Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Kiều Diễm

Chương 8

Thích Kiêu Thần vừa thay y phục sũng nước ra xong, Trường Phong đã đến truyền lời của Thế tử gia, mời Nhị gia qua đối chất với Nhị phu nhân. Thích Kiêu Thần chợt thấy trán mình nóng lên, được lắm, thảo nào Nguyệt Luyện gan lớn dám đi tìm đại ca, thì ra là chủ nào tớ nấy.

Thích Kiêu Thần trầm mặt đi tới tiểu viện Trúc Lâm. Tô Lê và Thích Lăng Vân đã di chuyển ra thính đường trong tiểu viện Trúc Lâm, Phi Tuyền rót nước trà cho hai người, nếu không có Nguyệt Luyện quỳ gối cạnh Tô Lê lúc thì thút tha thút thít, Tô Lê đã muốn nhân cơ hội tâm sự lý tưởng nhân sinh với Thích Lăng Vân.

Trường Phong bước đi thật nhanh, Thích Kiêu Thần thì hùng hùng hổ hổ, chẳng mấy chốc hai người đã tới nơi.

Thích Lăng Vân đặt chén trà xuống, nhìn về phía Tô Lê bên cạnh. Tô Lê ngồi thẳng lưng, không có chút ý định đứng lên đón tiếp phu quân của mình.

Tống Y Lan rất có tài danh tại kinh thành, ai từng gặp đều khen nàng ưu nhã như lan, Thích Lăng Vân cũng từng gặp nàng một lần lúc nàng kính trà vào ngày thứ hai vào cửa, quả thật danh bất hư truyền. Nhưng vị đệ muội trước mắt, trên gương mặt xinh đẹp mang theo một chút kiêu căng và tức giận, không dính dáng gì đến hoa lan, mà giống như một con nhím nho đang dựng thẳng gai toàn thân, sẵn sàng chuẩn bị đối chiến với thiên địch hơn. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Nhận ra ánh mắt của hắn, Tô Lê nghi hoặc nhìn sang, Thích Lăng Vân không chút dấu vết mà dời đi tầm mắt, Tô Lê tiếp tục nhìn Thích Kiêu Thần khí thế ào ào.

Thích Kiêu Thần vào trong, gật đầu với vị huynh trưởng đang ngồi trên xe lăn xong, lập tức lạnh mặt khiển trách Tô Lê: "Đại ca đã quen thanh tĩnh, nàng đến quấy nhiễu đại ca làm gì? Không hiểu quy củ."

Khỏi phải nói, một võ tướng giết địch vô số trên chiến trường, hung lên một cái, nữ tử bình thường trong khuê phong đều ngăn không nổi.

Nguyệt Luyện cúi đầu run lẩy bẩy.

Tô Lê không sợ chút nào, châm chọc Thích Kiêu Thần: "Nhị gia lực tay lớn, suýt nữa đánh chết nha hoàn của ta, một nữ tử nhu nhược như ta không dám tìm Nhị gia phân xử, đành phải đi cầu đại ca thay ta làm chủ."

Hù dọa không hữu hiệu, Thích Kiêu Thần trừng nàng một cái, giải thích với Thích Lăng Vân: "Đại ca đừng nghe nàng nói xằng nói bậy, hôm nay nàng ta cố ý để nha hoàn mặc đồ giống biểu muội để nhục nhã biểu muội, còn gạt ta khiến ta cho rằng là biểu muội rơi xuống nước nên xuống cứu người, kế trong kế, ta không làm gì được nàng, còn không thể dạy dỗ con nha hoàn gan tày trời này sao?"

Thích Lăng Vân thần sắc lạnh nhạt, hỏi hắn: "Nguyệt Luyện rơi xuống nước, chính ngươi không thấy rõ đã nhảy xuống cứu nàng, nàng sai chỗ nào?"

Nàng ta đương nhiên có sai, Thích Kiêu Thần vô thức nói: "Tiện tỳ thừa dịp ta không chuẩn bị, đã hôn.."

Nói được một nửa, Thích Kiêu Thần đột nhiên phát giác câu này sẽ có vẻ hắn rất uất ức, bèn đổi một chút: "Tiện tỳ thừa dịp ta không sẵn sàng, làm ra hành động dâm đãng lỗ mãng trong nước, còn ra thể thống gì." Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Thích Lăng Vân cụp mắt, cái này Tô Lê đã từng giải thích, nói nàng vì trả thù nhị đệ và biểu muội liên thủ lấn hiếp người, nên an bài Nguyệt Luyện hôn nhị đệ một cái. Một đại nam nhân, bị nha hoàn hôn một cái thì có gì đâu, nhất định là do nhị đệ tức giận hành vi của Nguyệt Luyện khiến biểu muội thương tâm, mới tát Nguyệt Luyện hôn mê. Nhưng hắn là trượng phu, vì biểu muội đã lén lút hứa hẹn chung thân mà công nhiên đánh nha hoàn của hồi môn của vị thê tử đã cưới hỏi đàng hoàng, chẳng lẽ còn trông cậy thê tử bấm bụng?

