Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 227

Editor: Uyên

Có lẽ do thái độ của Hàn Tri Dao quá thẳng thắn với Lê Tử Ngôn, cũng có thể do lòng dạ của hắn sâu xa dễ nhận biết tâm tư người ta nên hai người nói chuyện với nhau một lát Lê Tử Ngôn cũng không còn khẩn trương nữa.

Bởi vì trời đã tối, hơn nữa Lê Tử Ngôn mặc đồ nữ, sợ Lê Tử Ngôn thay đồ về sẽ khiến nhóm phụ tá Lưu chú ý nên dứt khoát lái xe đưa Lê Tử Ngôn về một đoạn đường gần Lê Viên, dừng ở góc khuất, Hàn Tri Dao đưa Lê Tử Ngôn tới cửa mới lặng lẽ rời đi.

"Chuyện hôm nay đừng để bà cụ biết."

"Đã hiểu."

Hàn Tri Dao đương nhiên biết phụ tá Lưu rất đáng tin, lời này chính là nói cho tài xế nghe, tài xế nghe vậy trên trán rơi xuống một giọt mồ hôi, cũng may hôm nay phụ tá Lưu đã nhắc nhở y, nếu không cái miệng này của y chỉ sợ đã không giữ được.

Sau khi về đến nhà, bà cụ đang ngồi trên sô pha chờ hắn, thấy hắn về liền oán trách: "Cũng không có nhiêu việc mà sao về trễ vậy, đừng có mà không quan tâm đến sức khoẻ, con vừa đánh trận về, bà còn muốn nấu đồ bổ cho con đây."

"Bà nội đừng lo, con chỉ nói chuyện với bạn vài câu thôi, không có mệt."

Bà cụ thở dài một hơi đau lòng cháu trai, vội vàng chuẩn bị bữa ăn với người hầu, bà đi đến bên cạnh Hàn Tri Dao lấy áo khoác của hắn đưa cho người hầu bên cạnh nhưng lại bị Hàn Tri Dao ngăn lại.

"Áo này chưa cần giặt."

"Con đã mặc cả ngày rồi, nóng thế này cả người đều là mồ hôi, còn không chịu giặt."

"Vẫn mặc được, bà nội cứ để đó đi."

Hàn Tri Dao cúi đầu tránh ánh mắt của bà cụ, đương nhiên không phải vẫn mặc được mà do áo khoác này từng đắp lên chân Lê Tử Ngôn, lúc hắn mặc vào còn thoang thoảng mùi hoa trà, hắn cũng không biết mình bị làm sao mà lại không muốn để người khác chạm vào.

Bà cụ cũng không để ý chuyện vặt này, khoát tay cho người hầu đi. Hai người cùng ngồi xuống bàn ăn, bà cụ cầm một xấp ảnh đen trắng trong tay người hầu đi theo phía sau.

"Lúc con không ở nhà bà đã tìm được rất nhiều cô gái xinh đẹp, con xem có ai hợp mắt không."

Thời này có thể chụp được ảnh tất nhiên đều là người có quyền hoặc có tiền, cho nên không cần phải nói gia thế của những cô gái trong xấp ảnh này nhất định môn đăng hộ đối với nhà họ Hàn. Hàn Tri Dao định mở miệng từ chối nhưng lại thấy gương mặt lạnh lùng của bà cụ chỉ có thể ngậm miệng lại.

"Được rồi, được rồi bà nội, chờ con ăn cơm xong được không, đói bụng cả chiều rồi."

"Được rồi, con ăn đi, ăn xong xem ở đây luôn."

"Ai." Hàn Tri Dao còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể nghe theo bà cụ, sợ đối phương tức giận, từng muỗng ăn hết chén cơm lớn, ăn ba bốn chén mới dừng lại.

Bà cụ vẫn đang chờ bên cạnh, thấy hắn ăn xong liền kêu người dọn chén đũa rồi kéo Hàn Tri Dao ngồi xuống sô pha đưa ảnh chụp qua.

Hàn Tri Dao nhìn ảnh chụp trong tay lật xem từng người, ngoài miệng không nói gì nhưng lông mày đã nhíu lại, có thể thấy được tâm trạng không tốt lắm.

Hắn không có nhận xét những cô gái này xinh đẹp hay xấu xí nhưng nhìn thế nào cũng không hợp ý hắn, không đẹp như Lê Tử Ngôn, eo không nhỏ như Lê Tử Ngôn, chân cũng không dài như Lê Tử Ngôn, hắn không biết vì sao mình lại so sánh những cô gái này với Lê Tử Ngôn, chỉ là khi hắn phản ứng lại thì ảnh chụp đã xem xong nhưng hắn vẫn không chọn được ai.

"Xem xong chưa, có thích ai không?"

