Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 67

Editor: Uyên Uyên

Cũng không biết Thẩm Trác Viễn xem video gì để học, đồ ăn trong hộp giống như hộp cơm tình yêu, trang trí nhiều hình dạng đẹp mắt, có đôi khi là vẽ hình trái tim, có đôi khi là vài động vật đáng yêu, đôi khi Lê Tử Ngôn cảm thấy Thẩm Trác Viễn đang nuôi mình như nuôi con.

"Ngài đã ăn chưa?"

"Em cứ ăn trước đi, anh không quan trọng."

Lê Tử Ngôn chia hộp cơm thành hai phần, chia cho Thẩm Trác Viễn hơn phân nửa phần còn lại, sau đó còn chuẩn bị đũa cho đối phương.

"Buổi chiều ngài còn phải đi Bắc Thành, nên ăn một chút đi."

"Tiểu Ngôn, em đang quan tâm anh sao?"

Thẩm Trác Viễn nhìn chằm chằm vào mặt Lê Tử Ngôn, ánh mắt thâm trầm khiến người đối diện đỏ cả mặt.

Động tác của Lê Tử Ngôn dừng một chút, lông mi chớp chớp, không nói gì.

Thẩm Trác Viễn khẽ cười, hầu kết khẽ trượt, cử chỉ ngượng ngùng của Lê Tử Ngôn luôn có thể chạm đến nơi mềm mại nhất của hắn.

"Buổi chiều anh đi Bắc Thành, buổi tối không biết khi nào mới có thể trở về, anh bảo Tiểu Trần tới đón em."

"Không sao, tôi có thể tự mình đi về."

Lê Tử Ngôn lắc đầu, hiện tại cậu và Thẩm Trác Viễn còn chưa làm lành, cũng không thể cứ chiếm tiện nghi của người ta được.

"Đây là anh nguyện ý, anh muốn đối tốt với em."

Thẩm Trác Viễn duỗi tay, cẩn thận nắm lấy bàn tay Lê Tử Ngôn, cảm nhận xúc cảm mềm mại trên đó, trái tim lại khẩn trương nhảy lên, sợ Lê Tử Ngôn sẽ tức giận, hất bỏ tay hắn.

Nhưng Lê Tử Ngôn chỉ sửng sốt một lúc, nhưng không có tránh né.

Cho đến khi Thẩm Trác Viễn rời đi, cả người hắn đều đắm chìm trong sự thỏa mãn khi không bị từ chối, Lê Tử Ngôn nhìn xe của Thẩm Trác Viễn càng lúc càng xa, trên mặt lộ ra một nụ cười.

Đã một tháng rưỡi kể từ ngày cậu rời khỏi Thẩm Trác Viễn, trong khoảng thời gian này, Thẩm Trác Viễn gần như đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước, có lẽ đã đến lúc cho Thẩm Trác Viễn thêm một cơ hội.

Việc kinh doanh của cửa hàng thú cưng không tồi, hiện tại đã đi vào quỹ đạo, công việc cũng không tính là nặng nhọc, cho nên mấy cô gái làm việc ở đây đều cười nói nơi này chính là thiên đường, có thể nựng chó mèo miễn phí, làm việc nhàn rỗi, chuyện quan trọng hơn là, còn có thể mỗi ngày nhìn thấy ông chủ xinh đẹp, như cốt truyện của phim thần tượng.

Lê Tử Ngôn lười biếng ngồi trên sô pha, trên máy tính bảng hiển thị thị trường chứng khoán gần đây của công ty Thẩm Trác Viễn, ánh mắt và thủ đoạn của Thẩm Trác Viễn đều rất độc ác, thị trường chứng khoán của công ty vẫn đang trong xu hướng phát triển ổn định.

