Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 27

Thế giới thứ hai: Học đệ dương quang công X Học trưởng trà xanh mỹ nhân dụ thụ

"Này, các cậu nghe nói chưa, trường chúng ta sắp có một em trai đặc biệt lợi hại đó!"

"Lợi hại như thế nào? Chuyên nghiệp lắm sao? Sao tôi không nghe nói gì vậy?"

"A a, tôi biết, tôi biết, là vận động viên của tỉnh, nghe nói trường chúng ta tuyển thẳng cậu ấy, chính là hy vọng tương lai cậu ấy có thể vào đội tuyển quốc gia, mang về giải thưởng tốt!"

"Đúng vậy, chính là cậu ấy, hơn nữa nghe nói đặc biệt đẹp trai, là giáo thảo của trường trung học lúc trước của bọn họ!"

"Thôi nào, lỡ như là giả thì sao, đừng có nghe lung tung, đầu năm nay chỉ cần khuôn mặt không bị lệch, cao gầy, biết cách ăn mặc, đều được gọi là giáo thảo!"

Một nam sinh cùng ngồi nghe hóng hớt với các cô gái mở miệng, một giây sau liền bị ăn đấm từ các nữ sinh:

"Này này, tôi chỉ nói chơi thôi, các vị tiên nữ buông tha cho ta đi! Tôi cũng chưa nhìn thấy mà, hơn nữa so với cậu ta, Tử Ngôn của chúng ta còn đẹp hơn không phải sao!!"

"Cũng đúng, nhìn gương mặt này của Tử Ngôn chúng ta, tôi cảm thấy học đệ dù có đẹp trai đến đâu cũng không vượt qua được!"

Mọi người cùng sôi nổi phụ họa, quay đầu lại, nhìn Lê Tử Ngôn đang ngồi ở một bên cầm cây quạt nhỏ, hướng về trêи mặt Lê Tử Ngôn thổi gió, biểu tình trêи mặt mọi người đều nhu hòa.

Quả nhiên, bộ dạng xinh đẹp, tính cách ôn nhu, lại hiền lành tốt bụng, chỉ nhìn thôi cũng thấy vừa mắt, dễ chịu ở trong lòng rồi.

"Tử Ngôn, cậu có nghe nói về học đệ này không?"

Lê Tử Ngôn quay đầu cười:

"Tôi nghe người trong ký túc xá nhắc tới, học đệ này hình như trong đội bóng rổ, rất lợi hại, lớp văn hóa cũng rất tốt."

"Thật sao? Tôi lại đột nhiên hứng thú rồi, không biết em ấy còn độc thân không? "

"Làm sao vậy, tiền bối còn muốn xuống tay với em trai người ta?

Các nam sinh và nữ sinh phụ trách chào đón tân sinh viên đang cùng nhau trò chuyện vui vẻ, chỉ có Lê Tử Ngôn ngồi ở đó lẳng lặng nhìn, suy nghĩ không biết bay đến đâu.

Ở thế giới trước, cậu và Hàn Thạc đã trải qua tổng cộng năm năm, 007 để cho cậu mau chóng hoàn thành nhiệm vụ trở về thế giới của mình, đã thương lượng với Lê Tử Ngôn về việc rời khỏi thế giới kia.

Sau khi nhiều lần xác nhận rằng sau khi cậu rời khỏi thế giới này, toàn bộ dữ liệu của thế giới sẽ bị niêm phong, sẽ không bị ảnh hưởng đến chuyện khác, Lê Tử Ngôn mới quyết tâm rời đi. Nhưng mọi thứ sao có thể đơn giản như vậy?

Tính toán đầy đủ, bảy năm tình cảm, ngay từ đầu chỉ thăm dò và quyến rũ đến sau này có tình cảm chân thật, mỗi một lần rung động và hi sinh đều không phải là giả, sao có thể dễ dàng bỏ đi và quên lãng được.

