Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 48

Editor: Uyên Uyên

"Anh, anh tan học chưa? Em đến đón anh."

"Xin lỗi, Diệc Triết, anh còn có chút chuyện cần xử lý, tạm thời chưa về được, em về nhà trước đi, không cần chờ anh."

"Có việc? Chuyện gì vậy, bao lâu mới kết thúc, anh ăn cơm chưa? Có cần em mang cho anh không?"

Hàn Diệc Triết đang vội vàng cầm ba lô đứng dậy liền dừng lại, ngồi xuống ghế trong phòng học, cẩn thận lắng nghe âm thanh truyền đến trong điện thoại.

"Chỉ là một vài chuyện nhỏ, không cần lo lắng, em về trước đi, nếu như anh về muộn, em cũng không cần chờ anh, tự mình ăn cơm trước là được rồi, anh cúp máy trước."

"Vậy được rồ, anh không cần vội, em đi mua đồ ăn."

Hàn Diệc Triết nhìn điện thoại đã cúp máy trong tay, bĩu môi, trong lòng có chút thất vọng, cảm xúc này cũng không kéo dài quá lâu.

Liếc nhìn thời gian, sau khi suy nghĩ, quyết định đi siêu thị gần đó mua đồ ăn, để chuẩn bị cho cuộc thi khiêu vũ quốc gia năm nay, Lê Tử Ngôn thường được gọi đến lớp học để luyện tập và diễn tập, mắt thường cũng có thể thấy được càng ngày càng gầy, Hàn Diệc Triết đau lòng nên muốn nấu canh gà cho Lê Tử Ngôn bổ dưỡng thân thể.

"Ba, con gửi ảnh cho ba, ba xem con gà này có được không?"

Hàn Diệc Triết mở hộp trò chuyện với ba mình, gửi qua một voice chat, cũng may bây giờ ba Hàn đã tan tầm, rất nhanh đã trả lời hắn.

Ba: Nếu hầm canh gà, con bên cạnh ngon hơn.

Con trai cả: Dạ được, cảm ơn ba.

Hai người đàn ông trao đổi tin nhắn rất ngắn gọn, Hàn Diệc Triết cầm một đống nguyên liệu đi về căn hộ, nhưng khi hắn mở cửa căn hộ, lại nhìn thấy đôi giày của Lê Tử Ngôn đặt ở cửa.

"Anh, anh về rồi sao?"

Hàn Diệc Triết vội vàng đặt đồ xuống, thay giày đi vào phòng ngủ, nhưng không có ai lên tiếng:

"Anh, là anh sao? Sao anh không trả lời em?"

Cửa phòng ngủ mở ra, bên trong lại trống trơn, nhưng phòng tắm ở trong phòng ngủ lại truyền đến tiếng nước chảy.

"Anh, anh đang tắm à?"

Hàn Diệc Triết đứng ở cửa, đặt tay lên cửa nhưng không mở, hắn không biết vì sao, hôm nay hắn hình như có chút kϊƈɦ động, chỉ là nghe tiếng Lê Tử Ngôn tắm rửa, tim đập nhanh đến không kiểm soát được.

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, cửa bị mở ra, một người mặc quân phục của Hàn Diệc Triết bước ra, thân áo rộng rãi buông lỏng hai bên người cậu.

Ngay cả tay áo trêи bả vai cũng sắp trượt xuống, dưới thân cậu là một mảnh trần trụi, đôi chân dài lộ ra ngoài, áo trêи người chỉ vừa vặn che đi bộ phận bí mật.

"Anh..."

Ánh mắt Hàn Diệc Triết không biết nên nhìn vào đâu, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, hô hấp trở nên dồn dập, hai tay nắm chặt ở hai bên người.

"Ha ha..."

Lê Tử Ngôn cười khúc khích, nâng hai tay ôm lấy cổ Hàn Diệc Triết:

"Diệc Triết, ôm anh qua kia được không?"

Đôi mắt Hàn Diệc Triết không ngừng chớp, hai tay nóng kinh người, hầu kết lăn lên xuống, tựa hồ tốn rất nhiều sức lực mới ôm Lê Tử Ngôn lên được:

"... A, được."

Hai người cùng nhau đi đến bên giường, Hàn Diệc Triết muốn đặt Lê Tử Ngôn lên, nhưng không ngờ đối phương lại kéo cổ tay hắn lại, để hắn ngồi dựa trêи đầu giường.

Lê Tử Ngôn cũng thuận thế xoay người, ngồi lên đùi Hàn Diệc Triết, sau đó vòng tay ôm cổ Hàn Diệc Triết, khiến mặt đối phương đối diện với xương quai xanh của mình.

"Anh...anh, đừng nghịch."

"Sao vậy? Diệc Triết...em không thích sao?"

"Không, không phải..."

Hai tay Hàn Diệc Triết siết chặt khăn trải giường dưới thân, cả người đều nóng rực.

Lê Tử Ngôn cúi đầu, nhìn bộ phận sinh ra biến hóa dưới thân mình, khẽ cười, duỗi tay đẩy Hàn Diệc Triết lên giường, ghé vào tai Hàn Diệc Triết:

"Em không muốn sao? Hay là...không được? Có muốn anh trai đến dạy em không...Hay em muốn xem video để học hỏi?"

Nói xong, Lê Tử Ngôn một tay vén quân phục trêи người mình lên, dùng miệng ngậm lấy, lộ ra thân thể trắng nõn mịn màng như em bé, mi mắt cậu khẽ cong lên, mỉm cười, vừa ngây thơ vừa câu dẫn.