Chỉ có điều, Lê Tử Ngôn nhìn về phía mấy công ty trực thuộc doanh nghiệp Thẩm thị, hơi nhíu mày, tập đoàn Viễn Đông và tập đoàn Đỉnh Thịnh, cổ phiếu của hai tập đoàn này có xu hướng tăng quá nhanh, hơn nữa con số này luôn có một loại cảm giác kỳ quái.

Quên đi, Lê Tử Ngôn lắc đầu, chuyện này vẫn là giao cho Thẩm Trác Viễn xử lý, chờ một ngày nào đó tìm cơ hội lại cùng Thẩm Trác Viễn nhắc tới một chút.

Thời gian nhoáng một cái đã đến buổi chiều, trong cửa hàng thú cưng chỉ còn lại hai cô gái làm việc full-time, Lê Tử Ngôn lại dặn dò vài câu, gọi đồ ăn cho hai người rồi mới rời đi.

Tiểu Trần đậu xe ở trước cửa, thấy Lê Tử Ngôn đi ra, liền cung kính nghênh đón Lê Tử Ngôn.

"Lê tiên sinh, trực tiếp đưa ngài về nhà sao?"

Lê Tử Ngôn ôm Bánh Sữa, sờ cái đầu đầy lông của nó, nghĩ đến mấy ngày nay Thẩm Trác Viễn làm việc vất vả, mím môi:

"Phiền anh đưa tôi đến siêu thị gần đây đi."

"Được."

Chiếc xe sau khi lái đi, không ai chú ý tới, một chiếc xe thương vụ màu đen vẫn luôn đậu ở phía sau xe Tiểu Trần, cũng lặng lẽ đi theo.

Tiểu Trần lái xe đến bãi đậu dưới tầng hầm, Lê Tử Ngôn đưa Bánh Sữa cho Tiểu Trần ôm, sau đó mới vào siêu thị, cậu đã lên kế hoạch sẵn, định mua một ít món ăn mà Thẩm Trác Viễn thích, cũng phải cho hắn một chút ngon ngọt phải không.

Đi dạo khoảng hai mươi phút, Lê Tử Ngôn hai tay cầm hai túi đồ, đi xuống tầng hầm đậu xe, nhưng cậu chỉ vừa đi được vài bước, mũi và miệng đã bị người bịt lấy, ý thức cuối cùng chỉ còn lại mùi ête nồng nặc sau đó liền chìm vào bóng tối.

(Truyện chỉ có tại wp UynUyn17)

Lúc Lê Tử Ngôn tỉnh lại, trước mắt không có một tia sáng, chỉ có thể từ trong sự rung lắc mà đoán được mình đang ở trong một chiếc xe đang di chuyển.

Hai tay và hai chân đều bị trói lại, không nhúc nhích được, Lê Tử Ngôn giãy dụa một chút, chỉ cảm thấy hai tay đau dữ dội, không thèm động đậy nữa.

Ai lại đi bắt cóc mình?

"007, hiện tại là đang xảy ra chuyện gì"

[Xin lỗi ký chủ, là tôi sơ suất, bây giờ ngài đang ở trong một chiếc Mercedes-Benz màu đen, ngài đã bị bắt cóc được 15 phút.]

Trong lòng Lê Tử Ngôn vẫn còn bình tĩnh, ít nhất vẫn còn có 007, cậu sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn, hơn nữa, cậu tin tưởng Thẩm Trác Viễn nhất định có thể tìm được cậu.

Sau khi xe chạy thêm năm phút nữa, cuối cùng cũng dừng lại, Lê Tử Ngôn bị hai người kéo đến một chiếc xe lăn, đẩy vào thang máy.

"Ông chủ, người đến rồi."

"Ừm, đi xuống đi."

"Dạ."

Lê Tử Ngôn dựng thẳng lỗ tai, lông mày hơi nhíu lại, giọng nói này hình như cậu đã nghe qua ở đâu đó.

Tiếng bước chân chậm rãi đến gần, dừng lại trước mặt Lê Tử Ngôn, miếng vải trên mắt bị thô lỗ kéo ra, Lê Tử Ngôn rốt cục nhìn thấy người trước mặt.

