Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 192

Editor: Uyên

Nếu là trước kia, hoặc là khi hai người đã ở bên nhau thì Cảnh Trạch nhất định sẽ ôm Lê Tử Ngôn nằm trên giường lớn của hai người làm vài chuyện không thể nói, bộc lộ tình cảm khó có thể kìm chế được.

Nhưng bây giờ hắn không xứng, hắn không có tư cách này.

Cho nên Cảnh Trạch chỉ có thể đứng nhìn Lê Tử Ngôn, sau khi đi lên phía trước một bước cũng không dám nhúc nhích nữa.

Lê Tử Ngôn cười cười, cầm theo sữa socola khoát tay áo với Cảnh Trạch, "Ngài Cảnh, tôi còn có việc, đi trước."

"......Ừm."

Nói là nói như vậy nhưng Cảnh Trạch vẫn không xa không gần đi theo phía sau Lê Tử Ngôn, cho dù chỉ nhìn chăm chú vào bóng lưng Lê Tử Ngôn, trong lòng hắn cũng đã đủ thỏa mãn rồi.

007: [Ký chủ, bây giờ đối tượng công lược đã quay lại bên ngài rồi, sao vẫn không tha thứ cho hắn?]

Lê Tử Ngôn khẽ cười, trong giọng nói còn mang theo một chút ý cười, "Làm ta đau lòng lâu như vậy, còn bắt ta làʍ ŧìиɦ nhân thế thân của hắn, dù sao cũng phải để ta đòi lại chứ, không thể để hắn lời nhanh vậy được."

007 không nói gì như có điều suy nghĩ, nó nhìn tình hình của Tô Kiến Bạch gần đây mình mới tìm kiếm được, trên màn hình điện tử cũng xuất hiện biểu cảm giống như ghét bỏ. Tự làm tự chịu, là Tô Kiến Bạch gieo gió gặt bão.

Công ty Cảnh Trạch còn có việc nên không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Lê Tử Ngôn được, hắn cũng sợ mình xuất hiện quá nhiều sẽ khiến Lê Tử Ngôn khó chịu nên mỗi ngày sau khi xử lý xong công việc, tìm một nơi không ảnh hưởng đến Lê Tử Ngôn rồi nhìn chăm chú vào cậu.

Hắn không hề che dấu ánh mắt của mình nên sao Lê Tử Ngôn có thể không chú ý được. Huống chi, công ty Cảnh Trạch đã đăng ký thành lập một tổ chức từ thiện lấy tên của Lê Tử Ngôn, hấp dẫn không ít nhà từ thiện và nhà đầu tư, hoàn cảnh cô nhi viện cũng càng ngày càng tốt.

"Tử Ngôn, ba mẹ có chuẩn bị một ít chè, em muốn uống không?"

Cảnh Trạch luôn âm thầm lợi dụng cách xưng hô này, Lê Tử Ngôn cũng làm bộ như không biết để thỏa mãn tâm tư nhỏ của hắn.

Từ khi biết Cảnh Trạch "cải tà quy chính" theo đuổi Lê Tử Ngôn, những người trong nhà ai nấy đều vô cùng vui mừng, hôm thì chuẩn bị quà tặng, hôm thì chuẩn bị cơm trưa, hận không thể chuyển đến cô nhi viện xem hai người yêu đương, nếu không phải Cảnh Trạch ngăn cản thì chỉ sợ bọn họ thật sự sẽ dời nhà tới đây.

Lê Tử Ngôn nhìn hộp cơm trong tay Cảnh Trạch, đóng gói sang trọng nhưng rất có cảm giác gia đình, cậu không từ chối gật đầu.

Lá cây bên ngoài đã ngả vàng rơi rải rác trên đất, toàn bộ không gian đều biến thành màu vàng hiu quạnh. Trong tay Lê Tử Ngôn bưng chén chè Cảnh Trạch múc cho cậu còn mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhờ sự đầu tư và tài trợ, hoàn cảnh của cô nhi viện đã được cải thiện rất nhiều, trẻ em có quần áo mới, sách mới, cơ sở hạ tầng cũng hoàn thiện hơn, bên ngoài còn xây thêm vài thiết bị tập thể dục.

Bọn trẻ đang chơi đùa vui vẻ bên ngoài, Lê Tử Ngôn nhìn chúng, khóe miệng cùng đuôi mắt đong đầy ý cười.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhận ra có người vẫn luôn nhìn mình. Hôm nay Lê Tử Ngôn mặc áo len cổ cao màu trắng lông xù, đặc biệt ấm áp, nhưng cũng làm nổi bật tính cách của cậu. Sạch sẽ và ưu nhã.

Cậu bưng chén nhỏ, hai cánh hơi thu lại bên người giống như một đóa hoa sơn trà chưa nở, nhưng chỉ mới ló đầu đã tỏa ra hương thơm thấm lòng người.

Yết hầu Cảnh Trạch khẽ nhúc nhích, ánh mắt si mê, từ từ tiến lên ôm lấy Lê Tử Ngôn, hắn không dám làm hành động gì quá mức, nửa người dưới cũng giữ khoảng cách với Lê Tử Ngôn, sợ doạ đến người trong lòng.

