Edit:
Beta: Xanh
Xe càng gần trạm xăng, sắc mặt Cố Ngôn Hi càng nghiêm trọng hơn. Cô nhìn chăm chú về phía trước, một khi thấy tình hình không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng xe lại.
Tô Cẩn Hồng thấy vẻ mặt của cô qua gương, quyết định an ủi cô một chút.
Tay trái anh cầm tay lái, tay phải vỗ nhẹ bả vai của Cố Ngôn Hi:”Có em ở đây, không có chuyện gì đâu.”
Cố Ngôn Hi cảm nhận được sức nặng trên vai, không nhịn được ngần ra. Cô hơi nghiêng đầu, vẻ mặt chàng trai nghiêm túc, kiên nghị đập vào mắt cô.
Cậu thật sự đã trưởng thành rồi.
Trong lòng Cố Ngôn Hi xúc động, nhưng bên ngoài lại cố ý chế giễu anh:” Được, chị chờ em trai nhỏ gánh chị.”
Tô Cẩn Hồng:”…”
Anh cảm thấy thật khó tin.
Cách gọi ’em trai nhỏ’ này là thế nào đây? Chẳng lẽ cô không nên cảm thấy ở bên anh có cảm giác an toàn cũng rất có khí phách đàn ông sao??? Cái này khác với kịch bản nha.
Cầu Cầu im lặng đã lâu đành phải lên tiếng:” Kí chủ, theo anh thì như nào mới đúng kịch bản?”
Tô Cẩn Hồng nói đương nhiên:” Giống trong phim truyền hình ý. Kiểu như nếu xảy ra chuyện quan trọng gì, nam chính chỉ cần nói một câu như vậy đã khiến nữ chính rất cảm động. Sau đó sẽ nhào vào trong ngực nam chính, hoặc cho anh ta một nụ hôn nóng bỏng.”
Cầu Cầu:………
Cầu Cầu nghẹn lời, lời chửi rủa muốn nói quá nhiều, trong lúc nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Cầu Cầu đang do dự, nên nói anh ngu ngốc hay nên nhắc anh nơi này rất nguy hiểm, trước đừng nghĩ những chuyện linh tinh này. Trong lúc Cầu Cầu xoắn xuýt, xe đã từ từ đến gần trạm xăng.
Trên đường gần trạm xăng, có vài chiếc xe.
Cửa kính xe vỡ tan tành, khắp nơi đều có vết máu, như đang nhắc nhở khách đi đường ở đây từng trải qua một trận chiến ác liệt.
Khi khoảng cách ngày càng gần, Tô Cẩn Hồng bất giác dùng sức nắm chặt tay lái. Thật ra, anh cũng hơi căng thẳng, nhưng anh cố gắng để không bị Cố Ngôn Hi phát hiện ra.
Đợi đến khi bọn họ có thể thấy cái xe bus mà cô gái kia nói thì lại xảy ra chuyện kì quái.
Bọn họ không thấy một con zombie nào.
Chỗ này có gì đó không đúng lắm. Dựa theo lời cô gái kia nói, nơi này hẳn phải chất đống zombie mới đúng.
Tô Cẩn Hồng cảnh giác, nghi hoặc nhìn xung quanh, suy đoán các loại khả năng có thể xảy ra.
Cố Ngôn Hi ra hiệu cho xe đi chậm lại, trong mắt hiện ra mấy phần bất an:” Tiểu Hồng, trước hãy dừng xe lại đã, chị cảm thấy chỗ này hình như có gì đó không đúng lắm.”
“
Tiếng âm thanh ma sát khi dừng xe không hề nhỏ, nhưng điều kỳ lạ là âm thanh này không hấp dẫn được bất kỳ con zombie nào.
“Hay là chúng ta đi đi. Chị đoán nơi này tám phần là có vấn đề. Khắp nơi đều có vết máu nhưng lại không thấy zombie cùng người sống. Không biết rốt cuộc là chuyện gì nữa.”
