Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 205

Editor: Uyên

Hàn Lâm Hạ nói ngắn gọn cho Bạch Kính Triết và Trần Khoáng Viễn, sau đó dụi đếu thuốc lên tường, "Cậu ấy đang nghỉ trong phòng, cả ngày chưa ăn gì rồi, tôi đi xem cậu ấy."

"Tụi em đi chung với anh."

"......Ừm."

Hàn Lâm Hạ không từ chối nhưng sau khi xoay người vẻ mặt lại có chút kỳ lạ, Bạch Kính Triết và Trần Khoáng Viễn gọi hắn là anh thì hắn không có cảm giác gì, nhưng khi Lê Tử Ngôn gọi hắn là anh, không hiểu sao tim hắn lại đập nhanh hơn, cả người cũng không ổn.

Hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều về vấn đề này, dẫn hai người quay về phòng, Lê Tử Ngôn đã nằm trên sô pha ngủ thiếp đi, ước chừng là vừa ngủ chưa bao lâu nên rất nông, cửa vừa đóng mắt cũng từ từ mở ra, chỉ là ánh mắt vẫn hơi mơ màng.

"Anh ơi..."

Hàn Lâm Hạ cau mày đi tới lấy đồng phục chiến đấu của mình trong ngực đối phương ra rồi đưa tay lau mồ hôi trên trán cậu.

Tất cả động tác hắn đều đưa lưng về phía hai người nên không chú ý tới vẻ mặt bối rối của Bạch Kính Triết.

"Dậy ăn gì đi rồi ngủ tiếp."

"Dạ..anh..." Lê Tử Ngôn gật đầu, ngồi dậy theo động tác của Hàn Lâm Hạ.

Hai người còn lại trong phòng đều biết đây là di chứng của việc sử dụng dị năng quá độ, cho nên cũng biết bây giờ Lê Tử Ngôn vừa mệt vừa khó chịu, vẻ mặt rất lo lắng.

"Boss, hay để em đi tìm sữa cho bạn nhỏ uống?"

Trần Khoáng Viễn rất thích Lê Tử Ngôn, vẻ ngoài đẹp, tính cách còn ngoan ngoãn, ai mà không muốn có một em trai như vậy, huống chi ở mạt thế càng là người đơn thuần thì càng đáng quý.

"Không sao, lát nữa tôi đi."

"Được."

Bạch Kính Triết không nói gì, một lời khó nói hết nhìn khuôn mặt lạnh lùng cau mày của Boss nhà mình nhưng hành động lại nhẹ nhàng cho Lê Tử Ngôn uống nước.

"Lão Trần, cậu ra ngoài xem một chút đi, ở đây có tôi với anh Hàn được rồi."

"Được, đúng là cậu cẩn thận hơn tôi, tôi ra ngoài xem."

Trần Khoáng Viễn rất thẳng thắn không quanh co lòng vòng, còn rất tin tưởng Bạch Kính Triết cho nên cũng không nghi ngờ gì.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, Bạch Kính Triết dựa vào tường sờ sờ mũi, cố ý ho hai tiếng, "À, Anh Hàn, lại đây chút đi."

Y vẫy tay với Hàn Lâm Hạ, vẻ mặt còn hơi trêu chọc.

Hàn Lâm Hạ nhìn vẻ mặt phức tạp của y, khó hiểu nhưng vẫn đi tới.

"Chuyện gì?"

"Anh, tại sao bạn nhỏ lại muốn đi theo?"

"..."

Tay cầm đếu thuốc của Hàn Lâm Hạ hơi cứng lại, rũ mắt xuống, "Hỏi cái này làm gì? Cậu ta muốn làm gì sao tôi biết được?"

"Thật sự không biết?" Bạch Kính Triết vòng qua Hàn Lâm Hạ liếc nhìn Lê Tử Ngôn đang nằm trên sô pha, "Anh, người bình thường nghe được có nhiệm vụ nguy hiểm thì theo bản năng sẽ trốn đi chứ không phải chủ động ra trận, đêm qua cậu ấy đã muốn đi, có thể hiểu được là cậu ấy muốn biểu hiện trước mặt anh để chứng minh lòng trung thành của mình, nhưng hôm nay cậu ấy lén đi theo còn không cho anh biết để làm gì?"

Điều Bạch Kính Triết hỏi cũng là điều Hàn Lâm Hạ muốn biết, Lê Tử Ngôn nói muốn giúp mình nhưng nguy hiểm như vậy mà vẫn muốn giúp hắn? Ai mà không muốn sống?

"Vừa rồi cậu ấy gọi anh ơi là gọi anh đúng không? Còn ôm quần áo của anh ngủ, đứa nhỏ này không lẽ là thích anh hả?"

Tay run lên, tàn thuốc rơi trên mặt đất, Hàn Lâm Hạ hung dữ liếc nhìn Bạch Kính Triết một cái, giọng trầm xuống, "Đừng nói lung tung!"

