Editor: Moonie
Beta: Xanh
Tô Cẩn Hồng trở lại không gian hệ thống, không đợi Cầu Cầu nhắc nhở, anh lập tức đi lên bục, nằm lên máy móc.
Nắp máy từ từ khép lại, bắt đầu tiến hành rà quét não bộ của anh.
Cầu Cầu thu được số liệu từ máy móc, số liệu cho thấy tình cảm dao động quá cao, giá trị cao nhất từng đạt tới 90 mấy, tự động cưỡng chế phong ấn ký ức về Ôn Thanh Từ.
Lúc Tô Cẩn Hồng ra khỏi máy, phát hiện anh vẫn còn giữ lại ký ức của thế giới trước, chỉ là cảm giác giống như thiếu cái gì đó, nhưng mà anh lại không nghĩ ra rốt cuộc thiếu cái gì.
Anh tựa vào bên bục, trầm mặc.
Rốt cuộc là thiếu cái gì?
“Ký chủ, vì thế giới trước tình cảm dao động quá kịch liệt, hơn nữa tất cả đều liên quan đến một người. Hệ thống tự động đưa ký ức của ký chủ và cô ấy tới nơi sâu nhất. Giống như trước đây, chờ sau khi chấm dứt tất cả nhiệm vụ, ký ức của ký chủ sẽ khôi phục toàn bộ.”
Tô Cẩn Hồng gật đầu, không nói gì.
Cầu Cầu: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thế giới trước, xin mời chọn phần thưởng, sau đó mau chóng đi đến thế giới tiếp theo.”
Sáu đề mục không rõ hình dạng quay cuồng ở trên màn hình, làm cho người ta khó có thể thấy rõ.
Tô Cẩn Hồng tùy ý kêu một tiếng: “Dừng.”
Một dòng chữ màu trắng trên nền đỏ dừng lại, Tô Cẩn Hồng cau mày đọc thành tiếng: “Một cơ thể vĩnh viễn không mệt mỏi?”
Cầu Cầu có một dự cảm chẳng lành, bỏ qua chuyện đen như chó, phần thưởng nhận được trong thế giới trước đều sẽ liên quan đến thế giới sau. Nhưng mà kể cả Tô Cẩn Hồng số nhọ hay là thế giới sau khó khăn hơn, đều không phải là điều nó muốn thấy.
Cầu Cầu không nói ra điều nó lo lắng, chờ đợi kết quả về thế giới mới.
Bàn lăn lựa chọn thế giới dần dần dừng lại, Tô Cẩn Hồng cảm nhận được một lực hút thật lớn, sau đó trời đất quay cuồng, chìm vào trong bóng tối.
Hơn 5 giờ chiều, Tô Cẩn Hồng dần dần tỉnh lại, cảm thấy bả vai và xương cổ không thoải mái. Anh xoay cổ, vươn vai để thư giãn cơ thể một chút, bỗng nhiên phát mọi người đang chú ý đến mình, thầy giáo đứng trước bảng đen cực kỳ nghiêm khắc nhìn anh.
Tô Cẩn Hồng mơ màng gãi mái tóc xù lên do ngủ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Tô Cẩn Hồng, ngủ trong giờ học, còn dám vươn vai, em đang xem phòng học như nhà mình? Đứng lên cho tôi!”
Tô Cẩn Hồng: “…”
Anh lặng lẽ đứng lên, sờ mũi, không nói nên lời.
Đứng rất buồn chán, lại không quen biết người xung quanh, Tô Cẩn Hồng nói: “Cầu Cầu, cho tôi xem tư liệu của thế giới này nhanh.”
Cầu Cầu truyền tin tức cho Tô Cẩn Hồng, “Ký chủ, mời tiếp thu.”
Tô Cẩn Hồng đứng ở hàng cuối cùng, nam sinh vừa cao vừa lớn cà lơ phất phơ* cúi đầu, bàn tay chống lên trên bàn, tóc mái rủ xuống, làm những người khác không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Thầy giáo tiếp tục giờ học, các bạn học khác thấy không còn bất cứ cảnh tượng náo nhiệt gì nữa, cũng thu hồi ánh mắt.
Tin tức nhanh chóng được Tô Cẩn Hồng tiếp thu xong, anh kinh hãi: “Cái gì? Mạt thế?”
“Tô Cẩn Hồng, em mà còn làm loạn trong lớp nữa thì đi ra ngoài đứng cho tôi!”
