Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 120

Editor: Uyên

Trên người Lê Tử Ngôn mặc bạch y, sắc mặt tái nhợt quỳ trên mặt đất, phía sau là dấu vết bị roi quất, trên roi còn có gai ngược, lột bỏ từng lớp da thịt trên người cậu xuống, máu tươi ướt đẫm cả lưng, nhưng ánh mắt của cậu vẫn kiên nghị như trước, cắn chặt môi giống như một con báo tuyết vừa mới tắm máu trở về.

Đoạn Giai Tỷ ngồi trước màn hình mở to mắt xem Lê Tử Ngôn, nhất thời trở nên ngây người. Thật ra lúc đầu hắn ra mắt là một ngôi sao nhí, đã có một lượng fans nhất định, nhưng vì việc học nên có một khoảng thời gian hắn không nhận diễn, năm nay sau khi tốt nghiệp đại học mới trở lại bắt đầu đóng phim.

Hắn xuất thân chính quy nhưng vì mấy năm gần đây rất ít đóng phim nên hiện tại trong giới phim truyền hình cũng coi như là người mới, tuy nói là có kiến thức và giáo viên hướng dẫn nhưng hắn cũng phải thừa nhận rằng Lê Tử Ngôn ở phương diện diễn xuất quả thật rất có khí chất.

Thay vì nói là có khí chất thì việc bỏ ra nhiều công sức để học tập mới là chỗ hắn đánh giá cao về cậu.

"Được rồi! Cái này qua!"

Đạo diễn Nhiếp nở một nụ cười tươi, mặt mày đều hớn hở, xem ra ông rất hài lòng. Lê Tử Ngôn chống đỡ đứng lên, phủi bụi trên đầu gối, rồi cúi đầu chào các nhân viên xung quanh, sau đó đi đến bên cạnh đạo diễn Nhiếp.

"Tiểu Lê, biểu hiện gần đây của cậu rất tốt, cứ tiếp tục phát huy."

"Cảm ơn đạo diễn Nhiếp."

Lê Tử Ngôn cười cười, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bàn tay thon dài, trong tay còn cầm một cái khăn trắng, cậu nhìn qua thì thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Đoạn Giai Tỷ, nhưng trên khóe miệng hắn lại lộ ra ý cười rõ ràng, "Cám ơn thầy Đoạn."

"Cậu diễn rất tốt."

"Thầy Đoạn quá ưu tú nên em cũng phải cố gắng để xứng đôi với thầy Đoạn mới được."

Lê Tử Ngôn lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, có lẽ do đổ mồ hôi nên mùi pheromone trên người cậu cũng có chút nồng, cho dù đã xịt thuốc ức chế nhưng cũng không cách nào che giấu được hết. Đạo diễn Nhiếp là beta nên không có khả năng cảm nhận pheromone của người khác, mà Đoạn Giai Tỷ lại là một Alpha chất lượng cao nên ngửi rõ ràng được một mùi trà nhàn nhạt.

Mùi hương này không hề gây mũi, mà còn dễ chịu hơn rất nhiều so với tin tức tố của hắn, vào mùa hè nóng bức có thể xua tan đi phiền não trong lòng người. Bước chân Đoạn Giai Tỷ ngập ngừng, vô thức đến gần Lê Tử Ngôn, hai tay buông lỏng, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Mặc dù hai người là nhân vật chính của bộ phim này nhưng phân cảnh của các nhân vật khác cũng không ít, dù sao đây cũng là một tác phẩm có rất nhiều mạch chuyện, cho nên lúc quay phim, Lê Tử Ngôn và Đoạn Giai Tỷ vẫn có thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi.

Để tạo điều kiện cho hai người bồi dưỡng tình cảm, đạo diễn Nhiếp đã cố ý sắp xếp cho hai người dùng chung phòng nghỉ. Bình thường thì phòng nghỉ cũng không đóng cửa, cứ như vậy mở ra mặt đối mặt, vừa nâng mắt là có thể nhìn thấy mặt người kia.

Hương thơm thanh nhã trên người Lê Tử Ngôn giống như mang theo một cái móc câu, trực tiếp móc lấy trái tim Đoạn Giai Tỷ, hắn cố chịu đựng nhưng vẫn không khống chế được tâm tư của mình, đi tới trước cửa phòng nghỉ của Lê Tử Ngôn, gõ cửa rồi đi vào

"Có làm phiền cậu không?"

"Đương nhiên không ạ, sao thầy Đoạn lại tới đây?

"Diễn chung với cậu lâu rồi nhưng vẫn chưa có dịp trò chuyện, cậu cũng đừng gọi tôi là thầy Đoạn nữa, cứ gọi tên tôi được rồi."

Đoạn Giai Tỷ xua tay, thật ra hắn đã ra mắt một thời gian rất dài, ai gặp cũng gọi hắn một tiếng thầy nên hắn dường như đã quen, nhưng lúc Lê Tử Ngôn gọi hắn là thầy thì hắn lại cảm thấy có chút xa lạ, nên càng hy vọng đối phương có thể thân thiết với mình hơn.

Lê Tử Ngôn lấy bình giữ nhiệt của mình rót một ly trà hoa quả đưa cho Đoạn Giai Tỷ, "Đây là trà hoa quả em tự pha, thầy Đoạn uống thử xem sao. Anh là tiền bối mà, nên cũng phải có một ít tôn ti lễ nghĩa."

