Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 239

Editor: Uyên

"Thưa tiểu thư! Mời cô ra ngoài, Lê Viên cấm người lạ vào tham quan."

Quản lý Lê Viên thấy Tôn Thiến Dĩnh liền vội vàng chạy tới ngăn cản nhưng thái độ vẫn rất cung kính.

Mặc bộ đầm lụa thế này, trong nhà không giàu thì cũng quý, bọn họ không thể chọc vào.

"Tôi có hẹn với ngài Ngôn, làm phiền cậu đưa tôi đến đó."

Quản lý khó xử định nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói thì Tôn Thiến Dĩnh đã lấy trong túi nhỏ ra vài tệ.

"Làm phiền rồi."

"Haha, không dám, không dám."

Quản lý kia cười ha ha nhận tiền rồi khom lưng cúi đầu đưa Tôn Thiến Dĩnh vào trong. Không nhìn thấy trong mắt Tôn Thiến Dĩnh chợt lóe lên vẻ khinh thường cùng chán ghét.

Hai người đi qua đình viện tới sau sân khấu, "Tiểu thư, ngài Ngôn ở đây."

"Ừm, cậu đi được rồi."

"Được."

Tôn Thiến Dĩnh cắn môi nắm chặt túi xách, trong mắt đầy vẻ phân vân cùng khẩn trương, giơ tay chần chờ một lát mới gõ cửa.

"Mời vào."

Lê Tử Ngôn cho là người trong Lê Viên nên cũng không đề phòng, vẫn soi gương tẩy trang bình thường nhưng khi cậu ngẩng đầu lên, trong gương lại xuất hiện gương mặt của Tôn Thiến Dĩnh.

"......Tiểu thư, sao cô vào đây được."

"Cậu còn muốn giả ngu à?"

Sắc mặt Tôn Thiến Dĩnh trắng bệch, lồng ngực không ngừng phập phồng, "Lê Tử Ngôn, tại sao cậu lại lừa anh Tri Dao."

"Xin lỗi tiểu thư, tôi không hiểu cô đang nói gì."

"A, tại sao cậu lại giả nữ tiếp cận anh Tri Dao? Bây giờ còn muốn tiếp tục giả vờ?"

Trong lòng Lê Tử Ngôn thầm thở dài, không biết cô gái này quá ngốc hay là quá thích Hàn Tri Dao nữa, phản ứng đầu tiên là cậu giả nữ để lừa gạt Hàn Tri Dao chứ không phải là Hàn Tri Dao thích bản thân cậu.

"Tôi không biết cậu đã dùng thủ đoạn gì với anh Tri Dao, nhưng tốt nhất bây giờ cậu tránh xa anh ấy ra, nếu không tôi sẽ nói chuyện này cho anh ấy biết!"

Tôn Thiến Dĩnh thật sự tức giận, vừa nghĩ đến ngay cả một người đàn ông xuất thân là một con hát mà cô cũng không thể so được, trong lòng tràn đầy uất ức nhưng nhiều hơn là xấu hổ và phẫn nộ.

Cô là con gái của phó cục trưởng cục Giao Thông, là viên ngọc quý được nâng trong lòng bàn tay gia đình, sao lại bị một người đàn ông như vậy đánh bại được.

"Cậu không cần chối, tôi và cậu đều biết rõ, mặt cậu, giọng của cậu, có hóa thành tro thì tôi vẫn sẽ nhớ rõ!"

Tôn Thiến Dĩnh không muốn cho Lê Tử Ngôn có cơ hội phủ nhận, cũng càng không muốn chuyện này kết thúc tốt đẹp, mỗi một câu đều hùng hổ doạ người.

"Trước khi làm thì cũng phải xem mình có tư cách hay không. Cậu cùng lắm chỉ là một con hát thấp kém, cho dù có người nâng niu thì cũng chỉ là đứa hát rong, có tư cách gì mà ở bên anh Tri Dao."

"......"

"Anh Tri Dao là người có học thức, anh ấy được tiếp nhận giáo dục phương Tây mới nhất, sao có thể thích người ở xã hội cũ như cậu chứ!"

Có lẽ là do phẫn nộ khi bị từ chối và xấu hổ khi phát hiện được sự thật, nên Tôn Thiến Dĩnh mất đi sự bình tĩnh và ôn nhu luôn duy trì trước kia mà bây giờ đã trở nên điên cuồng.

Mà Lê Tử Ngôn chỉ lẳng lặng ngồi đó nhìn cô, giơ tay dùng khăn lau sạch mặt mình rồi mở miệng.

"Cô nói mình thích Tri Dao, vậy cô biết hết về anh ấy không?"

"Tất nhiên tôi biết rồi! Lúc trẻ, anh ấy đã đi du học, sau khi về nước lập được chiến công hiển hách không gì là không làm được. Tôi vì anh ấy mà học hỏi kiến thức để trở nên tốt hơn, để xứng với anh ấy."

"Vậy à?"

Lê Tử Ngôn khẽ cười nhưng ý cười trên mặt lại hơi trào phúng, "Anh ấy ra nước ngoài tiếp nhận giáo dục phương Tây nhưng cái anh ấy tôn sùng lại là kết hợp văn hoá Trung Tây, vẫn tiếp nhận văn hóa truyền thống như cũ. Cô nói tôi hát rong thấp kém nhưng anh ấy lại thích nghe kịch. Cô nói không có gì là anh ấy không làm được nhưng lại không biết mỗi ngày anh ấy mệt đến lúc ngủ cũng cau mày."