Lúc này anh mới phát hiện vừa nãy do quá khiếp sợ nên anh đã không cẩn thận nói ra lời trong lòng.
Tô Cẩn Hồng xin lỗi giơ tay ý bảo thầy giáo hãy tiếp tục.
Các bạn học xung quanh cười ầm lên, thầy giáo xanh mặt tiếp tục giảng bài
Cầu Cầu nói: “Đúng vậy, thế giới lần này bối cảnh tương đối phức tạp, chị gái nhỏ sống ở đối diện anh, Cố Ngôn Hi, hôm nay cô ấy vừa mới chia tay với bạn trai, ngày mai sẽ xuất hiện một loại virus đặc thù, sau đó nhanh chóng lan ra khắp toàn loài người, khiến cho người chết sống lại, người sống thành chết, rồi lại biến thành zombie. Nữ phụ trong sách Cố Ngôn Hi trong lúc chạy trốn thì chết do bị zombie bao vây tấn công, nhiệm vụ của anh là bảo vệ cô ấy.”
“Bởi vì hệ thống chủ xảy ra một ít vấn đề, bộ phận xuyên nhanh sắp sửa bị xóa bỏ, đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng của anh. Nếu nhiệm vụ thành công thì anh sẽ có thể trở lại thế giới của mình, nếu thất bại, biến thành zombie, thì sẽ ở lại nơi này vĩnh viễn.”
Tô Cẩn Hồng nghe được là làm xong nhiệm vụ này thì có thể trở về, tinh thần phấn chấn lên. Sau đó lại nghĩ đến bối cảnh của thế giới này, không khỏi nhíu mày, “Trong loại hoàn cảnh này, sinh tồn quá khó khăn, đầu tiên đồ đạc chính là một vấn đề lớn.”
Cầu Cầu: “Đồ đạc anh không cần lo lắng, coi như là đãi ngộ của ký chủ, hệ thống có thể cung cấp cho anh không gian, làm nơi tích trữ đồ đạc, đương nhiên đồ đạc phải tự anh đi mua.”
Lúc này chuông tan học vang lên, Tô Cẩn Hồng lập tức lao ra ngoài.
Anh không cách nào chống lại được cám dỗ của việc về nhà, lần này anh nhất định phải thành công!
Ở thế giới này Tô Cẩn Hồng là trẻ mồ côi, cha mẹ anh mất một năm trước do tai nạn xe cộ, để lại cho anh rất nhiều tài sản. Mà anh không có họ hàng gần, lại sắp thành niên, bởi vậy vẫn luôn ở một mình một nhà. Cố Ngôn Hi ở nhà đối diện thấy anh đáng thương, thường xuyên cho nhân vật gốc một chút thức ăn, quan hệ giữa hai người càng ngày càng tốt.
Tô Cẩn Hồng về nhà bằng tốc độ ánh sáng, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang lên, cầm lấy tất cả thẻ ngân hàng, lái xe đến một siêu thị lớn ở gần nhà.
Đầu tiên anh càn quét sạch lương khô và nước khoáng, tiếp theo là một ít chocolate khôi phục năng lượng các loại, còn cả các loại bánh mì, càng về sau anh gần như không chọn, nhìn thấy cái gì là lấy cái đó.
Tô Cẩn Hồng cất vào trong xe từng thùng một, sau đó ở trong xe thu mấy thứ kia vào trong không gian.
Tiếp theo trước khi trung tâm thương mại đóng cửa, anh mua thêm một đống quần áo màu đen rộng thùng thình. Tô Cẩn Hồng tính toán ở trong lòng, đồ ăn, nước uống, quần áo, chắc là cũng ổn rồi nhỉ? Anh xách theo túi mua hàng, khi đi qua hàng quần áo nữ, vỗ đầu một cái, suýt nữa quên mất Cố Ngôn Hi.
Tô Cẩn Hồng dựa vào ký ức của thân thể, ước lượng chiều cao và cân nặng của Cố Ngôn Hi, để nhân viên bán hàng đánh giá số đo, tùy ý chọn một ít quần áo thể thao rộng thùng thình, rồi cầm hóa đơn đi trả tiền.