"Trợ lý Lê, có khỏe không?"

Đột nhiên tiếp xúc mạnh mẽ với ánh sáng, Lê Tử Ngôn khó chịu nhắm hai mắt lại, đợi đến khi thích ứng với hoàn cảnh mới từ từ mở ra, hai người trước mặt...cậu nhớ lúc trước hai người này muốn hợp tác với Thẩm Trác Viễn, nhưng lại bị cự tuyệt, chính là phó tổng giám đốc Viễn Đông và tổng giám đốc tập đoàn Đỉnh Thịnh mà cậu vừa thấy lúc chiều.

"Vương tổng, Lý tổng, phương thức chào mời của hai vị có chút đặc biệt."

Vương tổng hừ lạnh một tiếng, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi lông mày mềm mỏng của Lê Tử Ngôn nội tâm liền cảm thấy một trận hưng phấn.

"Trợ lý Lê, em sao có thể để tôi chờ lâu như vậy, sau khi biết chuyện từ chức sau của em, tôi và Lý tổng đều tiếc nuối, bây giờ cho em cơ hội, em lại không biết coi trọng nha."

"Hai người hiểu lầm rồi, tôi chỉ là không muốn đọc những tin nhắn đó."

Lời này ngược lại là sự thật, Lê Tử Ngôn sau khi từ chức chưa bao giờ nghĩ đến tới công ty khác làm việc, chẳng qua đây cũng chỉ là cái cớ của hai người trước mặt, bọn họ cũng không quan tâm đây có phải là hiểu lầm hay không.

Vương tổng cởϊ áσ khoác ra, ngồi xổm xuống, tay đặt trên cằm Lê Tử Ngôn, xúc cảm non mịn làm cho gã cảm thấy suиɠ sướиɠ, Lê Tử Ngôn muốn né tránh, lại bị hung hăng nắm chặt.

"Thẩm tổng thần thông quảng đại của em hiện tại đang ở Bắc Thành, sẽ không có ai cứu em đâu, nếu em ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng tụi tôi có thể sẽ nhẹ nhàng với em một chút, nhưng nếu em không hiểu chuyện, đừng trách tụi tôi vô lễ."

Lê Tử Ngôn không nói gì, tầm mắt đặt ở căn phòng phía sau Vương tổng, vừa rồi không để ý, hiện tại mới phát hiện căn phòng này không phải là một căn phòng bình thường, giường hình tròn, nến, còn có các loại đạo cụ...Trong lòng Lê Tử Ngôn lạnh lẽo, một cơn ớn lạnh ghê tởm từ xương cụt chạy dọc lên.

"Sao vậy? Biết sợ rồi? Nếu em chịu nghe lời, ngoan ngoãn hầu hạ, tụi tôi sẽ thông cảm cho lần đầu tiên của em, sẽ nhẹ nhàng một chút, bằng không... Hmm."

Ánh đèn rực rỡ làm nổi bật khuôn mặt dâm tà ghê tởm của hai người đối diện, chuyện này không nằm trong dự đoán của Lê Tử Ngôn, hiện tại cậu chỉ có thể hy vọng với Thẩm Trác Viễn, không còn cách nào khác.

Mà ở bên kia, Tiểu Trần ở trên xe chờ ba mươi phút, con mèo trong lồng liên tục kêu meo meo về hướng lối vào siêu thị, vừa mở cửa xe đã lao ra ngoài, Tiểu Trần chạy theo phía sau Bánh Sữa, chưa đi được bao xa liền nhìn thấy vật phẩm nằm rải rác khắp nơi. Tiểu Trần sửng sốt, vội vàng thông báo cho Thẩm Trác Viễn.

Sau khi Thẩm Trác Viễn nhận được điện thoại, sắc mặt trầm xuống, liên lạc với Vệ Ninh, biểu tình như mưa rầm gió dữ.

Bình Luận (0)
Comment