Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 24

Chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi, như chuồn chuồn lướt nước, cảm giác mềm mại, hơi ấm chỉ lưu lại hai ba giây. Nhưng nó vẫn gây nên sóng gió trong trái tim bình lặng của Hàn Thạc.

Hưng phấn, ngọt ngào, ngượng ngùng, Hàn Thạc không biết đó là loại cảm xúc gì, những cảm giác này xáo trộn tràn ngập trong nội tâm của hắn. Cho đến khi hắn trở về nhà tới khi hắn bắt đầu đi học trở lại, cảm xúc vẫn tiếp tục lan tỏa khắp cơ thể và tâm trí hắn.

Hắn không biết có phải nụ hôn đầu của mọi người đều ngọt ngào như vậy hay không, cũng không biết có phải khi hôn đều làm cho lòng người phấn khích như vậy hay không, nhưng Hàn Thạc biết rằng trêи đời này chỉ có một mình Lê Tử Ngôn mới có thể khiến hắn say đắm như thế.

So với năm thứ hai thả lỏng, thì năm ba mới là thời gian áp lực nhất của học sinh trung học, thời gian lúc nào cũng gấp rút. Chỉ vài ngày nữa là phải trở về trường, sau đó là vất vả chiến đấu cho kỳ thi đại học. Trong trường và lớp học tràn ngập một bầu không khí căng thẳng, Lê Tử Ngôn và Hàn Thạc vẫn ngồi cùng nhau, hai người nói chuyện cũng không nhiều, thỉnh thoảng chỉ lén lút nắm tay nhau, dựa vào nhau động viên, đây cũng là tiếp thêm nguồn động lực và lòng can đảm của họ.

Khi bầu không khí này vẫn tiếp tục diễn ra, giờ ra chơi các học sinh cũng ít tụ tập nói chuyện hơn. Hoặc ngồi tại chỗ mình đọc sách, hoặc đi giải đề với những người xung quanh. Thảo luận về các kiến thức, toàn bộ mọi người đều học tập một cách nghiêm túc.

Theo thông báo, cuối cùng cũng đến lúc thi đại học. Lê Tử Ngôn đứng ở lối vào khuôn viên trường, cầm đồ dùng và phiếu dự thi, trong lúc nhất thời còn có chút hoảng hốt. Cậu nhìn khuôn mặt ngây ngô, toả sáng như ánh nắng mặt trời của mình trêи phiếu, ánh mắt thâm trầm. Sau đó cười ra tiếng.

Có lẽ chính cậu cũng chưa từng nghĩ tới mình lại tham gia kì thi đại học một lần nữa, người có thể đi thi đại học ba lần chắc cũng chỉ có một mình cậu.

Lắc đầu xoá đi suy nghĩ buồn phiền và xúc động, Lê Tử Ngôn xoay người nhìn Hàn Thạc đang đi về phía cậu.

"Có căng thẳng không?"

Hàn Thạc duỗi tay, không để ý đến phụ huynh và thầy cô ở bên ngoài cổng trường, sờ tóc Lê Tử Ngôn.

Lê Tử Ngôn cười khẽ lắc đầu:

"Không căng thẳng, cũng đã thi thử nhiều lần rồi."

"Chúng ta cùng nhau vào."

"Ừm."

Thành tích của Hàn Thạc rất tốt, hơn nữa từ năm nhất đến thứ ba đều rất ổn định, danh sách xét tuyển của thành phố bọn họ cũng không có nhiều người. Qua nhiều lần xem xét, tổng cộng xác định có bốn người được tuyển thẳng, Hàn Thạc là một trong số đó.

Nhưng Hàn Thạc lại từ chối, một là hắn muốn lấy kết quả thi của mình để vào trường đại học mơ ước, hai là hắn muốn cùng Lê Tử Ngôn trải qua tất cả lần đầu tiên, muốn cùng cậu thi đại học, muốn cùng cậu vào chung một trường cả hai đều thích.

Việc này được bọn Lý Hạo ở ký túc xá thảo luận, Lê Tử Ngôn mới biết được. Trong lòng nói không cảm động là giả, dù sao nếu có cơ hội tốt như vậy, đa số mọi người sẽ không cự tuyệt.

Hai người nhìn nhau cười, cùng nhau bước vào phòng thi.

Kỳ thi tổng cộng kéo dài hai ngày, khi con số cuối cùng trong tay đã viết xong, Lê Tử Ngôn đặt bút xuống, nhìn bài thi viết đầy đủ rõ ràng sạch sẽ, có một loại cảm giác lắng đọng

Cậu đã đến thế giới này được hai năm, dùng hai năm trải qua một cuộc sống mới, giống như cậu đã dành hai năm để xác định rằng đây không phải là một giấc mơ.