Trong lòng Tô Cẩn Hồng nhanh chóng phân tích nguy hiểm cùng lợi ích.
Lợi chính là đổ được xăng, nhưng nguy hiểm thì không biết. Mặc dù anh đã phát hiện ra cách dùng mới của dị năng, nhưng nơi đây thật là kỳ lạ. Anh cũng không chắc 100% mình có thể đối phó với mọi tình huống xảy ra.
Hơn nữa, trong lòng Tô Cẩn Hồng có một loại linh cảm kì quái. Chỗ này yên tĩnh như vậy, nhất định là có người ẩn núp phía sau, hay là….
zombie???
Anh bị suy nghĩ của mình làm sợ hết hồn, lập tức phủ định.
Bây giờ mới chỉ cuối giai đoạn đầu mạt thế, zombie chắc vẫn chưa tiến hóa đến mức này, khả năng xuất hiện chuyện này rất nhỏ.
Tô Cẩn Hồng còn chưa kịp nói suy đoán của anh cho Cố Ngôn Hi, đã thấy một người đàn ông bước ra từ trạm xăng, đi theo sau lưng anh ta còn có mấy người.
Người đàn ông đi đến cạnh cửa xe, khẽ gõ hai cái.
Tô Cẩn Hồng cực kỳ cảnh giác, chỉ hạ cửa sổ xuống một chút:” Có chuyện gì không?”
Người đàn ông cười hết sức dịu dàng, giọng điệu hòa nhã:” Anh bạn không xuống chào hỏi chút sao? Có lẽ chúng ta có thể trao đổi tin tức với nhau đấy.”
Tô Cẩn Hồng hơi cau mày, mặc dù người đàn ông này nhìn rất thân thiện, nhưng trực giác nói cho anh biết, anh ta rất nguy hiểm.
Lúc anh đang chuẩn bị từ chối, lại nghe thấy cô gái bên cạnh nói một tiếng:” Được.”
Tô Cẩn Hồng:”…”
Khuôn mặt đẹp trai của anh khẽ giật giật. Không nhịn được phàn nàn trong lòng một câu: Đúng là thần giao cách cảm.
Giờ đây, Cố Ngôn Hi đã mở cửa xe, vừa xuống vừa nghi hoặc nhìn Tô Cẩn Hồng:” Tại sao em không xuống?”
Tô Cẩn Hồng đè nén sự bất lực vào trong lòng, xuống xe trong ánh nhìn chăm chú của người đàn ông.
Người đàn ông đưa bàn tay thon dài ra, mỉm cười tự giới thiệu mình: “Xin chào, tôi tên Tiêu Mục, đây là mấy người bạn của tôi.”
Mấy người kia im lặng đứng sau lưng anh ta, tránh tầm mắt của Tô Cẩn Hồng.
Tô Cẩn Hồng cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Sự chú ý của anh đặt hết lên người đàn ông trước mặt này. Khi chuyện về tận thế hư hư thực thực xảy ra, mọi người đều đều hết sức hoảng loạn, nhưng người này lại mặc âu phục phẳng phiu, bộ dạng bình tĩnh. Khung kính kim loại đè nên sống mũi cao thẳng của anh ta, khí chất nam tính dịu dàng, thanh lịch, khẽ mỉm cười khiến người khác cảm thấy như một làn gió xuân.
Không thể giải thích được, Tô Cẩn Hồng cảm thấy khí chất của người đàn ông này rất đột ngột, không tương đồng với hoàn cảnh xung quanh.
Tô Cẩn Hồng cảm thấy hơi kì lạ, nhưng lại không nói ra được nguyện nhân cụ thể. Anh đưa tay ra nắm lại, cười như không cười nhếch môi: “Tô Cẩn Hồng, còn cô ấy là bạn gái tôi.”
Cố Ngôn Hi đang từ bên kia xe đi tới nghe vậy hơi khựng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường. Tựa như sự trì trệ vừa nãy chỉ là ảo giác.