Cơ thể Lê Tử Ngôn hơi cứng lại nhưng rất nhanh đã thả lỏng, cũng không đẩy Cảnh Trạch ra. Tính ra, Cảnh Trạch đã tới cô nhi viện hơn ba tháng, cậu nhìn Cảnh Trạch lăn qua lăn lại hằng ngày, buổi sáng trời chưa sáng đã tới đưa bữa sáng cho cậu, buổi trưa dành thời gian đưa canh cho cậu, buổi tối chờ cậu ngủ rồi mới đi, công bằng mà nói, nếu là Lê Tử Ngôn có lẽ cũng không làm được trình độ đến vậy.

Trái tim trong lồng ngực không kìm chế được mà nhảy nhanh hơn, Lê Tử Ngôn mím môi rồi dựa đầu vào lòng Cảnh Trạch.

Cậu gần như có thể cảm giác được ngay khi mình nằm vào lòng Cảnh Trạch, cả người Cảnh Trạch liền cứng ngắc, tay cũng siết chặt, hơi thở trở nên dồn dập.

"Anh...anh hôn em được không?"

Ánh mắt Cảnh Trạch u ám, sức trên tay lớn đến kinh người nhưng không mảy may làm tổn thương đến Lê Tử Ngôn.

Lê Tử Ngôn ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt Cảnh Trạch, sau đó đặt tay lên cánh tay Cảnh Trạch nâng người lên, đôi môi mềm mại dính sát vào nhau.

Cậu nhắm mắt nên không thấy đồng tử Cảnh Trạch co rút, nhưng một giây sau, cậu đã giống như một con mèo bị thợ săn bắt được, tóm lấy bộ phận yếu ớt nhất trên người, buộc phải ngẩng đầu lên, hơi mở miệng để Cảnh Trạch cướp lấy hơi thở của mình.

Môi lưỡi trao nhau, giống như ba tháng chờ đợi cùng tình cảm đều bị dồn vào nụ hôn này, hốc mắt Cảnh Trạch đỏ lên, hắn biết mình không thể mê đắm nhưng lại không kiểm soát được cơ thể mình.

Hai người dựa vào cửa sổ, cơ thể Lê Tử Ngôn trở nên yếu ớt, hai tay chỉ có thể nắm lấy tay áo Cảnh Trạch, nắm chặt cực kỳ đáng yêu.

Bánh Sữa ngồi xổm trên bệ cửa sổ không hiểu hành động của hai người, nghiêng đầu meo một tiếng rồi nhảy xuống đất.

Nụ hôn dài dằng dặc này rốt cục cũng chấm dứt, Cảnh Trạch buông tha đôi môi bị chà đạp đến đỏ thẫm của Lê Tử Ngôn, nhìn ánh mắt mê ly của Lê Tử Ngôn mà trong lòng khẽ động, tiến lại gần hôn tiếp lên môi Lê Tử Ngôn, khác với nụ hôn vừa rồi, nụ hôn này đặc biệt dịu dàng, không mang theo một tia du͙ƈ vọиɠ nào.

"Anh yêu em...anh còn có cơ hội không?" Cảnh Trạch dán vào môi Lê Tử Ngôn nói, hơi nóng phả ra khiến mặt Lê Tử Ngôn tê dại.

"Cảnh tổng muốn yêu đương với tôi sao?"

"Yêu đương, kết hôn, chỉ cần em đồng ý, làm cái gì cũng được, anh chỉ muốn ở bên em."

Ánh mắt và giọng điệu của Cảnh Trạch đều nghiêm túc, tình cảm sâu đậm khiến người ta kinh ngạc, hắn vươn tay vuốt ve đuôi mắt đỏ bừng của Lê Tử Ngôn, "Hay là, em bao dưỡng anh được không?"

"Giá trị của ngài Cảnh quá cao, e là tôi không có khả năng."

Cảnh Trạch vùi đầu vào lòng Lê Tử Ngôn cọ cọ, "Miễn phí mà."

"Vậy không phải là ngài Cảnh thiệt thòi nhất sao?"

Khóe miệng Lê Tử Ngôn nhếch lên, đầu lưỡi vẫn còn hơi tê dại, lúc nói chuyện chậm rì rì như mang theo ý làm nũng, trong lòng Cảnh Trạch đều mềm nhũn.

"Vậy, anh xin em cho anh chịu chút thiệt thòi được không?"

Ác ma vừa mới hôn xong còn chưa nguôi đi du͙ƈ vọиɠ, lồng ngực phập phồng lên xuống làm cho những đường nét trên cơ thể càng thêm rõ ràng, ánh mắt hắn nghiêm túc, lộ ra một cái răng nanh với đôi môi đỏ tươi đặc biệt gợi cảm.

Lê Tử Ngôn đỏ mặt tim đập thình thịch, trong đầu nhớ lại hình ảnh không phù hợp với trẻ em của Cảnh Trạch.

Đưa tay đặt trước ngực Cảnh Trạch, ngón tay trắng nõn đưa lên trên nhéo yết hầu của Cảnh Trạch, quả nhiên khiến hơi thở của người trước mặt cứng lại, ánh mắt trở nên nguy hiểm.

"Vậy...ngài Cảnh phải cố gắng mới được."

Bình Luận (0)
Comment