Thậm chí lúc mới rời khỏi thế giới kia, Lê Tử Ngôn cảm thấy linh hồn đau đớn như muốn xé lòng, giống như muốn từ sâu trong linh hồn của mình mạnh mẽ cắt ra một khối, xé nát một bộ phần vốn thuộc về sinh mệnh của mình.

Nhưng bây giờ... Lê Tử Ngôn có chút mờ mịt nhìn về phía ngực mình, đưa tay vuốt lên, có thể cảm nhận được nhịp đập ở nơi đó. Nhưng trong đầu và trong lòng lại không cách nào cảm nhận được cảnh tượng ngọt ngào cùng rung động, giống như một mảnh ký ức bị khoá lại, ngay cả khi nó diễn ra trước mắt, cậu cũng cảm thấy rất bình thường.

"007, cảm xúc của mỗi thế giới thực sự chỉ là một dao động từ trường?"

'"......Phải"

Âm thanh điện tử luôn bình tĩnh lạnh như băng lại nhất thời có chút do dự kỳ quái, nhưng cái chần chờ này không đủ để cho những người khác phát hiện có gì lạ.

Lê Tử Ngôn cũng không hỏi nữa, gật đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa.

Mà 007 lại ở trong thức hải quay đầu nhìn về phía cơ sở dữ liệu phía sau mình, một phần ký ức và dữ liệu được mã hóa đang niêm phong ở đó.

Khoảng mười giờ sáng, cuối cùng các tân sinh cũng đi tới ký túc xá, các tiền bối vốn đang đùa giỡn, cũng lấy lại tinh thần, nâng lên khuôn mặt tươi cười thân thiện nhất nghênh đón học đệ mới của họ.

Nói chung, sinh viên mới của trường được phân bố theo từng ngành, mỗi ngành trong ký túc xá khác nhau, các học trưởng đã sẵn sàng tiếp nhận sinh viên mới.

Lê Tử Ngôn là một sinh viên hệ khiêu vũ, đúng ra, cậu phải phụ trách sinh viên theo chuyên môn của mình, nhưng hệ của cậu và hệ thể thao có ý định sáp nhập, cho nên lần này cậu cũng phụ trách đón tân sinh viên hệ thể thao.

Sinh viên tiếp đón có hạn, trong nháy mắt bên cạnh không còn lại mấy người, trước mặt lập tức nghênh đón một nhóm người tân sinh, Lê Tử Ngôn mang thẻ sinh viên của mình, tươi cười nghênh đón.

"Xin chào các bạn nam và các bạn nữ, tôi là sinh viên phụ trách dẫn dắt hệ thể thao và hệ khiêu vũ, mời các bạn của hệ thể thao và hệ khiêu vũ cứ đi theo tôi."

Các tân sinh nghe vậy liền tự mình phân tán, ở lại trước mặt Lê Tử Ngôn có khoảng ba bốn người, đều là nam sinh cao lớn. Mặc áo sơ mi ngắn tay, có thể nhìn thấy cơ bắp mạnh mẽ trêи người, chỉ cần nhìn từ dáng người, có thể xác định mấy người này đều là hệ thể thao.

Nói chung, có thể vào trường đại học theo hệ thể thao thì ở trường trung học cũng là một học sinh năng khiếu đặc biệt, họ nhìn về phía Lê Tử Ngôn, có một chút mới lạ và xấu hổ.

Lê Tử Ngôn hôm nay mặc một chiếc áo thun màu trắng, khoác ngoài là sơ mi màu xanh da trời phối hợp với một chiếc quần jeans nhạt màu và giày vải màu trắng, tóc mái cũng đặt xuống trước trán, nhìn dịu ngoan dị thường, thoạt nhìn giống như một tân sinh, khí chất cả người vừa sạch sẽ vừa dịu dàng, nhìn liền khiến lòng người sinh ra hảo cảm.

"Mấy bạn sinh viên này đều là hệ thể thao, vậy bây giờ cứ đi theo tôi, sẽ có giáo viên và anh chị chuyên môn phụ trách phân chia phòng ở trêи đó. Tôi sẽ đưa các bạn đi lấy chìa khóa ký túc xá và đưa các bạn đến phòng ngủ của mình."