Chạm vào bài văn đã viết. Lê Tử Ngôn thở ra một hơi, mỉm cười, tiếng chuông vang lên, cuộc sống trung học của cậu lại một lần nữa kết thúc.

Từng bước đi ra khỏi phòng thi, Lê Tử Ngôn nhìn những khuôn mặt cao hứng vui vẻ, cũng có người yên lặng rơi lệ cùng các bạn cùng lớp đi ra khỏi cổng trường, trong lòng bình tĩnh, nhưng cũng có rung động không biết từ đâu đến.

Lễ tốt nghiệp được tổ chức ba ngày sau kỳ thi đại học, các bạn cùng lớp được thoát khỏi sự vất vả đầu tiên của thời trung học tất nhiên rất cao hứng, mặc quần áo thường ngày của riêng mình, đến trường ngồi trò chuyện.

"Mấy ngày nay không thấy cậu gửi tin nhắn, mệt quá sao?"

Lê Tử Ngôn gật đầu ngượng ngùng:

"Sau khi thi xong về nhà lập tức nằm ngủ, mấy ngày nay trắng đen đảo lộn, ngoại trừ ăn chính là ngủ, như một con heo a."

"Không có heo nào gầy như vậy"

Hàn Thạc vẻ mặt ôn nhu, đưa tay gãi mũi Lê Tử Ngôn.

Ngay khi hành động này diễn ra, Lê Tử Ngôn có chút kinh ngạc, cậu cảm giác được sau kỳ thi đại học, Hàn Thạc giống như bị ai tẩy não vậy.

Trêи mặt có chút ửng hồng, Lê Tử Ngôn khinh thường sự giả tạo của mình, ngay cả nụ hôn đầu tiên của hai người cũng là do cậu chủ động, lúc này lại bị động tác dịu dàng của em trai nhỏ trước mặt làm cho hoảng loạn.

Thầy chủ nhiệm thông báo tập hợp các bạn trong lớp xuống sân diễn thuyết, trêи sân trường đã chật kín chỗ ngồi, Hàn Thạc vươn tay đan chặt mười ngón tay Lê Tử Ngôn, nghiêng đầu nhìn ánh mắt kinh ngạc của cậu, cười cười:

"Có thể không?"

Nắm cũng nắm rồi, còn hỏi có được không... Lê Tử Ngôn gật đầu, khóe miệng lại nhếch lên.

Nhiều người như vậy, hai người nắm tay cũng không có bao nhiêu người để ý, nhưng khi bọn họ đi tới hàng ngũ của lớp, động tác như vậy có chút nổi bật.

Nam nữ sinh trong lớp đều khó hiểu, bọn họ cũng biết quan hệ hai người này rất tốt, nhưng sao bầu không khí và động tác giữa hai người lại phảng phất bong bóng màu hồng?

Ánh mắt Lý Hạo thay đổi, hắn buồn bực đem tay bỏ vào túi áo, cũng không nói một câu nào.

Trêи bục giảng ở sân trường, các giáo viên và lãnh đạo đang phát biểu, và có rất nhiều tiết mục văn nghệ do các học sinh đã tốt nghiệp chuẩn bị.

Nhưng tất cả những điều này không thể thu hút được sự quan tâm của Hàn Thạc và Lê Tử Ngôn.

Lúc này mặt trời đã lên đỉnh đầu, Hàn Thạc cầm dù che trêи đầu Lê Tử Ngôn, che gần hết ánh mặt trời gay gắt cho cậu, hơn phân nửa bả vai của mình thì lộ ra ngoài, sờ lên là cảm giác nóng bỏng.

Mà Lê Tử Ngôn thì cúi đầu, hai tay đùa nghịch bàn tay còn lại của Hàn Thạc, vừa bóp vừa sờ bàn tay và xương ngón tay, làm cho Hàn Thạc ngứa ngáy nhưng không thể làm gì khác, chỉ có thể dung túng để bạn nhỏ bên cạnh mình tuỳ ý chơi đùa.

Lê Tử Ngôn khóe miệng nhếch lên cười, dùng ngón tay mảnh khảnh của mình viết vài đường trong lòng bàn tay Hàn Thạc, sau đó nghiêng đầu, dùng ánh mắt ướt át nhìn Hàn Thạc.

"...... Hàn?"

"Đoán đúng rồi!"

Lê Tử Ngôn lộ ra hàm răng trắng sứ, trong nụ cười mang theo chút trẻ con, ngón tay của cậu tiếp tục di chuyển, lần này nét chữ phức tạp hơn rất nhiều, đầu tiên hắn nhíu mày, lông mày lại buông lỏng, biểu tình trêи mặt cũng trở nên dịu dàng, độ cong khóe miệng cũng càng thêm rõ ràng:

"Lần này là gì?"