"Hai chúng ta cũng không kém bao nhiêu, cậu gọi tôi là thầy làm tôi luôn cảm giác là tôi già rồi, hay là tôi cũng gọi cậu là thầy Lê?"

"Cái này em không thể nhận đâu thầy Đoạn."

Đoạn Giai Tỷ uống một hớp trà hoa quả, bên trong còn bỏ vài viên đá nhưng cũng không quá lạnh, sẽ không làm dạ dày khó chịu mà còn có thể giải nhiệt vào mùa hè nóng bức. Vị trà cũng không đậm, mà vị trái cây còn rất tươi ngọt, rất phù hợp với sở thích của hắn.

"Thầy Lê đã mời tôi uống trà, mà tôi gọi cậu một tiếng cũng không được sao?"

Đoạn Giai Tỷ mỉm cười, hắn bình thường khi không cười thì vừa ngầu vừa hung dữ, nhưng lúc cười rộ lên lại rất thân thiện, chỉ là ánh mắt của hắn khi nhìn Lê Tử Ngôn lại có vài phần cảm xúc phức tạp.

Hai người câu được câu không tán gẫu với nhau, lần đầu tiên Đoạn Giai Tỷ nhìn thấy Lê Tử Ngôn đã rất có thiện cảm với cậu, sau khi ở chung một quãng thời gian càng cảm thấy tính cách của người này giống hệt hắn, thường xuyên qua lại đã dần quen thuộc.

(truyenwiki1.com UynUyn17)

Huống chi hai người đều là nam chính, lúc diễn chung không thể tránh khỏi việc tiếp xúc thân mật, tình cảm giữa hai người con trai cũng tiến triển rất nhanh, quay phim chưa được nửa tháng thì quan hệ của hai người càng ngày càng trở nên thân mật.

"Thầy Lê, hôm nay đã chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong rồi, em nhất định sẽ không kéo chân thầy Đoạn!"

Lê Tử Ngôn cầm vạt áo của mình đứng bên cạnh hồ nước, bởi vì cảnh quay hôm nay nên sắc mặt của cậu có hơi tái nhợt, làm cho cậu càng thêm ốm yếu, mái tóc dài xõa tung trên vai, tỏ ra vẻ đẹp không thể tả.

Ánh mắt Đoạn Giai Tỷ tối sầm, nhìn Lê Tử Ngôn bước vào trong nước, nước hồ thấm ướt quần áo của cậu, phác họa rõ ràng thân hình của cậu. Yết hầu Đoạn Giai Tỷ trượt lên xuống vài cái, ánh mắt không hiểu sao lại có chút né tránh.

Khi chính thức bắt đầu quay, Lê Tử Ngôn nằm trong dòng nước lạnh lẽo, Đoạn Giai Tỷ bơi qua như điên, ôm cậu vào trong ngực, động tác lại uyển chuyển đưa cậu lên bờ. Cả người Lê Tử Ngôn đều nằm trong lòng hắn, hơi cuộn mình bởi vì lạnh, trông có vẻ nhỏ nhắn đáng yêu, Đoạn Giai Tỷ cau mày vỗ nhẹ vào mặt Lê Tử Ngôn, nhìn gò má thấm đẫm nước, trong lúc nhất thời lại ngây người quên luôn lời thoại.

"Nói lời thoại đi!"

Giọng nói của đạo diễn Nhiếp đánh thức Đoạn Giai Tỷ, hắn âm thầm mắng một tiếng rồi áy náy nhìn về phía Lê Tử Ngôn.

"Thật ngại quá, là lỗi của tôi, tôi vừa mới quên lời thoại, thực xin lỗi, đạo diễn Nhiếp có thể quay lại một lần nữa không?"

"Không sao không sao, quay lại lần nữa!"

Diễn viên và camera man đều quay trở lại vị trí ban đầu, Lê Tử Ngôn mỉm cười với Đoạn Giai Tỷ, ý bảo hắn không cần để ý, còn mình thì bắt đầu lại từ đầu.

Lần này Đoạn Giai Tỷ ôm Lê Tử Ngôn, cũng không vì khuôn mặt của đối phương mà ngây người nữa, nhưng lại ngửi thấy một mùi hương nồng nặc, là mùi trà quen thuộc hắn đã từng ngửi thấy trên người Lê Tử Ngôn, hôm nay lại đặc biệt rõ ràng, mang theo hơi lạnh của hồ nước xộc vào mũi hắn.

"Lời thoại, lời thoại! Tiểu Đoạn Nhi, hôm nay cậu bị sao vậy?"

"......Xin lỗi, đạo diễn Nhiếp, lần sau tôi sẽ không thế nữa."

Sau khi quay phim thì việc đụng chạm giữa hai người xảy ra cũng không ít, nhưng lần này đạo diễn Nhiếp thấy Đoạn Giai Tỷ quên lời thoại tới hai lần thì cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không quá tức giận.

"Không sao không sao, quay lại đi, chúng ta làm lại một lần nữa!"

Lần thứ ba cuối cùng cũng xem như qua, Đoạn Giai Tỷ vẫn ôm Lê Tử Ngôn, quần áo trên người Lê Tử Ngôn lạnh lẽo, nhưng Đoạn Giai Tỷ lại cảm thấy nhiệt độ thân thể của người kia như xuyên qua quần áo luồn vào lòng bàn tay hắn.

Bình Luận (0)
Comment