Nhân viên bán hàng nhìn bóng dáng Tô Cẩn Hồng, lặng lẽ cảm thán ở trong lòng, gặp được khách hàng lớn, tiền hoa hồng tháng này chắc chắn sẽ rất nhiều! Cô móc điện thoại ra, sung sướng gọi cho bạn thân, cực kỳ vui vẻ nói: “Chờ khi có lương, tao sẽ đưa mày đi ăn thịt nướng, tao tìm được một quán thịt nướng cực kỳ ngon…”
Tô Cẩn Hồng quay lại lấy quần áo, nhìn vẻ mặt sung sướng của cô nhân viên bán hàng, không nhịn được nói một câu, “Đêm nay về nhà sớm một chút, gần đây bên ngoài hơi hỗn loạn.”
Nhân viên bán hàng sững sờ một chút, cảm thấy không hiểu được, nhưng vẫn gật gật đầu cảm ơn anh.
Tâm tình Tô Cẩn Hồng nặng nề, lại không thể nói thêm điều gì. Nếu bây giờ anh nói cho người khác là sắp có tận thế, nhất định sẽ bị người khác coi là kẻ điên, không ai tin tưởng.
Tô Cẩn Hồng âm thầm tính toán, chờ ngày mai bùng phát một chút, anh sẽ đi gửi một bài viết ẩn danh.
Tin hay không, hoàn toàn dựa vào vận may mỗi người.
Đã 10 giờ tối, căn cứ vào tin tức Cầu Cầu cung cấp, 12 giờ đêm nay sẽ xảy ra một ít dị biến, bởi vậy anh cần phải mau chóng trở về!
Nửa giờ sau, Tô Cẩn Hồng về đến nhà, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Anh yên lặng đứng trước cửa sổ nhìn về phương xa, đêm nay, nhất định sẽ bị mọi người khắc ghi trong lòng.
“Cốc cốc cốc.”
Tô Cẩn Hồng cảnh giác nhìn qua mắt mèo, phát hiện là Cố Ngôn Hi mới mở cửa. Anh hơi kinh ngạc hỏi: “Chị Ngôn Hi, sao chị lại tới đây?”
Cố Ngôn Hi buộc tóc đuôi ngựa, nhìn qua tràn đầy tinh thần và sự xuất chúng. Nhưng mà khi cô cười, cả người cũng trở nên dịu dàng tươi đẹp, cô lắc lư quả bưởi trong tay, “Hôm nay mua mấy quả bưởi, cho em mấy quả.”
Tô Cẩn Hồng xua xua tay, ngượng ngùng: “Thôi ạ.”
Cố Ngôn Hi trừng mắt nhìn anh một cái, “Còn khách sáo với chị làm gì? Chị bảo em cầm thì em cầm đi.” Xong rồi không nói lời nào mà nhét vào trong tay Tô Cẩn Hồng, dứt khoát xoay người đóng cửa.
Tô Cẩn Hồng nhìn cánh cửa đóng lại, dở khóc dở cười.
Đúng là một cô gái nhanh nhẹn.
Tô Cẩn Hồng cầm lấy dao để chuẩn bị gọt, đột nhiên nhớ ra, chết rồi, quên chưa mua dao các loại để phòng thân. Anh lại nhìn quả bưởi vàng óng ánh, cũng không có tâm trạng ăn, dứt khoát thu quả bưởi và dao gọt hoa quả vào trong không gian.
Tô Cẩn Hồng ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, không có tâm trạng đi ngủ.
Thời gian trôi qua, khi kim phút, kim giây gặp nhau ở giữa số 12, cả người Tô Cẩn Hồng nóng lên, trong nháy mắt rơi vào hôn mê.
Trong cơ thể, gien của anh đang tiến hành tổ chức lại, máu chảy xuôi ầm ầm, lúc này nhịp tim của anh đã đạt tới tốc độ kinh người, gần như đã đạt đến giới hạn của nhân loại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Cẩn Hồng dụi mắt, ngồi ở trên giường sửng sốt vài giây, mới nhớ tới tình cảnh của chính mình.
Anh mở điện thoại ra, phát hiện đã có tin tức buổi sáng được cập nhật: Trên đường có vài người đột nhiên đánh mất lý trí cắn xé người đi đường.
Trong lòng Tô Cẩn Hồng trầm xuống, đã bắt đầu rồi sao?
Khi bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, cả người Tô Cẩn Hồng nhảy dựng lên, mở cửa ra lại không thấy một bóng người.
Màn hình thang máy hiển thị thang máy đã đến tầng tiếp theo.
Nếu Tô Cẩn Hồng tiếp tục chờ thang máy thì chắc chắn sẽ không kịp ngăn Cố Ngôn Hi lại. Anh dứt khoát chạy vào thang thoát hiểm bên cạnh, chạy như điên xuống dưới. Đến khi anh xuống đến dưới tầng, thang máy cũng vừa vặn đến.
