Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 199

Editor: Uyên

Sau một hồi bàn bạc, Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết liền rời đi, bọn họ còn phải nói những kế hoạch và sắp xếp này cho các anh em, đương nhiên không bao gồm ba người ngoại lai kia.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Không phải Hàn Lâm Hạ nhát gan sợ phiền phức mà chỉ có thể nói người sau khi trải qua tuyệt vọng thì sẽ luôn xây một bức tường bảo vệ vững chắc. Đây giống như PTSD, sự phản bội của cấp trên và anh em khiến Hàn Lâm Hạ khó có thể tin tưởng bất cứ ai nữa.

Điều này là vì hắn, cũng là vì những anh em tự nguyện bán mạng đi theo hắn.

"Đói bụng?"

Lê Tử Ngôn ngồi bên cạnh Hàn Lâm Hạ lắc đầu, mặt trời đã mọc, nóng đến không chịu nổi, bên dưới đã có người sửa chữa tường phòng hộ, Hàn Lâm Hạ cởi đồng phục chiến đấu để giảm bớt cái nóng.

"Bánh quy hôm qua vẫn còn, ăn đi."

Hắn nói chuyện rất ngắn gọn rõ ràng, cũng không để ý tới tâm tình và trạng thái của người khác, sải bước đi tới trước cửa sổ nhìn cảnh tượng bên dưới.

Lê Tử Ngôn nhìn bóng lưng Hàn Lâm Hạ, trái tim đập loạn, vào phòng bếp đóng cửa sổ và cửa lại.

Nơi này trước đây là khu dân cư cao cấp, thiết bị coi như vẫn còn dùng được, Lê Tử Ngôn lấy trong không gian một hộp cháo trứng bách thảo đã nguội lạnh, cẩn thận dùng bếp hâm nóng.

Cậu không dám bỏ vào nồi nấu, sợ mùi sẽ nồng nặc nên chỉ có thể cầm hộp giấy dựa vào bếp lửa hâm ấm.

Mùi thơm bốc lên nhưng cũng không quá nồng, Lê Tử Ngôn cúi đầu ngửi ngửi, nuốt nước miếng, bụng cũng kêu một tiếng. Cậu tắt bếp, đi ra khỏi phòng bếp chạy đến bên cạnh Hàn Lâm Hạ.

Ngón tay trắng xanh mảnh khảnh đặt trên làn da màu lúa mạch đặc biệt nổi bật, Hàn Lâm Hạ cau mày rút tay về, cứng rắn nói, "Chuyện gì?"

"Em...anh Hàn, anh đi theo em vào đây được không?"

"Làm gì?" Hàn Lâm Hạ nói như vậy nhưng vẫn đi theo phía sau Lê Tử Ngôn.

Vừa rồi động tác rút cánh tay của hắn làm trong lòng Lê Tử Ngôn nhảy dựng, cả người đều cứng ngắc, trong lòng cũng có hơi buồn bực.

Thật cẩn thận dẫn Hàn Lâm Hạ vào phòng bếp, Lê Tử Ngôn đưa cháo trứng nóng hổi qua, ánh mắt sáng lấp lánh, "Anh Hàn, ăn cháo đi."

"Cậu ăn đi."

Hàn Lâm Hạ cau mày, cái này là của Lê Tử Ngôn, ăn hay không hắn không quản, nhưng tình huống này vẫn khó bảo đảm sẽ không có người bởi vậy mà sinh ra ý nghĩ khác trong đầu, "Lần sau nhớ trốn đi, đừng ăn trước mặt người khác."

"Em biết rồi anh Hàn, em đã ăn rồi, anh ăn đi em mới hâm nóng."

"Cho tôi? Tôi không cần, cậu ăn đi."

Nói xong, Hàn Lâm Hạ định xoay người rời đi, mắt Lê Tử Ngôn đỏ hoe, đi lên chắn trước mặt Hàn Lâm Hạ, "Anh Hàn, anh ăn đi, em hâm nóng cho anh mà, không để ai biết đâu."

Hàn Lâm Hạ nhíu mày, hắn không thích người ỷ vào gương mặt của mình để tùy ý làm bậy, nhưng Lê Tử Ngôn cũng không phải làm chuyện gì xấu, chỉ là muốn cho hắn ăn nên cũng nổi giận không nổi.

"Cậu ăn đi."

"Em ăn rồi, anh Hàn, buổi sáng hút thuốc không tốt cho dạ dày, anh ăn một chút đi."

Giọng nói của nhóc con này vừa mềm vừa nhẹ, còn mang theo ý khẩn trương, mặc ai cũng không thể tức giận.

Hàn Lâm Hạ nhìn ánh mắt tràn đầy mong chờ của đối phương, chậc một tiếng rồi nhận hộp cháo trong tay người kia.

Cái này nhất định không thể ăn trước mặt người khác, dị năng của Lê Tử Ngôn chưa thể bại lộ được.