"Lê."

"Thật lợi hại nha!"

Ánh mắt Lê Tử Ngôn sáng ngời, đan tay vào tay Hàn Thạc đặt lên đùi mình. Sau đó dùng ngón tay mình vuốt ve ngón tay Hàn Thạc, mỉm cười như một bạn nhỏ được cho kẹo.

Bộ dáng ngây thơ và ỷ lại vào hắn, khiến hầu kết hắn giật giật, liếc nhìn bốn phía, đem dù kéo thấp xuống, che khuất đỉnh đầu hai người.

Khi bóng tối bao phủ Lê Tử Ngôn, cậu quay đầu lại, một giây sau, đôi môi non mềm được độ ấm quen thuộc ngậm lấy.

Cậu sửng sốt một chút, giây sau liền nhắm mắt lại, mở môi, sau đó chống thân thể lên trêи một chút, cả người hiện ra động tác dâng hiến, vừa ngây thơ vừa quyến rũ.

Không ai có thể chịu đựng được lời mời gọi và dung túng của người mình yêu, Hàn Thạc cũng vậy, đưa tay ôm lấy gáy Lê Tử Ngôn, hôn sâu vào.

ʍút̼, ɭϊếʍ, ngậm cắn...

Hai người hôn nhau trước mặt các giáo viên và học sinh trong toàn trường, hôn nhau dưới sự chứng kiến của mọi người.

Chờ hai người tách ra, môi Lê Tử Ngôn đã sưng đỏ, ánh nước lấp lánh, đuôi mắt đỏ hoe do bị bắt nạt quá mức.

"Cậu có muốn đi dạo không?"

"......Ừm."

Lê Tử Ngôn gật đầu, ngoan ngoãn để Hàn Thạc dắt cậu rời đi, tay kia còn đặt trêи cổ tay Hàn Thạc, bộ dáng hoàn toàn nghe theo, làm cho lòng Hàn Thạc vừa mềm mại vừa thỏa mãn.

Dưới một đình hóng mát, hai người đứng đối mặt nhau, Hàn Thạc đặt dù sang một bên, từng bước tiếp cận Lê Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn bị ép đến không có đường lui, bị Hàn Thạc vây giữa hai tay và cột trụ đình.

"Lớp, lớp trưởng..."

"Tử Ngôn"

Hàn Thạc dịu dàng hôn lên trán Lê Tử Ngôn một cái, sau đó dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Lê Tử Ngôn, đôi môi có chút sưng đỏ:

"Anh không muốn làm lớp trưởng của em."

"......"

"Để anh làm bạn trai của em, được không?"

Biểu tình của Hàn Thạc rất nghiêm túc, ánh mắt cùng giọng nói lại nhu tình khiến người ta rung động

"Lúc trước, anh chưa muốn thổ lộ, sợ có điều gì xảy ra, cũng sợ ảnh hưởng đến em. Bây giờ chúng ta đã thi xong đại học rồi."

Hàn Thạc khẽ cười, nhìn kỹ trong ánh mắt còn có chút ngượng ngùng:

"Anh đã thi thật tốt để cùng em vào cùng một trường đại học, sống chung một thành phố, anh muốn ở bên em, muốn dùng thân phận người yêu của em để chăm sóc và đi cùng em quãng đường sau này. "

"Bây giờ anh có thể chỉ có trình độ học vấn tốt, nhưng tương lai anh sẽ mang đến nhiều thứ tốt hơn, tất cả mọi thứ của anh, đều sẽ là của em, em đồng ý ở bên anh không?"

"..."

Khoé mắt Lê Tử Ngôn chua xót, nước mắt theo hai má trượt xuống, cậu lộ ra nụ cười, hai tay ôm lấy Hàn Thạc, gật đầu:

"Đồng ý, về sau tất cả của em, cũng sẽ là của anh."

"Cám ơn em, Tử Ngôn."

Hai người ở dưới đình lẳng lặng ôm nhau, duy trì tâm tư thiếu niên ngây thơ suốt hai năm, cuối cùng sau khi trưởng thành, cũng đâm hoa kết trái.

Lê Tử Ngôn bị Hàn Thạc ôm vào trong ngực, không chú ý tới phía sau cậu, bóng người trong tầm nhìn của Hàn Thạc chậm rãi rời đi.

Lý Hạo nhìn bức thư tình bị vò nát trong tay, ánh mắt đỏ lên, cười ra tiếng, đưa tay che hai mắt.

Là hắn nhận ra quá muộn, không thể trách Hàn Thạc, cũng không trách được người khác.
Bình Luận (0)
Comment