Tô Cẩn đứng dang tay dang chân, ngăn Cố Ngôn Hi lại, “Chị Ngôn Hi, chị không thể đi ra ngoài đi làm.”
Cố Ngôn Hi kinh ngạc nhìn anh, nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”
“Bên ngoài đã xảy ra chuyện, chị không xem tin tức buổi sáng sao? Trên đường xuất hiện một đống người vô cớ công kích người đi đường, hơn nữa các nơi ở cả nước đều xảy ra chuyện này.”
Cố Ngôn Hi lấy điện thoại ra nhìn một chút, phát hiện quả thực có tin này. Cô để ý đã sắp 8 giờ rồi, mềm mỏng khuyên bảo: “Chị biết rồi Cẩn Hồng. Chị sẽ chú ý an toàn, hơn nữa chị tin tưởng quốc gia sẽ nhanh chóng đưa ra các chính sách để đối phó. Bây giờ chị cần phải đi làm, sắp muộn rồi.”
Tô Cẩn Hồng cuống lên, thấy nói như thế nào cũng không ngăn được cô, dứt khoát lộ ra nhiều tin tức hơn, “Nhưng mà chị Ngôn Hi, chị không cảm thấy cái này rất giống loại bệnh tật nào đó rất nghiêm trọng sao? Lỡ như lây bệnh cực kỳ nhanh, mà hiện tại lại không có biện pháp chữa trị, sẽ rất nhiều người chết. Chị nhớ lại bệnh thủy đậu trước kia đi, cả các loại bệnh khác, đã chết bao nhiêu người. Nói không chừng đây lại là một loại virus mới đó? Em không muốn chị xảy ra chuyện.”
Cố Ngôn Hi nhìn ánh mắt lo lắng của Tô Cẩn Hồng, cười rồi xoa rối tung tóc của anh, “Thằng nhóc này, nhất định là suy nghĩ quá nhiều rồi. Em xem những bệnh đó, chúng ta không phải đều an toàn vượt qua sao? Em đấy, đi học nhanh đi, lớp 12 rồi, chẳng để ý đến việc học gì cả.” Nói rồi cô vòng qua Tô Cẩn Hồng đi ra ngoài.
Tô Cẩn Hồng ngăn cô lại một lần nữa, đối mặt với nhau vài giây, anh nhịn không được nghiêng đầu, nói thật. “Chị Ngôn Hi, đây có thể là tận thế.”
Cố Ngôn Hi bị Tô Cẩn Hồng năm lần bảy lượt cản lại, đã hơi hơi không vui. Nhưng mà dáng vẻ sắp có chuyện lạ của Tô Cẩn Hồng, làm cô không nặng lời nổi.
Cô đè nén bực mình, “Cẩn Hồng, em xem phim nhiều quá rồi, làm sao dễ dàng tận thế như vậy? Hơn nữa…”
Những lời này còn chưa nói xong, cả người cô đã bay lên trời, nhìn xuống phía dưới. “Tô Cẩn Hồng, em làm gì vậy! Thả chị xuống.”. Truyện Cổ Đại
Tô Cẩn Hồng không nói lời nào vác cô lên vai, đi vào thang máy, ấn số tầng, mặc kệ Cố Ngôn Hi đánh như thế nào cũng không buông tay.
–
Lời tác giả:
Vở kịch nhỏ:
Sau khi Cố Ngôn Hi được thả xuống, tức giận chỉ ngón tay vào mũi Tô Cẩn Hồng nói: Thằng nhóc xấu xa, bây giờ đã dám làm như vậy với chị!
Tô Cẩn Hồng sáp lại gần, liếm ngón tay cô rồi lại lùi ra, đứng đắn nói: Em còn dám như vậy nữa ~
Sau đó Tô Cẩn Hồng đã chết, bị Cố Ngôn Hi đánh chết ha ha ha.
Kể cho mọi người một câu chuyện xưa.
Bối cảnh chuyện xưa: Hợp đồng sáng tác của mị để ở nhà, mị ở nơi khác. Trên hợp đồng có ghi bút danh của mị…
Tối hôm trước mẹ mị hỏi: Vì sao truyện của con bị khóa? Có phải con viết cái gì đồi trụy không?
Mị: …
Ngày hôm qua định nói với mọi người, kết quả đã quên. Mị cảm thấy thật sự rất kinh khủng…