Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 223

Editor: Uyên

"Hải đảo băng luân sơ chuyển đằng, thấy thỏ ngọc, thỏ ngọc lại bay về phương đông, băng luân kia rời hải đảo, càn khôn phân ngoại minh, trăng sáng trên trời~"

*bài gốc là 百花亭. Hong biết edit sao nên để luôn bản convert v =))))

Khoảnh khắc nhạc đệm vang lên, cả Lê Viên đều trở nên yên tĩnh, cho đến khi dáng người từ phía sau rèm nhẹ nhàng đi ra, tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn, dáng người của "Dương quý phi" trên sân khấu thướt tha đặc biệt động lòng người, mặc một bộ trang phục nặng nề nhưng lại không có vẻ thô tráng, ngược lại làm cho người ta nhìn mà đau lòng.

Vừa cất giọng, nhiều người suýt chút nữa đã kinh ngạc thốt lên, âm thanh mượt mà rõ chữ, phát âm đến nơi đến chốn, nghe thôi đã khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, bà cụ Hàn lắc đầu theo từng câu từng chữ, gương mặt tràn đầy thỏa mãn.

Hàn Tri Dao chỉ nghe qua khi còn nhỏ, sau khi lớn lên phải ra nước ngoài du học, chờ đến lúc trở về liền ra chiến trường nên rất ít có cơ hội thưởng thức. Hắn không biết hí kịch hay ở đâu nhưng hắn lại thấy người trên sân khấu diễn rất tốt, hát hay, gương mặt kia và dáng người của cậu còn đẹp hơn.

Ngón tay thon dài ở trên bàn gõ theo từng tiết tấu, ánh mắt của Hàn Tri Dao dính chặt vào người trên sâu khấu, mặt người nọ trang điểm đậm che mất hơn một nửa diện mạo nhưng đôi mắt kia lại đặc biệt đa tình giống như muốn hoà nhập vào nhân vật Dương quý phi, ngay khi đôi mắt kia liếc qua đây, Hàn Tri Dao bị nhìn đến mất hồn, động tác trên tay cũng lỡ mất một nhịp.

Hắn nghe chăm chú, ngay cả kết thúc lúc nào cũng không biết, cho đến khi người bên cạnh và người dưới sân khấu vỗ tay hoan hô hắn mới nhận ra vở kịch này đã hạ màn.

"Tri Dao, con thấy vở kịch này có hay không?"

"Rất hay."

"Ha ha ha, đây chính là diễn viên nổi tiếng nhất thành chúng ta, muốn mua vé khó lắm, cũng nhờ có danh con nên bà mới có cơ hội đến nghe."

"Bà đừng chọc con nữa." Hàn Tri Dao cúi đầu, vẻ mặt lại đầy dịu dàng.

Bà cụ bên cạnh hắn cầm chén trà nhẹ nhàng uống, đảo mắt giống như vô tình nói, "Diễn giỏi, kịch hay, cháu trai nếu có người đi nghe với con thì chẳng phải càng hay à?"

Hàn Tri Dao vừa nghe lập tức biết bà nội hắn có ý gì, khó trách hắn mới trở về hôm sau liền vội vàng dẫn hắn tới nghe kịch, thì ra là đã đợi sẵn. Hàn Tri Dao bất đắc dĩ, nhưng lão phu nhân trước mặt này lại là bà nội ruột của hắn, công nuôi dưỡng còn lớn hơn trời nên hắn không thể nào lên tiếng chống đối.

"Bà nội, nếu con muốn cưới vợ thì lại làm khổ người ta, phải sống giữ mình như Dương Ngọc Hoàn thì người tạo nghiệp cũng là con."

"Đừng nói bậy, cái gì mà giữ mình như Dương Ngọc Hoàn!"

"Bà nội à bây giờ đất nước vẫn chưa bình yên, tình thế hỗn loạn sao con có tâm trạng để ý tới chuyện tình cảm được? Coi như là kết hôn đi nhưng chỉ sợ con khó có thể quay về, nếu sau này...ít trở về thì cô gái kia nhất định cũng sẽ phiền lòng."

Ý cười trên mặt bà cụ Hàn nhạt dần, dù đây là sự thật nhưng bà vẫn chưa thể chấp nhận. Đứa con trai lớn của bà ba năm trước đã qua đời, chỉ để lại một đứa cháu trai cho nhà họ Hàn, thấy năm nay Hàn Tri Dao đã 25 tuổi, còn chưa chịu kết hôn thì sao bà có thể yên tâm đây?

Mấy năm nay, bà cũng đã nhiều lần giới thiệu người cho Hàn Tri Dao nhưng cũng không biết cháu trai bà bị sao mà nhiều cô gái xinh đẹp như vậy cũng không chịu gặp mặt, từ chối tới từ chối lui, nói thế nào cũng không chịu, kéo dài đến tận bây giờ.

