vâng.

Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi bảo.
Tầm 10 giờ tối, Tư Nam trở về căn hộ của mình.

Anh mệt mỏi bước đến cửa phòng của mình.

Anh giật mình khi thấy cửa đã được mở từ khi nào.

Tư Nam ngẫm nghĩ một hồi, rồi như biết là ai đã làm.

Mắt anh nghiêm nghị hơn tông thật mạnh vào.

Thân ảnh Thiên Duy ngồi trên ghế sofar, cậu nâng ly rượu mân mê một hồi rồi nhìn sang Tư Nam, ánh mắt cậu vô hồn hẳn đi.

Tư Nam không nói gì cũng không bước lại hơi giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng này như đây là lần đầu anh thấy thiên Duy như vậy.
Thiên Duy mở lời:
- Anh về rồi sao?
Tư Nam hoàn hồn, bước tới sofar sau đó ngồi xuống nhìn về hướng Thiên Nam:
- Cậu đến đây làm gì? Không sợ bị chụp lại sao?
Thiên Duy không đáp lại.

Cầm chai rượu rót vào một ly để sẵn trên bàn, rót xong cậu cầm lên đưa cho Tư Nam.
- Có sau đâu, sau này cũng đâu còn cơ hội vào đây nữa, xem như đây là lần cuối.


Thiên Duy đưa ly rượu về hướng Tư Nam.
Tư Nam đoán nhận ly rượu, nhìn một hồi rồi nóc sạch ly rượu.

Thiên Duy cười thầm rồi uống hết ly của mình.

Cậu lặp lại câu nói lúc nãy.

Tư Nam ngẫm nghĩ gì đó nhìn Thiên Duy bảo:
- Tạm thời cậu đừng đến đây nữa để mọi chuyện lắng xuống chúng ta vẫn có thể...
Thiên Duy nhìn anh rồi cười một cách đau đớn.

Cậu cười vì sự vô tâm của người đàn ông trước mặt mọi đã như vậy mà anh ta còn muốn cùng cậu có thể sao.
Cậu thì thân bại danh liệt chẳng thể ngóc đầu lên được còn anh ta thì chẳng hề hấn gì, ung dung làm một vị tổng tài của mình.

Bây giờ lại còn muốn tiếp tục với cậu.
Thiên Duy rót thêm cho mình một ly nữa, mân mê chậm rãi nói:
- Chúng ta còn có thể sao....!không đã muộn rồi.
- Cậu có ý gì đây?
Cậu đứng dậy chậm rãi bước đến chổ Tư Nam, cậu đứng trước mặt che đi tầm nhìn của anh, nâng tay cầm rượu nóc hết rồi gục lên người Tư Nam hôn anh.

Rượu từ miệng cậu lan qua khoang họng của Tư Nam.

Hai người hôn nhau một hồi mới rời đi.
Gương mặt Tư Nam đỏ lên khi nào chẳng hay còn Thiên Nam vẫn vô hồn như vây.
Tư Nam nói:
- Thiên Duy, em....
Chưa kịp hết câu bụng anh đau dữ dội.

Anh ôm bụng gục xuống, đôi mắt đỏ ngâu thở không ra hơi.

Anh gượng dậy nhìn Thiên Duy tình trạng cũng như vậy.
- Em đã...!làm gì?Anh dốc hết sức mình nói ra từng chữ một.
Thiên Duy dùng hết sức mình đè anh vào mép ghế.

Cậu thở thổn hển, miệng cũng cười lên rất quái dị.
- Đương nhiên là giải thoát.

Anh,...tôi hận anh.


Rõ ràng anh biết tôi yêu anh, rõ ràng có thể giải thích giúp tôi nhưng tại sao lại không làm.

Tôi hận anh, tôi hận anh.

Nếu có kiếp sau tôi không muốn gặp anh.
Vừa nói cậu nức lên từng cơn, nước mắt chảy xuống đọng lại trên mặt Tư nam.

Một hồi sau, cậu gục lên trên vai anh rồi lịm dần.
Tư Nam nâng tay đang dần tê liệt ôm lấy cậu.

Nước mắt cũng nhỏ giọt.
- Là tôi sai rồi sao?
Anh cũng gục đầu trên vai cậu.
...
Tiếng đập bàn thật lớn, khiến Tư Nam giật mình tỉnh dậy, cậu thầm nghĩ:
- [ Cái gì vậy, chết rồi mà sao ồn vậy.]
Có tiếng gọi anh rất lớn, là giọng một người đàn ông:
- Sếp, sếp, Sếp Tư Nam.
Tư Nam choàng tỉnh nhìn thấy thân ảnh trước mặt.

Anh ta nhìn khá quen mặt.
- Công ty sắp bị phá sản mà anh vẫn ngủ sao.
Tư Nam ngẩn người.

Rõ ràng anh đã chết rồi.

Rồi bỗng một giọng nói lóe lên trong đầu cậu.
- / Đúng là anh đã chết rồi, nhưng anh đã được trao cho một cơ hội sống lại, anh nên trân trọng và làm lại cuộc đời của mình./.

Bình Luận (0)
Comment