Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 112

Editor: Uyên

Nếu Lê Tử Ngôn là nữ tử thì chuyện này sẽ giải quyết rất dễ dàng, lập tức trực tiếp ban hôn, vừa có thể ngăn chặn miệng lưỡi thế gian, mà còn có thể làm cho Đông Nam Vương kiêng kỵ, trên dưới triều đình tự nhiên cũng sẽ ổn định hơn.

Dù sao Sở Hằng cũng là một đại tướng, trải qua nhiều thế hệ võ tướng, nếu hắn kết giao với công chúa triều đình thì tất nhiên cũng có thể làm hoàng đế, quyền nắm giữ quyền lực sẽ càng thêm vững chắc.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ Lê Tử Ngôn không phải là nữ tử, cậu là nam tử, còn là một nam tử mang huyết mạch tiên hoàng và có khả năng công kích đến hoàng vị.

Nếu cậu và Sở Hằng kết thân, điều mà mọi người nghĩ đến đầu tiên không phải là sẽ có lợi ích gì cho triều đình, mà là liệu xem Lê Tử Ngôn có mang tâm tư mưu phản hay không.

Sở Hằng quỳ trên mặt đất siết chặt bàn tay, người này mộc mạc, về mặt tình cảm lại càng ngu ngốc, mãi cho đến khi xảy ra chuyện này hắn mới nhận ra được nguyên nhân khiến hắn có cảm giác khác biệt với Lê Tử Ngôn là bởi vì cái gì, cũng mới hiểu được vì sao ngay từ lúc bắt đầu mình đã đặc biệt chú ý đến tiểu Vương gia.

Thế nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn bảo vệ một người, muốn danh chính ngôn thuận cùng người này ở cùng bên nhau, nhưng hắn lại không có cơ hội, cũng không có tư cách.

"Hoàng thượng, mạt tướng..."

"Hoàn Chi, trẫm thật sự rất hối hận, nếu lúc trước trẫm không cho ngươi ở bên cạnh Tử Ngôn, thì có lẽ sẽ không đi đến tình cảnh ngày hôm nay."

Lê Tử Hàn hai tay chống lên ghế, nhíu mày nói: "Trẫm chưa bao giờ nghi ngờ ngươi với Tử Ngôn, cũng biết các ngươi sẽ không có tâm tư không tốt, nhưng hiện tại trẫm không thể ban hôn cho các ngươi được, trẫm không thể hại các ngươi, càng không thể hại Đại Kim."

Sở Hằng không nói gì, hắn không thể để cho bá tánh chịu khổ, không thể hại Đại Kim, nhưng hắn làm sao có thể từ bỏ Lê Tử Ngôn đây?

"Hoàng thượng, cho dù mạt tướng cùng Vương gia....không thành hôn, chuyện này cũng vô pháp song toàn. Những người này đã có ý định, bọn họ chắc chắn sẽ không giữ lại Vương gia."

"Trẫm biết, trẫm biết..."

Lê Tử Hàn thở dài một hơi, từ sau khi y đăng cơ, phụ tá cùng những "lão thần" bên cạnh đã từng khuyên y diệt trừ Lê Tử Ngôn, bây giờ lại xảy ra chuyện thế này, bọn họ e là sẽ không dừng lại.

Bầu không khí trong ngự thư phòng lâm vào trầm mặc, bọn họ chưa kịp nói gì thì giọng nói của đại thái giám ở ngoài cửa vang lên, "Hoàng thượng, Thánh Vương gia cầu kiến."

"Tử Ngôn?! Cho y vào!"

"Dạ!"

Lần này Lê Tử Ngôn đến đây rất im hơi lặng tiếng, không đi vào cửa chính trong cung mà lén lút vào ngự thư phòng không để cho người khác phát hiện.

(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)

Cửa được mở ra, bóng người lập tức xuất hiện trước mắt, Sở Hằng lần đầu tiên phá quy củ, đột ngột đứng lên đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn.

Gân tán bị tổn hại cùng xuân dược đã ảnh hưởng đến thân thể của Lê Tử Ngôn, tình dục quá độ đã tiêu hao hết sức tinh lực của Lê Tử Ngôn, hơn nữa còn bị sốt cao liên tục mấy ngày, lúc này Lê Tử Ngôn giống như gầy mất mấy cân, cả người bệnh tật mệt mỏi càng thêm gầy yếu.

Vân Nhạc đưa Lê Tử Ngôn vào, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, thấy Sở Hằng đi tới liền đưa Vương gia nhà mình giao vào trong ngực đối phương.

Thân thể người trong lòng mềm nhũn yếu ớt, làm trong lòng Sở Hằng như bị chọc một lỗ thủng.

"Sao lại tới đây, không phải trẫm nói ngươi phải bồi dưỡng thật tốt sao."

Lê Tử Hàn càng đau lòng hơn, miễn lễ cho Lê Tử Ngôn, kêu đại thái giám cùng Vân Nhạc đi xuống, cùng Sở Hằng đỡ Lê Tử Ngôn lên ghế.

"Khụ khụ, thần đệ, khụ khụ, thân thể thần đệ gần đây không khỏe nên không thể tới đây....bái kiến hoàng huynh được."

Cơn sốt cao trên người Lê Tử Ngôn tuy đã giảm bớt, nhưng bệnh đến như núi đổ nên thân thể ma ốm của cậu càng thêm yếu ớt, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng phải cố sức.

"Sau khi thần đệ trở về khụ khụ, trở về, đã gây thêm phiền phức cho hoàng huynh..."

"Sao ngươi lại nói như vậy..."