"Bà mặc kệ, bà đã hỏi Lưu Chấn Bình, nó nói bên Mãn Châu chưa dám hành động, rút binh đến mấy chục dặm. Người Nhật cũng bởi vì bị thiệt hại nên không có cách nào đi về phía này, bây giờ con rảnh mà còn không mau nghĩ chuyện kết hôn! Tóm lại về bà sẽ tìm cho con vài cô gái, bà không tin khắp thành này không đủ người cho con chọn! Nếu ngon không chọn được thì bà sẽ nhờ chú con ở phương nam tìm cho con, năm nay con nhất định phải kết hôn cho bà!"

Vẫn còn ở sân khấu nên bà cụ cũng không dám nói quá lớn, sợ bị người ta nghe được lại chê cười, chẳng qua kìm chế cảm xúc không được, thiếu điều muốn chỉ vào mũi Hàn Tri Dao dạy dỗ.

Hàn Tri Dao cũng không dám làm bà mình nổi giận nên liên tục gật đầu đồng ý, thôi thì hắn cứ đồng ý trước, sau này có thích hay không, cưới hay không thì là chuyện của hắn.

"Đại soái Hàn, lão phu nhân Hàn, tiểu nhân quấy rầy rồi, xin hỏi hôm nay hai người xem kịch có hài lòng không?"

"Ngài Ngôn hát rất hay, nếu có cơ hội tôi thật hy vọng mỗi ngày đều đến đây nghe kịch."

"Có thể được lão phu nhân khen ngợi quả là may mắn của ngài Ngôn và Lê Viên."

Người nọ thấy lão phu nhân và Hàn Tri Dao đều rất hài lòng, trong lòng cũng yên tâm, thở phào nhẹ nhõm lại nói vài câu dễ nghe rồi lùi xuống.

Lão phu nhân Hàn định tiếp tục nói chuyện hôn nhân với Hàn Tri Dao nhưng Hàn Tri Dao đã nhìn ra ý đồ của bà, từ trên ghế đứng lên đội nón, "Bà nội, con rất hứng thú với vở kịch hôm nay, con vào hậu trường học hỏi thêm vài kiến thức sau này cũng có thể nói chuyện với bà, bà về trước đi, lát nữa con sẽ về."

Hành động của hắn rất nhanh, vẫy tay với phụ tá đi theo phía sau, phụ tá cười tươi đi đến chỗ lão phu nhân đưa bà lên xe.

Lão phu nhân bất đắc dĩ, nhưng đây là cháu trai bà nâng trong lòng bàn tay nên cũng không nói gì, chỉ có thể đưa tay gõ đầu phụ tá, bất đắc dĩ ngồi lên xe.

Hàn Tri Dao nói thế cũng không định cứ như thế quay về, đi tới đi lui liền đi vào hậu trường Lê Viên, hắn mặc quân phục, tuy người Lê Viên nhìn rất tò mò, nhưng cũng không dám cản hắn.

Hắn đi tới một căn phòng đằng trước có treo vải đỏ ngăn lại, vươn tay vén lên, một dáng người mảnh mai liền đập vào mắt hắn.

Lê Tử Ngôn đang ngồi tẩy trang trước bàn trang điểm, phấn trên mặt đã tẩy được một nửa lộ ra gương mặt trắng nõn và đường nét thanh tú, tiếng kéo rèm cửa khiến cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông ngoài cửa.

Hai người một đứng một ngồi, khoảng cách cùng lắm chỉ vài mét nhưng thời gian giống như ngừng trôi, nhìn chăm chú vào hai mắt nhau muốn nói gì cũng quên mất, hành động cũng dừng ở đó.

Nước trên mặt nhỏ xuống mu bàn tay kéo lại tâm trí Lê Tử Ngôn, cậu cúi đầu quay mặt, nhẹ giọng mở miệng, "Vô lễ với đại soái rồi."

"Tôi lạc đường nên làm phiền ngài mới phải, hy vọng ngài không để bụng."

Tay Hàn Tri Dao còn trên rèm cửa, người hơi nghiêng về phía trước, "Tôi quên đường về rồi, có thể chờ ở đây một lát rồi phiền ngài dẫn tôi ra ngoài được không? "

"Cứ tự nhiên." Lê Tử Ngôn gật đầu không nhìn hắn, lỗ tai lại hơi đỏ.

Hàn Tri Dao bước vào, giày ủng phát ra từng tiếng vang giống như đang gõ vào lòng Lê Tử Ngôn.

Lê Tử Ngôn nhìn vào gương rửa sạch phấn trên mặt, mà Hàn Tri Dao ngồi ở phía sau dần dần thấy rõ gương mặt của cậu.

Bình Luận (0)
Comment