Tôn Thiến Dĩnh ngây người đứng tại đó nhưng Lê Tử Ngôn vẫn không ngừng.

"Cô nói mình trở nên tốt hơn để theo đuổi cái mình thích? Có bình đẳng không? Cô có nghĩ tôi bình đẳng với cô không? Cô nói cô thích Hàn Tri Dao, ngưỡng mộ anh ấy như một anh hùng trẻ tuổi, cô thích vẻ uy phong lẫm liệt nhưng cô lại không biết anh ấy cũng sẽ tức giận, cũng giống như một người bình thường thôi. Người cô thích chỉ là hình ảnh tốt đẹp trong lòng cô mà thôi nhưng cô lại áp đặt cái ảo tưởng của mình lên người anh ấy. Nếu cô nhìn thấy mặt thật của anh ấy, cô vẫn thích anh ấy sao?"

"Tôi..."

"Tôi sẽ, tiểu thư Tôn, tôi biết trong lòng cô có cảm giác thích nhưng đó không phải là tình cảm thật sự. Nếu như cô không muốn hình tượng của mình trong lòng Hàn Tri Dao trở nên tệ hơn thì đừng làm chuyện này nữa."

Lê Tử Ngôn từ trên ghế đứng lên đi ra cửa, mở cửa ra, "Trời sắp tối rồi, mời tiểu thư Tôn về cho."

Tôn Thiến Dĩnh không biết mình rời khỏi Lê Viên thế nào, chỉ cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, không biết nên nói cái gì cũng không biết nên nghĩ cái gì.

Sắc mặt cô tái mét không tốt, lúc về Hàn Tri Dao cũng đã ở nhà.

Bà cụ liếc mắt một cái đã thấy sắc mặt của cô, nhẹ nhàng nhíu mày: "Thiến Dĩnh, sao vậy?"

Giọng nói của bà cụ làm Tôn Thiến Dĩnh tỉnh lại, cô ngẩn người, một giây sau liền rơi nước mắt nhào vào trong ngực Hàn Tri Dao.

Hành động của cô quá đột ngột, Hàn Tri Dao cũng hoàn toàn không chú ý tới cô nên bị cô nhào vào lòng. Theo bản năng muốn đẩy cô ra nhưng Tôn Thiến Dĩnh lại cất tiếng khóc lớn.

"Huhu anh Tri Dao, sao cậu ta lại làm vậy với anh!"

"Sao vậy?"

"Tiểu thư Tôn, mời cô buông tay." Lông mày Hàn Tri Dao nhíu lại, nhưng đối phương là nữ nên tay hắn cũng không biết đặt ở đâu.

Những người khác cũng bị dọa sợ, không ngờ Tôn Thiến Dĩnh lại làm ra hành động kì lạ như vậy.

"Thiến Dĩnh, nam nữ khác nhau, con mau buông Tri Dao ra, có chuyện gì thì từ từ nói."

Tôn Thiến Dĩnh lại lắc đầu, nức nở, "Anh Tri Dao, anh đừng thích tiểu thư Lê, cậu ta là kẻ lừa đảo! Cậu ta là đàn ông! Cậu ta đến đây để lừa anh!"

"Buông tay!"

"Anh đừng bị mê hoặc nữa! Cậu ta chính là ngài Ngôn của Lê Viên!"

"Cái gì?!" Mọi người trong phòng đều kêu một tiếng, bà cụ nhíu mày, Hàn Tri Dao đưa tay đẩy Tôn Thiến Dĩnh ra.

"Tiểu thư Tôn, tôi thấy cô là con gái, nể mặt cha mẹ cô nên mong cô đừng vu oan người khác. Cô nên ăn nói và hành động cẩn thận!"

"Anh không tin em sao?! Hôm nay em đã thấy cậu ta, cậu ta cũng đã thừa nhận rồi! Nếu anh không tin thì đi tìm cậu ta đi! Anh xem có phải em nói đúng hay không!" Tôn Thiến Dĩnh đã mất bình tĩnh nhưng gương mặt của người đàn ông vẫn vô cảm, ngay cả khóe miệng cũng không nhếch lên.

Hàn Tri Dao hừ lạnh một tiếng, hắn không ngờ chuyện này lại bị Tôn Thiến Dĩnh phát hiện, nhưng dù phát hiện thì sao, hắn cũng sẽ không để Lê Tử Ngôn bị người khinh nhục.

"Cô gặp em ấy?!"

"Đúng vậy, chẳng lẽ em phải nhìn anh bị người ta lừa sao?! Cậu ta chỉ là một con hát, sao có thể xứng với anh được!"

"Tôi biết em ấy là nam nhưng em ấy là người yêu tôi, sau này cũng là chồng tôi, chuyện của chúng tôi không cần cô xen vào."

Hàn Tri Dao thở hổn hển, khom lưng với bà cụ: "Bà nội, con còn có việc, đi trước."

"......Ừm." Bà cụ gật đầu, biết Hàn Tri Dao muốn gặp Lê Tử Ngôn, bà nhìn Tôn Thiến Dĩnh đang khóc lóc chỉ biết thở dài.

"Tiểu thư Tôn, dù sao đây cũng là dinh thự Đại Soái, chúng ta cũng chưa có hôn ước cho nên chuyện kết hôn của Tri Dao không cho phép người ngoài xen vào, tôi sẽ sẽ liên lạc với phụ cục trưởng Tôn, ngày mai đưa cô về."

Bình Luận (0)
Comment