Cầm hộp cháo, Hàn Lâm Hạ như ăn táo vài muỗng đã xong, quay người lại nhưng Lê Tử Ngôn lại không còn ở cạnh hắn, hắn nhíu mày đi đến bên cạnh phòng bếp, liền nhìn thấy một tay Lê Tử Ngôn cầm ly nước lạnh, trong miệng đang gặm bánh quy.

Hoàng tử nhỏ có lẽ từ khi sinh ra đã được nâng trong lòng bàn tay, lúc này lại đáng thương gặm bánh quy khô, miệng nhỏ mấp máy, ánh mắt nghẹn ngào đỏ bừng nhưng không than một tiếng làm cho người đàn ông cao 1m9 mềm lòng.

Trong lòng Hàn Lâm Hạ cảm thấy hơi lạ, đẩy cửa đi vào, Lê Tử Ngôn bị doạ sợ giấu bánh quy ở sau lưng.

"Giấu cái gì?"

"Anh Hàn..."

"Không phải cậu nói đã ăn rồi sao?"

"Dạ ăn rồi, nhưng lại đói bụng..."

Lời này ai tin, cái bụng nhỏ của Lê Tử Ngôn hôm qua ăn được mấy miếng bánh đã no, bây giờ sao lại đói bụng.

Lê Tử Ngôn gói bánh quy trong tay lại, chột dạ mỉm cười rồi đi ra khỏi phòng bếp, "Anh Hàn, em đi giúp anh Trần với anh Bạch."

Nói xong lập tức chạy khỏi phòng.

Chạy xuống sân, Lê Tử Ngôn thở phào nhẹ nhõm, không phải cậu không muốn ăn, cậu cũng thèm nhưng mà đồ ăn còn lại không còn bao nhiêu, nếu cậu ăn thì Hàn Lâm Hạ ăn cái gì.

Ngày nào Hàn Lâm Hạ cũng chỉ ăn bánh quy, thời gian dài nhất định cơ thể sẽ không chịu nỗi.

"Bạn nhỏ, sao xuống đây rồi?"

Bạch Kính Triết vừa quay đầu lại đã thấy bóng dáng Lê Tử Ngôn, y chạy tới ngăn ánh mắt của những người khác, "Anh Hàn cho cậu xuống?"

Lê Tử Ngôn lắc đầu, sau đó sửng sốt sờ sờ mặt, vẻ mặt hơi áy náy, "Anh Bạch, em quên che mặt rồi."

"Không sao, cậu theo tôi qua đây."

Bạch Kính Triết cũng chú ý tới điều này nên nhanh chóng kéo cánh tay Lê Tử Ngôn, những người khác chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Lê Tử Ngôn, "Tôi chét cho cậu ít đất, cậu cứ ở trong góc, lát nữa xong việc tôi dẫn cậu lên."

"Dạ! Cảm ơn anh Bạch!"

Bạch Kính Triết xua tay áo cười cười, ai mà không thích người đẹp lại tốt tính chứ, nếu như là trước kia thì y nhất định cũng sẽ thích nam sinh nhỏ như Lê Tử Ngôn, có một em trai như vậy muốn chiều cái gì cũng được.

Hai người đứng chung vừa nói vừa cười, không chú ý tới tầm mắt nóng rực trên lầu.

Hàn Lâm Hạ nhìn nụ cười của Lê Tử Ngôn và hành động "thân mật" với Bạch Kính Triết, thấy Bạch Kính Triết đưa tay sờ mặt Lê Tử Ngôn, cười lạnh một tiếng.

Quả nhiên, mặt đẹp đều sẽ gạt người, thật biết cách khéo léo, nhanh như vậy đã bắt được phụ tá của hắn.

Hai người ở phía dưới vẫn không biết bọn họ đã bị Hàn Lâm Hạ hiểu lầm thành cái gì, Lê Tử Ngôn ngồi xổm trên đất nghiên cứu đất đai.

Đây là khu đất hoang chưa từng trồng trọt, nhưng đất ở đây không phải không trồng được, trong lòng Lê Tử Ngôn khẽ động. Liếc mắt nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình thì từ trong không gian lấy ra một cái hộp, dùng ván gỗ đào ít đất, sau đó thu vào không gian.

"Cậu đang làm gì?"

Trên đầu đột nhiên xuất hiện một giọng nói, Lê Tử Ngôn hoảng sợ ngã ngồi xuống đất, ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Hàn Lâm Hạ, mặt cậu đỏ lên, không quan tâm trên tay mình có đất hay không mà cọ lung tung lên mặt, đứng lên chắp hai tay sau lưng như bộ dáng học sinh tiểu học.

"Không có gì, em đang trợ giúp thôi."

"Giúp hay chơi?"

"..."

"Đi qua bên kia ngồi đi, đừng lộn xộn."

"Ò..."

Bình Luận (0)
Comment