Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 214

Editor: Uyên

"Hôm nay mời mọi người tới đây, tôi cũng không muốn vòng vo với mọi người."

Vương Thành uống cạn ly rượu rồi đặt sang bên cạnh, chậc lưỡi, "Chắc các anh em đã thấy dạo gần đây tang thi ngày càng khó giải quyết, vật tư của chúng ta cũng ngày càng ít."

"Đúng vậy anh Thành, chuyện này là sao vậy? Đội chúng tôi bị thiệt hại rất nghiêm trọng, hoàn toàn không thể xử lý kịp."

"Đúng vậy!"

Các đội trưởng phía dưới đều sôi nổi lên tiếng, chỉ có Hàn Lâm Hạ vẫn không tỏ thái độ, chỉ là sắc mặt đã hơi âm trầm.

Vương Thành vẫn luôn chú ý đến hành động của hắn nên cũng có thể thấy được sự thay đổi của hắn, trong lòng hừ lạnh một tiếng, mặc kệ Hàn Lâm Hạ cao ngạo đến cỡ nào thì cũng phải kiếm ăn dưới tay gã.

"Điều tôi muốn nói hôm nay chính là vấn đề này, mọi người nếu đã chọn đầu nhập vào chỗ chúng tôi thì tất nhiên đều là anh em tốt, người một nhà, cho nên vì cuộc sống sau này của chúng ta, tôi đã dùng vật tư để mua tình báo của ông chủ Kim Bằng ở Thúy Lăng Loan."

Vương Thành hơi dừng lại cố ý khơi dậy sự hứng thú của đám người phía dưới, thấy bọn họ đều nhìn mình thì mới cau mày như nóng nảy lo lắng nói, "Tình hình không tốt lắm, dựa theo tình báo của ông chủ Kim Bằng thì những tang thi này đã có thể tiến hóa, bọn nó cũng sẽ có dị năng."

"Cái gì?!"

"Trời ơi!"

"Sao vậy được!"

Phía dưới đều hỗn loạn, Hàn Lâm Hạ nghiêng người nhìn Lê Tử Ngôn một cái, hai người nhìn nhau đều nhíu mày làm ra vẻ mặt sầu lo giống nhau.

"Nhưng mọi người đừng quá lo lắng, tốt xấu gì thì tôi cũng là người đứng đầu cả một căn cứ lớn, sẽ không để mọi người ngồi chờ chết đâu, hơn nữa tôi cũng tin mọi người sẽ nghĩ cách để căn cứ của chúng ta đi lên, tôi nói đúng không?"

"Đương nhiên rồi!"

"Ông chủ nói rất đúng!"

Dù là ở nơi nào thì cũng không thể thiếu người tâng bốc "cấp trên", huống chi bây giờ bản thân cũng không thể tự lo, không kiếm được cơm ăn, thay vì sĩ diện và nguyên tắc của mình mà cứng đối cứng thì không bằng làm người thức thời.

Vương Thành gật đầu rồi nâng cằm về hướng cố vấn ở bên cạnh bảo y chuyển tài liệu xuống.

"Hiện tại chúng tôi vẫn chưa tìm ra manh mối khác nhưng tôi không có ý định ăn không ngồi rồi, chúng tôi đã đặt ra một quy định, mỗi lần gặp phải tang thi có dị năng thì phải mang xác của nó về."

"Mang về? Tại sao?"

Người nói là Hàn Lâm Hạ, trong lòng hắn đã loáng thoáng đoán được tính toán trong lòng Vương Thành, nhưng hiện tại hắn phải che dấu thông tin mình biết, như vậy mới có thể khiến Vương Thành buông lỏng cảnh giác với bọn họ.

"Xác tang thi chỉ là một đống thịt thối, mang bọn nó về chỉ lãng phí không gian mà còn ảnh hưởng đến tâm trạng."

Quả nhiên nghe được câu hỏi của hắn trên mặt Vương Thành đã thoải mái hơn nhiều, uống một hớp rượu rồi làm bộ bất mãn nhìn về phía Hàn Lâm Hạ.

"Đội trưởng Hàn à, bây giờ chúng ta còn quan tâm cái gì là tâm trạng nữa, đương nhiên là vì muốn sống nên phải mang xác bọn nó về để tôi nghiên cứu chứ."

Mọi người đều chần chờ, xác tang thi có mùi hôi thối và mùi máu tươi rất dễ hấp dẫn bầy tang thi, mang xác tang thi đi lại trong thành phố thì không khác gì mang theo một quả bom hẹn giờ, càng tăng thêm xác suất nguy hiểm.

"Đương nhiên mọi người cứ làm theo khả năng của mình, tôi không ép, chẳng qua mọi người cũng biết trì hoãn càng lâu thì nguy hiểm cũng càng gần."

Vương Thành cười một tiếng, những đội trưởng phía dưới quả nhiên đều liên tục gật đầu đồng ý.