Lê Tử Hàn đau lòng không chịu được, cũng không rảnh để quan tâm đến tư thế thân mật của Lê Tử Ngôn và Sở Hằng, vội vàng rót cho Lê Tử Ngôn một tách trà, "Là vi huynh có lỗi với ngươi."

Nếu như năm đó Lê Tử Ngôn không cứu y, thì sẽ không rơi xuống hồ băng, bệnh tình không dứt, cậu cũng sẽ không cần phải giấu tài, sẽ có được cơ hội đăng cơ. Nếu Lê Tử Ngôn không tự nguyện làm hạt nhân, sẽ không cần ở bên ngoài trôi nổi, sau khi trở về cũng không phải chịu sự hoài nghi của người ngoài.

"Là vi huynh không tốt với ngươi."

"Hoàng huynh, được hoàng huynh chia sẻ lo lắng là vinh hạnh của thần đệ, thần đệ nguyện ý vì hoàng huynh."

Lê Tử Ngôn ho khan vài tiếng, tựa vào trong ngực Sở Hằng thở hổn hển, sau đó nghiêng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt Sở Hằng, "Hoàng huynh, thần đệ chưa từng cầu ngươi chuyện gì, hôm nay để cho thần đệ nói đi."

"......Ngươi nói."

"Định Viễn đại tướng quân Sở Hằng, một lòng tận tâm và trung thành với nước, vì lòng trung thành với Thánh Vương gia nên tự nguyện vào Vương phủ giao hảo với Thánh Vương gia nhưng lại phát hiện Thánh Vương gia có tâm tư mưu phản, sai người điều tra chứng cứ, bốn ngày trước bắt gặp Thánh Vương gia cùng Đông Nam Vương có mưu đồ bí mật."

"Ngươi!"

"Tử Ngôn!?"

Lê Tử Hàn trừng mắt, hai tay đều run rẩy, y vốn tưởng rằng Lê Tử Ngôn sẽ cầu xin mình ban hôn cho hai ngươi bọn họ, y nghĩ bất luận như thế nào y đều sẽ đáp ứng tâm nguyện của Lê Tử Ngôn, nhưng lại không nghĩ tới...

"Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Ngươi có biết cấu kết với ngoại tặc âm mưu tạo phản là tội gì không?!"

"Thần đệ biết, khụ khụ...thần đệ biết, Đông Nam Vương biết rõ hoàng huynh sẽ không vứt bỏ thần đệ nên mới dám ra một chiêu này, nhưng hoàng huynh nếu không bỏ ta, Hoàn Chi cũng sẽ không giữ được."

Lê Tử Ngôn hiểu rõ, cậu không phải kẻ ngốc, tuy cậu chưa từng trải qua chiến tranh định đoạt với đấu tranh thời cổ đại, nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra được mục đích của những người này.

"Các lão thần trong triều đình quá tham lam không bao giờ thỏa mãn, nếu thần đệ với Sở Hằng còn tồn tại thì sẽ uy hiếp đến địa vị mà mục đích của bọn họ, chắc chắn khụ khụ, chắc chắn sẽ mượn chuyện này để trừ bỏ chúng ta, hoàng huynh có thể bảo vệ chúng ta lần này, nhưng vẫn còn có lần sau."

"Từ xưa hoàng đế đã đa nghi, bọn họ chính là muốn lợi dụng lúc này để ra tay, nhưng bọn họ quá ngu ngốc, chỉ biết nghĩ đến bản thân..."

Sau khi nói quá nhiều, Lê Tử Ngôn có chút mệt mỏi, cậu cọ vào lòng Sở Hằng, cánh tay đối phương lập tức siết chặt, môi mím lại thành một đường thẳng.

"Một ngày nào đó, bọn họ sẽ bức hoàng huynh đi vào khuôn khổ, nếu bọn họ thành công thì lúc đó Đại Kim sẽ xảy ra kiếp nạn."

"Trước tiên cứ xuống tay mạnh mẽ, tương kế tựu kế, nếu Đông Nam Vương đã cho cơ hội này, vậy thì cứ dùng, hoàng huynh chỉ cần nói những vây cánh đó có liên hệ với ta là được rồi."

Ngự thư phòng chìm vào yên lặng, tiếng hô hấp nặng nề nhưng suy yếu của Lê Tử Ngôn đặc biệt rõ ràng, Lê Tử Hàn lạnh mặt không nói gì, Sở Hằng cũng không lên tiếng, chỉ là vòng tay ôm Lê Tử Ngôn đã không khống chế được sức lực.

"Hoàn Chi." Lê Tử Ngôn ngẩng đầu nắm tay Sở Hằng.

"Hoàn Chi, ta biết ngươi hiểu ta."

Sở Hằng nhìn thẳng vào mắt Lê Tử Ngôn, gò má tái nhợt làm cho hô hấp của hắn trở nên khó khăn, chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ đau xót.

"......Tử Ngôn."

Vừa lên tiếng Sở Hằng mới phát hiện giọng nói và tinh thần của mình đều cực kỳ nặng nề.

"Sở Hằng ta, không phụ quốc, cũng không phụ ngươi. Hoàng thượng, cứ làm theo lời Vương gia nói đi.

Lê Tử Hàn chỉ cảm thấy khoé mắt vô cùng đau xót, vị hoàng đế từ lúc mười mấy tuổi đã đăng cơ chưa từng rơi nước mắt, lúc này đôi mắt đỏ hoe, mặt đầy nước mắt.

"Có các ngươi, là may mắn của Đại Kim."

Bình Luận (0)
Comment