"Cám ơn học trưởng."

"Cám ơn tiền bối."

"Không có việc gì, đây là việc tôi nên làm."

Lê Tử Ngôn nhìn về phía nam sinh đầu tiên mở miệng nói lời cảm ơn với cậu, mái tóc cắt ngắn lộ toàn bộ khuôn mặt kiên nghị, đôi lông mày kiếm, biểu tình trêи mặt dương quang như ánh mặt trời, giống như một em trai hàng xóm.

Ký túc xá đã được phân chia trước, chỉ cần bọn họ đăng ký tên, thu thập giấy tờ tùy thân của mình đi đến trường nộp hồ sơ, mua quân phục huấn luyện là được.

Ba nam sinh kia ở cùng một ký túc xá, lập tức cùng nhau kết bạn, trước mặt Lê Tử Ngôn chỉ còn lại nam sinh vừa mới mở miệng kia.

"Như vậy đi, tôi đưa cậu đến ký túc xá, sau đó dẫn cậu đi nộp hồ sơ"

"Được rồi, thật sự là cảm ơn học trưởng!"

Thiếu niên lộ răng cười với vẻ mặt đặc biệt ngây ngô, hai mắt lấp lánh nước, giống như một con chó bự, làm Lê Tử Ngôn cũng bật cười, khiến nam sinh trước mặt ngược lại đỏ mặt.

"Đúng rồi, học trưởng, tên em là Hàn Diệc Triết, tên anh là gì?"

Lê Tử Ngôn nghe đến họ Hàn, tim đập thình thịch, nhưng ngay sau đó cảm giác tim đập nhanh đã biến mất không còn tăm tích, cậu và Hàn Diệc Triết kề vai đi bên cạnh nhau

"Không cần khách sáo, anh tên là Lê Tử Ngôn, em gọi anh là Tử Ngôn ca, hoặc là học trưởng, cái gì cũng được."

"Được, anh Tử Ngôn."

Hai người đến ký túc xá, đẩy cửa ra, bên trong đã có một tân sinh, hai người vừa đi vào có hơi kinh ngạc. Sau đó tầm mắt người kia liền dính chặt lên người Hàn Nghị Triết.

Lê Tử Ngôn lẳng lặng nhìn chằm chằm sinh viên bên trong, nhìn vành tai cậu ta từng chút từng chút treo lên màu hồng, cánh tay và đôi chân nhỏ bé lộ ra vẻ ngây thơ và ốm yếu khiến người ta yêu thương.

"Xin chào, tớ tên là Bạch Hạo Hiên, các cậu là..."

"Xin chào học đệ, tôi tên Lê Tử Ngôn, là sinh viên phụ trách đón tân sinh, bạn học đệ này tương lai là bạn cùng phòng sau này của cậu."

Lê Tử Ngôn nghiêng đầu, cười cười với Hàn Diệc Triết, vỗ bả vai anh, Hàn Diệc Triết rất nhanh đã hiểu, gật đầu, chào hỏi bạn cùng phòng mới của mình.

"Xin chào, tên tôi là Hàn Diệc Triết, chơi bóng rổ."

"Cậu chính là Hàn Diệc Triết sao, tớ biết cậu! Đặc biệt lợi hại!"

Ánh mắt Bạch Hạo Hiên sáng ngời, đi tới trước mặt Hàn Diệc Triết, ân cần tiếp nhận đồ đạc trong tay Hàn Diệc Triết:

"Không nghĩ tới có thể cùng cậu làm bạn cùng phòng, thật sự là rất may mắn!"

Lê Tử Ngôn nhìn Bạch Hạo Hiên nhảy tới trước mặt Hàn Diệc Triết, sắc mặt hiện ửng hồng, trong lòng rục rịch sinh ra cảm giác kì quái, trong ánh mắt xẹt qua một tia hiểu rõ.
Bình Luận (0)
Comment