"Anh Thành nói rất đúng, chúng tôi sẽ vì căn cứ!"

Ngón tay Hàn Lâm Hạ gõ lên đầu gối, cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia trào phúng.

Đúng như hắn dự đoán, Vương Thành đã biết chuyện tang thi có thể nâng cấp, chẳng qua Vương Thành lại âm hiểm hơn hắn nghĩ. Gã chỉ nói tang thi có thể nâng cấp và có dị năng nhưng không nói về tinh thể, e là muốn lợi dụng tụi này gϊếŧ tang thi, sau đó ngồi ăn bát vàng dùng tinh thể nâng cấp.

Lê Tử Ngôn cũng nghĩ đến điều này, cậu cau mày không nói gì.

"Đội trưởng Hàn, sao cậu không nói gì thế?"

Vương Thành ngồi thẳng người nhìn về phía Hàn Lâm Hạ, "Nói mới nhớ, đồng đội đi chung với đội trưởng Hàn hôm nay nhìn hơi lạ nha, là ai vậy?"

"Tính tôi khô khan, không giỏi ăn nói."

Hàn Lâm Hạ nghe thấy tên mình cũng không có phản ứng, nhưng khi Vương Thành nhắc tới Lê Tử Ngôn thì siết chặt hai tay, "Đây là thành viên của đội chúng tôi, hôm nay đi theo tôi."

"Vậy à? Nhưng mà đồng đội nhỏ này trông không giống quân nhân lắm nhỉ."

Vương Thành ở trong thế giới ngầm nhiều năm nên biết một ít đặc điểm của bộ đội đặc chủng.

Chỉ nhìn chiều cao và diện mạo nước da của Lê Tử Ngôn thôi thì đã biết nam sinh nhỏ này chắc chắn chưa từng làm chuyện xấu, chỉ sợ trên tay cũng không dính được bao nhiêu máu.

"Trên đường cứu được, còn nhỏ thôi, theo chúng tôi học để có thể tự bảo vệ mình."

Vương Thành gật đầu không nói tin hay không tin, ánh mắt đặt trên người Lê Tử Ngôn đánh giá từ trên xuống dưới.

"Chuyện chính cũng nói xong với mọi người rồi, có tôi thì không để mọi người đói khát đâu, mọi người cũng không cần căng thẳng, đêm nay cứ thả lỏng đi, hahaha!"

Bên dưới ăn uống nhốn nháo, Vương Thành phất tay liền có một đám oanh oanh yến yến tiến vào, có cả nam lẫn nữ. Chẳng qua hoàn cảnh bây giờ nguy hiểm nên bọn họ cũng không thể có thời gian trang điểm chăm sóc nhưng đều trông rất xinh đẹp.

Hàn Lâm Hạ không cho bọn họ một ánh mắt, ở lại với Lê Tử Ngôn một lát rồi lấy cớ rời đi.

"Boss, em trai Tiểu Lê."

Trần Khoáng Viễn nhìn thấy bóng dáng hai người liền nghênh đón, xe chạy tới mở cửa xe, "Lên xe đi."

Cả ba về căn cứ, bọn Bạch Kính Triết vẫn chưa ngủ.

"Anh Hàn, Vương Thành nói gì? Có làm khó anh không?"

"Không có, gã đã biết chuyện dị năng."

Hàn Lâm Hạ cau mày nhưng giọng nói lại không lo lắng nhiều, "Nhưng gã không có ý định nói chuyện này cho chúng ta biết."

Lê Tử Ngôn tiếp tục nói lời Hàn Lâm Hạ, sau khi nói xong suy đoán của hai người, vẻ mặt Trần Khoáng Viễn và Bạch Kính Triết càng thêm âm trầm.

"Gã đúng là tham lam, muốn chúng ta bán mạng cho gã, sau đó ngư ông đắc lợi? Mơ đi!"

Trần Khoáng Viễn vốn định vỗ bàn một cái nhưng lại sợ âm thanh quá lớn nên chỉ có thể vỗ vào lưng Bạch Kính Triết, khiến đối phương thiếu chút nữa kêu lên một tiếng thảm thiết chói tai.

"Không cần sợ, gã đã như vậy thì chúng ta cũng không cần lưu tình nữa, thời gian huấn luyện lâu như vậy cũng đến lúc có ích rồi."

Trên mặt Hàn Lâm Hạ kéo lên một nụ cười, lấy một điếu thuốc ngậm bên miệng, châm lên hít một hơi phun ra một vòng khói, "Để gã ra vẻ lâu như vậy rồi cũng nên dạy gã biết cách làm người."

Lê Tử Ngôn nhìn sườn mặt Hàn Lâm Hạ, nhìn vết sẹo trên mặt hắn cảm giác được sự tàn nhẫn trong giọng nói của đối phương, trong lòng không kiềm chế được mà run lên.

"Anh ơi, anh định làm gì?"

Bình Luận (0)
Comment