"Em nói thật đấy, nếu không đêm nay anh hỏi thử đi, nếu cậu ấy có ý với anh, anh cũng có ý đó vậy thì ở bên nhau, dù sao thời này còn phân biệt nam nữ gì nữa, nếu không có ý đó thì anh cứ nói rõ với người ta, đừng để bạn nhỏ nhà người ta hiểu lầm."

Hàn Lâm Hạ hít một hơi không nói gì, một lúc lâu sau mới gật đầu.

Tuy thể lực cạn kiệt nhưng Lê Tử Ngôn lại ngủ không lâu, chưa đến một tiếng đã tỉnh, lúc mở mắt ra liền thấy Hàn Lâm Hạ ngồi đối diện mình.

"Anh không đi?"

"Ừm."

Lê Tử Ngôn dụi mắt mỉm cười, trên mặt nhuộm màu phấn hồng, "Tốt quá, anh ơi, em có nói mớ không?"

"Không."

"Vậy tốt rồi, em ngủ rất ngoan mà."

Đâu chỉ là ngoan, mà thật sự là vừa ngọt vừa ngoan giống như con mèo con cuộn tròn, nằm nghiêng ép gò má xuống càng thêm mềm mại núng nính.

Vừa rồi sau khi nghe Bạch Kính Triết nói, Hàn Lâm Hạ cứ ngồi đó không đi đâu, bây giờ trong lòng vẫn đang rối rắm.

"Lê Tử Ngôn"

"Dạ anh."

"Sao cậu muốn giúp tôi? Tại sao cậu muốn ở lại?"

Hàn Lâm Hạ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lê Tử Ngôn, trong ánh mắt sắc bén tìm tòi làm cho người ta run rẩy, Lê Tử Ngôn cảm giác như hắn đang trực tiếp nhìn xuyên qua linh hồn mình.

Cắn môi, Lê Tử Ngôn từ trên sô pha đi xuống từng bước đi tới bên cạnh Hàn Lâm Hạ, nửa quỳ trên mặt đất, tay đặt lên đùi Hàn Lâm Hạ, "Em nói anh có tin không?"

"......"

"Em thích anh, em muốn giúp anh, sau này em sẽ trưởng thành sẽ bảo vệ anh."

Hàn Lâm Hạ cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng nằm sấp trên đùi mình, ánh mắt run lên, giống như linh hồn mình vì những lời này mà run rẩy.

Hắn hít sâu một hơi, hai chân khẽ động gạt Lê Tử Ngôn xuống đất,

"Cút ngay, có thấy ghê tởm không?"

"Anh ơi?" Lê Tử Ngôn chống tay phía sau ngồi dưới sàn, vẻ mặt khiếp sợ, trong ánh mắt còn mang theo bi thương.

"Muốn ở lại đây thì phải an phận, đừng có giở trò, đừng có dùng thủ đoạn ghê tởm này!"

"Không phải, thật sự không phải!"

Lê Tử Ngôn lắc đầu, nước mắt tuôn rơi, cậu đứng lên đi đến bên cạnh Hàn Lâm Hạ, run rẩy nói, "Anh ơi, em thật sự thích anh, em muốn ở bên cạnh anh, cho dù anh không bảo vệ em cũng không sao! Em sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, em sẽ lớn lên, em sẽ bảo vệ bản thân mình cũng sẽ bảo vệ anh!"

"Buông tay!"

Hàn Lâm Hạ không dám nhìn vào mắt Lê Tử Ngôn, từ trên sô pha đứng lên đưa lưng về phía Lê Tử Ngôn,"Tôi nói cho cậu biết, trong mắt tôi một hạt cát cũng không lọt, sau này đừng để tôi thấy cậu nói lời như vậy với ai!"

"Sao em có thể nói với người khác được, tôi chỉ muốn đối xử tốt với anh thôi..." Lê Tử Ngôn đứng tại chỗ, nước mắt không nghe lời rơi xuống, hai mắt đỏ hoe.

Giọng nói của cậu còn mang theo tiếng nức nở làm cho lòng người run rẩy, Hàn Lâm Hạ muốn quay đầu lại nhưng cứng rắn kìm chế bản năng của mình, cường ngạnh ra khỏi phòng.

Đóng cửa lại, hắn dựa vào tường lấy một điếu thuốc châm lửa ngậm trong miệng hít sâu một hơi.

Hắn không ngờ điều này sẽ xảy ra.

Trước khi mạt thế đến không phải chưa có ai thổ lộ với hắn, hắn cũng đã từng yêu đương vài lần, nhưng bởi vì thân phận và công việc nên gần như mỗi một đoạn tình cảm đều có kết cục chia tay.

Trước kia thế giới bình yên, hắn có tiền có công việc thì là như thế, nhưng tình hình bây giờ sao hắn dám dễ dàng tin tưởng tình cảm của người khác đây?

Huống chi, tương lai đầy rẫy nguy hiểm, ngay cả việc mình có thể sống được bao lâu cũng không thể nắm chắc.

Bình Luận (0)
Comment