"Bà à, con thực sự không thích, hơn nữa tụi con cũng chưa từng gặp nhau, coi như có gặp rồi thì có khi tính cách cũng không hợp, bà cứ từ từ, nếu cháu trai gặp được người mình thích thì nhất định sẽ dẫn về gặp bà."

Bà cụ đã đoán được kết quả này nhưng vẫn không nhịn được mà thất vọng, giơ tay lên đánh vào cánh tay Hàn Tri Dao: "Thằng nhóc thúi này, bà đã chọn cho con mà con còn không thích vậy mau dẫn cháu dâu về cho bà! Bằng không sau này con cũng đừng bước vào cửa nhà họ Hàn, bà không nấu cơm cho con nữa!"

Ngoài miệng nói như vậy nhưng bà cụ vẫn đau lòng cháu trai, một cái đánh hoàn toàn không dùng bao nhiêu sức, giựt lấy xấp ảnh tức giận về phòng. Lúc này Hàn Tri Dao cũng không dám chọc bà giận thêm chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, mang áo khoác của mình trở về phòng.

Nhớ tới hôm nay được nói chuyện với Lê Tử Ngôn, Hàn Tri Dao mỉm cười, thay vì đi tìm vài cô gái xinh đẹp nói chuyện thì không bằng ở bên Lê Tử Ngôn, cảnh đẹp ý vui còn giỏi ăn nói. Ánh mắt Hàn Tri Dao tối sầm, do dự đưa áo khoác của mình đặt lên mũi hít một hơi, trên mặt đầy thỏa mãn.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Hàn Tri Dao ăn sáng lập tức ra cửa đến Lê Viên. Hôm nay Lê Tử Ngôn cũng không có kịch cho nên hắn định đến Lê Viên tìm Lê Tử Ngôn trò chuyện một chút.

"Lần sau nếu anh đến thì sớm thông báo một tiếng, lần nào em cũng chưa chuẩn bị để anh phải ở đây chờ lâu rồi."

Trải qua chuyện ngày hôm qua, quan hệ giữa hai người không những không có xấu hổ mà còn càng thêm thân thiết, Lê Tử Ngôn nhìn Hàn Tri Dao ngồi trên ghế mặc đồ bình thường, cười cười, "Đây là lần đầu em thấy anh không mặc quân phục, có chút không quen."

"Không đẹp à?"

"Đẹp lắm, nhưng cảm giác không giống nhau."

Gương mặt của Hàn Tri Dao có tính công kích cực mạnh, hơi nhíu mày đã tỏa ra sát khí, khi hắn mặc quân phục lại càng khiến loại uy nghiêm này phát huy tối đa, mà khi hắn thay trường bào như vậy thì ngược lại có một nét nho nhã.

Hàn Tri Dao không ý kiến, uống một hớp trà rồi thấy Lê Tử Ngôn mặc trường bào màu xám nhạt, trong lòng hơi thất vọng nhưng rất nhanh đã bị Lê Tử Ngôn hấp dẫn.

Người hầu bên cạnh đã bị cho ra ngoài, Hàn Tri Dao nhìn Lê Tử Ngôn ngồi bên cạnh uống trà, xấu xa nói, "Sao hôm nay không mặc sườn xám nữa vậy, sườn xám hôm qua em mặc rất đẹp."

Lê Tử Ngôn đang uống trà, nghe Hàn Tri Dao nói vậy suýt chút nữa đã bị sặc, trên tay áo đều là nước trà, Hàn Tri Dao cũng giật mình rồi cười lấy khăn tay của mình lau hai má và khóe môi của Lê Tử Ngôn.

"Xin lỗi xin lỗi, là tôi quá đường đột."

Lê Tử Ngôn xua tay, nâng mắt nhìn đối phương, bởi vì vừa ho khan nên khóe mắt hơi đỏ giống như đang hờn dỗi, đầu ngón tay Hàn Tri Dao run rẩy, lông mi cũng run vài cái.

"Cũng không tiện lắm, em ở Lê Viên sao có thể mặc mỗi ngày được, hơn nữa hôm qua..."

Lời sau Lê Tử Ngôn không nói nhưng Hàn Tri Dao lại biết. Những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, Lê Tử Ngôn lớn lên quá đẹp, gương mặt này của cậu bất kể là lúc nào, chỗ nào cũng dễ khiến người khác thèm muốn.

Hơn nữa Lê Tử Ngôn cũng không thể biểu hiện ra giới tính thật sự của mình, nói như vậy chỉ sợ sẽ mang đến một tai họa lớn.

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu, Hàn Tri Dao vươn tay đặt lên vai Lê Tử Ngôn, cách lớp vải cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương, "Chúng ta có phải là bạn không?"

"Đương nhiên rồi."

"Tử Ngôn, nếu sau này em muốn mặc đồ nữ ra ngoài thì nói với tôi một tiếng được không? Có tôi ở đây thì không ai có thể làm gì em."

Bình Luận (0)
Comment