Không ai có thể chịu được sự cám dỗ này, huống chi là nhìn người mình yêu làm chuyện này trêи người mình, lý trí và sự kiềm chế của Hàn Diệc Triết đã sớm bay đi, hắn lật người đè Lê Tử Ngôn xuống dưới thân, từ trán tới môi rơi xuống nụ hôn nóng bỏng triền miên......

Trận hỏa hoạn này kéo dài đến sáng hôm sau, cũng may ngày hôm sau là ngày nghỉ, nếu không dựa theo thể lực và sự điên cuồng của Hàn Diệc Triết, Lê Tử Ngôn sợ là không xuống được giường, cũng không thể tập luyện được.

Mùi thơm từ phòng bếp đánh thức Lê Tử Ngôn đang chìm trong giấc ngủ, cậu chậm rãi mở mắt ra, cảm giác trêи người tuy rằng có chút mệt, nhưng cũng không đến mức đau nhức, chắc là Hàn Diệc Triết đã xoa bóp eo cho cậu. Bộ phận bí mật phía sau có hơi khó chịu, dù sao Hàn Diệc Triết cũng chưa có kinh nghiệm...

Lê Tử Ngôn đưa tay vỗ vỗ gò má hơi nóng, những dấu hôn trêи cánh tay và trêи thân thể khiến cậu không dám nhìn thẳng, nhìn tới liền nghĩ đến sự điên cuồng tối hôm qua giữa mình và Hàn Diệc Triết.

"Anh, anh tỉnh rồi."

Hàn Diệc Triết từ ngoài cửa đi vào, ngồi xuống bên giường, đỡ Lê Tử Ngôn dậy, tựa vào đầu giường.

Làn da của Lê Tử Ngôn trắng nõn mềm mại, đôi khi chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể để lại dấu vết bầm tím, hơn nữa tối hôm qua là lần đầu Hàn Diệc Triết khai trai, còn bị Lê Tử Ngôn câu dẫn, làm sao có thể khống chế được. Bây giờ cơ thể Lê Tử Ngôn đầy vết đỏ, đôi môi sưng mọng với khoé mắt ửng hồng lại càng thêm gợi cảm.

Hàn Diệc Triết không dám đem tầm mắt đặt lên người Lê Tử Ngôn, chỉ có thể đỏ mặt, hai mắt xoay loạn, đem nước ấm đã chuẩn bị đưa cho đối phương.

"Anh, có chỗ nào không thoải mái không? Em, em có làm quá nhiều không..."

"Không sao đâu, anh rất thích."

Lê Tử Ngôn đưa tay sờ mặt Hàn Diệc Triết, vẻ mặt ôn nhu, tay kia cầm lấy điện thoại của Hàn Diệc Triết, liếc nhìn vẻ mặt của đối phương, mở ra một trang web:

"Nhưng mà anh muốn biết, Diệc Triết học ở đây sao?"

"Anh!"

Hàn Nghị Triết chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị phát hiện lại còn bị vạch trần tại chỗ, hoảng sợ nhìn giao diện phía trêи, quả thực muốn tìm một chỗ chôn mình, hắn nhìn vẻ mặt của Lê Tử Ngôn, từ từ bình tĩnh:

"Anh, anh, anh có phải đã biết lâu rồi không?"

"Mấy ngày nay trạng thái của em không được bình thường, lén lén lút lút, giống như là tên trộm, cứ trốn tránh anh."

Lê Tử Ngôn bĩu môi, còn ủy khuất:

"Anh không phải là bạn trai của em sao? Sao không nói với anh?"

"Em, em, em sợ anh cảm thấy em giống như một con sói..."

Hàn Diệc Triết nắm tay Lê Tử Ngôn, hôn lên đó một cái:

"Em sợ anh nghĩ em ở bên anh vì chỉ muốn làm chuyện này."

"Có bị ngốc hay không."

Lê Tử Ngôn nhích lên phía trước, dùng một tay ôm mặt Hàn Diệc Triết, hôn lên môi đối phương, hai người cứ duy trì tư thế như vậy:

"Anh thích em, dù em muốn làm như thế nào, muốn anh làm gì, anh đều chấp nhận."

Lời nói mập mờ, tư thế ái muội, còn có bầu không khí như vậy, Hàn Diệc Triết thấy mình sắp mất khống chế lần nữa, Lê Tử Ngôn vừa thấy vậy liền lui về đầu giường, mở to hai mắt, vô tội chớp chớp, Hàn Diệc Triết bất đắc dĩ nhưng tràn đầy hài lòng. Toàn thân trêи dưới đều kêu gào thỏa mãn.

Hắn cúi đầu, hai tay chống ở hai bên người Lê Tử Ngôn, cùng Lê Tử Ngôn trao đổi một nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng, mới xoay người rời đi.

"Anh, em đi chuẩn bị canh gà cho anh."

"Ừm."

Lê Tử Ngôn gật đầu, nhìn bóng lưng vội vàng của Hàn Diệc Triết, khóe mắt đều tràn đầy ý cười.

Loại cảm giác an toàn này cùng rung động và tin tưởng tuyệt đối, hình như cậu đã từng trải qua, có lẽ là ở thế giới trước, ký ức của thế giới kia đã mơ hồ, hiện tại cậu chỉ muốn toàn tâm toàn ý đối đãi với bạn nhỏ trước mặt mình, đi cùng hắn trong thời gian sắp tới.

Bình Luận (0)
Comment