Cô đi tới trước mặt Tiêu Mục, tự nhiên hào phóng giới thiệu mình: “Chào anh, tôi là Cố Ngôn Hi.”. ngôn tình hài
Tiêu Mục lễ phép gật đầu, nâng mắt kính, sau đó cười nói với Tô Cẩn Hồng: “Hai vị trông rất xứng đôi. Không bằng chúng ta đi vào rồi nói, dưới tình hình này, ở bên ngoài không an toàn cho lắm.”
Tiêu Mục xoay người đi vào bên trong trạm xăng, Tô Cẩn Hồng cùng Cố Ngôn Hi đi phía sau anh ta.
Đúng như dự đoán, Tô Cẩn Hồng nhận được cái nhìn chằm chằm của Cố Ngôn Hi.
Thằng nhãi thối, ai là bạn gái em?
Tô Cẩn Hồng vô tội nháy mắt mấy cái.
Tình thế bắt buộc, chị Hi đừng để ý.
Ngay lúc hai người trao đổi ánh mắt, móng tay buông bên người Tiêu Mục đột nhiên biến thành màu tím. Nhưng mà chỉ sau hai giây, tất cả đã lại khôi phục như ban đầu.
Tô Cẩn Hồng với Cố Ngôn Hi không để ý, nhưng cậu bé dáng người lùn lùn bên cạnh Tiêu Mục lại nhìn thấy. Bước chân cậu ta loạng choạng, cơ thể không ổn định, lảo đảo một cái, thiếu chút ngã xuống đất. Người phụ nữ đứng bên cạnh cậu ta đỡ một cái, nhưng sắc mặt cô ta cũng rất u tối, ánh mắt tan rã, có vẻ cũng không tốt hơn tí nào.
Tiêu Mục chú ý tới động tĩnh bên cạnh, quay đầu nhìn bọn họ một cái.
Ánh mắt anh ta bình tĩnh nhưng lại không che giấu sự miệt thị đối với sinh mệnh, cảnh cáo bọn họ.
Môi cô gái khẽ động nhưng không phát ra âm thanh. Cô ấy bi ai nhìn hai người Tô Cẩn Hồng, trong ánh mắt thương tiếc cùng đau khổ như muốn nói ra; nhưng lúc Tô Cẩn Hồng quay đầu lại, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Sau khi vào cửa, tay phải Tô Cẩn Hồng lặng lẽ kéo quần áo Cố Ngôn Hi, kéo cô về phía sau. Cố Ngôn Hi hiểu ý, bước chậm lại.
Tô Cẩn Hồng hơi cúi người xuống, lặng lẽ nói bên tai cô:” Em cảm thấy người đàn ông này có chỗ nào đó không đúng.”
Cố Ngôn Hi từ chối cho ý kiến:” Trước đừng ra tay, xem anh ta có tin tức gì đã.”
Trong phòng, lỗ tai Tiêu Mục khẽ động, nhìn ra ngoài cửa.
Đôi chân dài trong bộ âu phục màu xám tro bước đi, hai ba bước đã đến cửa.
Tiêu Mục áy náy cười với hai người: “Xin lỗi đã làm phiền đến hai người, nhưng bây giờ tình hình khẩn cấp, tôi đành mặt dày một lần, thỉnh cầu hai người gác thời gian nói chuyện yêu đương lại để nói với người trung niên không thú vị này một chút.”
Tay phải anh ta mở cửa, tác phong nhanh nhẹn mời bọn họ vào.
Tô Cẩn Hồng cùng Cố Ngôn Hi nhìn nhau một cái, lễ phép trả lời: “Anh Tiêu nói quá rồi, mời anh.”
Anh cười đáp lại, tay trái nhẹ nhàng nắm lại khoác lên vai Cố Ngôn Hi, ôm cả người cô đi về phía trước.
Trong lòng bàn tay trái, mơ hồ có thể thấy một ngọn lửa.