Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 9

"Lớp trưởng..."

Lê Tử Ngôn kéo cánh tay Hàn Thạc lại, khẽ nhíu mày, hơi mấp máy môi dưới, giữa lông mày nhìn ra được vài nét bi thương cùng ủy khuất, một bộ tiểu đáng thương tuỳ ý cho người bắt nạt.

Hàn Thạc nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt của Lê Tử Ngôn, tâm tình cả người đều bị kéo xuống, vỗ vỗ tay cậu, không nói gì, nhưng ý trấn an và bảo vệ không thể che giấu.

Mấy người bên cạnh nhìn thấy biểu tình của Lê Tử Ngôn, trong khoảng thời gian này, Lê Tử Ngôn đã có một chút địa vị trong lòng họ, cho nên lúc này nhìn thấy cậu chịu ủy khuất, trong lòng cũng không được thoải mái.

Lý Hạo cũng đi tới che cậu ở phía sau, các nam sinh bảo vệ Lê Tử Ngôn, sau đó nhìn mấy người đối diện.

"Không phải là tới chơi sao?Đến so tài một trận."

Nam sinh đối diện nhìn thấy bọn họ bảo vệ Lê Tử Ngôn như vậy, gắt gao nhíu mày, vẻ mặt mang theo cảm xúc không thể tin được, dù sao chuyện Lê Tử Ngôn tỏ tình lúc trước rất náo nhiệt, bọn họ cũng biết, từ đó về sau, Lê Tử Ngôn đã bị nam sinh trong lớp cô lập, lúc này lại không biết là tình huống gì.

"Được thôi, nếu học đệ đã mời, tụi này mà từ chối thì rất vô lễ."

Nam sinh ở giữa mở miệng, ý tứ không rõ ràng lướt qua tầm mắt mọi người, liếc mắt nhìn Lê Tử Ngôn, trong ánh mắt không hề che giấu sự chán ghét, khinh thường và ghét bỏ, khiến Lê Tử Ngôn trong nháy mắt ngây người, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, chỉ là lo lắng cho Hàn Thạc và mấy người khác đứng trước mặt cậu.

"Giang Thần..."

Người bên cạnh gọi hắn một tiếng, muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng Giang Thần lại cười cười, bộ dáng công tử khiêm tốn, tướng mạo ôn nhu, bộ dạng coi như là đẹp trai, có thể khiến người ta vừa gặp liền thích.

"Đương nhiên có thể đấu một trận, nhưng đấu chơi thì tất nhiên không được."

Giang Thần nở nụ cười, nhìn Hàn Thạc:

"Học đệ, nếu muốn thi đấu, chúng ta có phải nên cược một cái hay không?"

"Anh muốn làm gì?"

"Tất cả mọi người đều là bạn học, hơn nữa các cậu lại là học đệ của anh, tụi này đương nhiên sẽ không làm khó các cậu. Đơn giản thôi, bên thua phải thực hiện yêu cầu bên thắng, làm cái gì đó, ok?"

"Hy vọng anh nhớ kỹ lời anh nói."

Hai bên đều lên tiếng, những người khác tất nhiên sẽ không cản trở nữa, khinh miệt nở nụ cười, người hai bên nhất thời đều giương cung bạt kiếm.

Hàn Thạc cởi áo khoác đồng phục vắt lên cánh tay, sau đó đưa cho Lê Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn ôm quần áo vào lòng, nhìn mấy người bọn họ muốn nói lại thôi, sau đó bị Hàn Thạc vỗ vỗ bả vai, không dấu vết nhéo cổ cậu một cái.

"Đứng ở bên cạnh chờ."

"...... Ừm, các cậu chú ý an toàn, đừng tức giận, thật ra cũng không cần..."

Lê Tử Ngôn còn muốn dặn dò thêm vài câu, nhưng bị ánh mắt Hàn Thạc đánh gãy, cặp mắt hoa đào luôn lấp lánh lúc này có vài phần lo lắng, ngón tay siết chặt trắng bệch, đều hiện lên gân xanh, làm cho người thấy liền đau lòng.

Hàn Thạc mím môi, trong lòng không đoán được là cảm giác không đành lòng hay đau lòng, hắn siết chặt nắm đấm, xoay người đi ra sân.

Trận đấu bắt đầu.

Cả hai bên đều có năm người, tạo thành hai đội, bởi vì cũng không phải là trận đấu chính thức, nên họ cũng không có ý định chia thành 2 hiệp mà chỉ tính thời gian tối đa 20 phút, bên nào ghi bàn nhiều hơn thì thắng.

Hàn Thạc, Lý Hạo và Lâm Dương, ba người bọn họ đều là những tay chơi bóng rổ giỏi, đặc biệt là dáng người Hàn Thạc có lợi thế về thể chất, hơn nữa kỹ năng cũng mạnh, không biết hôm nay hắn bị làm sao, lên sân tràn đầy tức giận, công kϊƈɦ rất quyết liệt, nếu không phải tố chất thân thể của Lý Hạo và Lâm Dương không tệ, cũng sắp không theo kịp tốc độ của Hàn Thạc.

"Mẹ kiếp, nó tiêm máu gà à?"

"Mẹ kiếp! Quay lại phòng thủ!"

Tốc độ của Hàn Thạc quá nhanh, phối hợp với bọn Lý Hạo rất tốt, đám người Giang Thần hoàn toàn không có sức xoay chuyển.

Lê Tử Ngôn đứng ngoài sân, ôm quần áo của Hàn Thạc, nhìn tình huống trêи sân, vẻ mặt lo lắng, sắc mặt không tốt lắm, nhưng trong lòng thì rất bình tĩnh.

"Oaaaa, Ác Thần bùng cháy."

007 dùng âm thanh điện tử không hề gợn sóng nói ra mấy chữ này nghe thật sự rất kỳ quái, Lê Tử Ngôn trong lòng hiện lên một tia ý cười, trêи mặt vẫn là bộ dáng bông hoa trắng nhỏ đáng thương.

"Hình như nhiệm vụ mà ngươi đưa cho ta cũng không phải là khó, ta nghĩ ta sẽ sớm thu thập được tích phân."

"Ký chủ, bởi vì ngài mới trói buộc với hệ thống, nhiệm vụ được giao cho ngài bắt đầu ở mức độ sơ cấp và sẽ dựa vào tích phân ngài đạt được mà đưa ra mục tiêu phù hợp."

007 không chút lưu tình chọc thủng chân tướng, Lê Tử Ngôn bĩu môi, biểu tình có chút bất đắc dĩ, phá hỏng bầu không khí, hệ thống 007 trong đầu cậu đúng là có một không hai.

"Tuy nhiên, theo tình hình hiện tại, ký chủ đang có tiến triển rất thuận lợi, hy vọng ngài tiếp tục chăm chỉ làm việc và hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngài sẽ nhận được tích phân và phần thưởng nhiệm vụ."

"Phần thưởng nhiệm vụ? Là cái gì? Nói nghe thử."

"Phần thưởng nhiệm vụ được phân phát ngẫu nhiên và không được thông báo trước."

Nói xong những lời này, 007 liền yên tĩnh, một lần nữa trở về Thức Hải.

Lê Tử Ngôn cũng chuyển sự chú ý của mình trở lại sân bóng. Thời gian đã trôi qua gần 20 phút, trận đấu sắp kết thúc.

Hàn Thạc, Lý Hạo cùng thở một hơi, đem tỉ số kéo thật lớn, ai muốn đuổi theo cũng không kịp, sắc mặt Giang Thần tái xanh, vẻ mặt những người xung quanh càng khó chịu hơn.

Từ trêи sân đi ra, trêи người Hàn Thạc còn mang theo một tầng mồ hôi mỏng, tản ra hormone thuộc về thiếu niên, hắn nhìn ánh mắt mê mang của Lê Tử Ngôn, nắm cổ tay đối phương, kéo cậu lên sân.

"Các anh thua."

Giang Thần nhắm mắt lại, cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh:

"Ok đánh cược, yêu cầu gì."

"Các anh, xin lỗi Tử Ngôn."

Từng câu từng chữ cực kỳ nghiêm túc, khiến cho nhóm người Giang Thần như bị sét đánh, Giang Thần cắn chặt răng nhìn Lê Tử Ngôn đứng bên cạnh Hàn Thạc đang ôm đồng phục học sinh, nhưng làm thế nào hắn cũng không thể mở miệng.

"Học trưởng, anh làm được không vậy?"

Lý Hạo đứng ở bên cạnh kϊƈɦ thích, mỉm cười đặt cánh tay lên người Lê Tử Ngôn, đặc biệt thuận tay. Hắn nhìn chằm chằm vẻ mặt của đối phương, hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh, Hàn Thạc khẽ nhíu mày.

Đừng nói đến Hàn Thạc, Lý Hạo cũng không phải dễ chọc, hơn nữa trêи sân thể ɖu͙ƈ không chỉ có hai nhóm bọn họ, trận đấu vừa mới bắt đầu đã thu hút người vây quanh không ít, hiện tại Lý Hạo lớn tiếng kϊƈɦ thích hắn như vậy, nếu hắn không làm, thì thật sự mất mặt.

"...... Xin lỗi, chúng tôi không đúng."

"Vừa rồi, anh làm không đúng sao?"

"..."

Giang Thần nhìn thoáng qua Hàn Thạc, nghiến răng nghiến lợi:

"Xin lỗi, học đệ."

"Được rồi, đi thôi."

Hàn Thạc gạt tay Lý Hạo, ôm lấy bả vai Lê Tử Ngôn, cũng không nói bọn họ có chấp nhận lời xin lỗi hay không, trong lòng hắn không hy vọng Lê Tử Ngôn và Giang Thần có quá nhiều tiếp xúc, mặc dù hắn còn không rõ suy nghĩ hiện giờ của mình là gì, nhưng hắn dựa vào trực giác mà làm.

"Mẹ! Mấy người bảo vệ nó như vậy không sợ bị biến thái giống nó hả?! "

"Mẹ kiếp, nhìn giống như một con chó, mấy người chắc được Lê Tử Ngôn phục vụ tốt rồi chứ gì."

"Anh con mẹ nó..."

Lý Hạo và bạn cùng phòng khác suýt nữa muốn xông lên, nhưng lại bị Lê Tử Ngôn ngăn lại, Lê Tử Ngôn quay đầu, hai tay ôm chặt đồng phục Hàn Thạc hơi dùng sức, có thể thấy rõ đầu ngón tay trắng bệch.

Cậu nhìn thẳng vào mấy người đối diện, trong ánh mắt không hề có sự rụt rè:

"Thích nam sinh hay thích nữ sinh là quyền của tôi, cũng là tự do của tôi, việc yêu thích của tôi không ảnh hưởng đến cuộc sống của mấy người, không xâm phạm đến quyền lợi của người khác. Anh có thể không chấp nhận với người như vậy, có thể không chấp nhận tình cảm của tôi, nhưng tôi hy vọng anh không xúc phạm nhân cách của tôi, hay làm tổn thương bạn bè của tôi."

"Cho dù tôi thích nam sinh, cũng không có nghĩa là tôi không có giới hạn."

Lê Tử Ngôn nhìn về phía người vừa mới xúc phạm nhân cách của mình, đáy mắt ửng hồng:

"Thì ra ánh mắt của tôi lại kém như vậy."
Bình Luận (0)
Comment