"Đệ theo ta." Thích Lăng Vân nhìn về phía trắc thất, Phi Tuyền lập tức đẩy xe lăn đi qua.

Thích Kiêu Thần mặt đen theo sau.

Trắc thất và thính đường chỉ được cách nhau bằng một tấm rèm, Thích Lăng Vân cũng không hạ thấp giọng, như vậy hắn vừa có thể cho nhị đệ sắp bị hắn răn dạy một bậc thang, lại vừa có thể để đệ muội đang chờ bên ngoài nghe được hắn có thay nàng làm chủ.

Thích Lăng Vân đi thẳng vào vấn đề, nhìn chằm chằm Thích Kiêu Thần nói: "Mặc dù ta rất ít khi ra ngoài nhưng cũng biết quan hệ giữa đệ và biểu muội là thế nào, ta không quan tâm đệ muốn bí mật sống chung với biểu muội ra sao, nhưng đệ trắng trợn quấn quýt với biểu muội trước mặt đệ muội, đệ muốn người ngoài chế giễu nam nhân Thích gia lỗ mãng không biết phép tắc sao?"

Thích Kiêu Thần nhìn xuống chân hắn, ép lửa giận xuống, xem như lịch sự mà nói: "Đệ và biểu muội rõ rõ ràng ràng, đại ca đừng nghe nàng xúi giục."

Thích Lăng Vân nhíu mày: "Đã rõ rõ ràng ràng, vậy Nguyệt Luyện hôn đệ, nếu đệ thấy áy náy thì vì sao không bồi tội với đệ muội mà lại đuổi theo biểu muội? Đệ cho là hạ nhân khắp vườn hoa không nhìn thấy sao? Đệ đẩy đệ muội vào tình cảnh gì có biết không?"

Lời nói dối bị vạch trần, Thích Kiêu Thần siết chặt nắm đấm, kiếm cớ nói: "Trong lòng ai có đệ, trong lòng đệ liền chứa người đó, Tống thị từ gả qua đã căm ghét đệ, thà an bài nha hoàn bò lên giường đệ cũng không muốn tự mình hầu hạ đệ, đệ hôn sai người, biểu muội thương tâm rơi lệ, Tống thị thì đứng trên cầu cười xem kịch, đại ca nói xem, đệ nên đuổi theo ai chứ?" Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Đoạn này có quá nhiều thông tin, Thích Lăng Vân trầm mặc một hồi.

Tô Lê đứng ngoài nghe rõ ràng, Thích Kiêu Thần cũng dám đẩy lý do hắn và Liễu Doanh Doanh thông đồng nhau lên đầu Tống Y Lan, Tô Lê không thể nhịn được nữa, nổi giận đùng đùng đẩy tấm màn ra xông tới, chỉ vào Thích Kiêu Thần mắng: "Ngươi còn có mặt mũi nói ta không hầu hạ ngươi? Đêm động phòng hoa chúc ta có ghét bỏ ngươi không, là ngươi vì biểu muội đáng thương của ngươi mà cố ý vắng vẻ thê tử tân hôn là ta! Thích Kiêu Thần, ta gả cho ngươi hai năm, đến nay vẫn là thân trong sạch, có phải vì ta không đủ đẹp không? Không! Là vì Thích Kiêu Thần ngươi hèn nhát nhu nhược, muốn thủ thân như ngọc vì biểu muội tốt của ngươi nhưng lại không dám vi phạm hôn ước Hầu gia định ra mà từ hôn với ta, cho nên ngươi dùng mọi cách nhục nhã ta, kêu Liễu Doanh Doanh cùng nhau sỉ nhục ta! Hôm nay ta phản kích một lần thì ngươi không chịu nổi, ngươi có bao giờ nghĩ tới hai năm trước ta sống thế nào không?"

Thích Kiêu Thần tuyệt đối không tin nổi một nữ nhân như nàng cũng dám việc tư phu thê ngay mặt đại ca, khiếp sợ đến mức quên phản bác.

Thích Lăng Vân rốt cuộc hiểu ra tại sao một đóa hoa lan thanh nhã lại biến thành một con nhím nhỏ. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

"Nhị đệ, đệ muội nói thật không?" Thích Lăng Vân chất vấn.

Thích Kiêu Thần đương nhiên sẽ không thừa nhận, ngụy biện: "Đêm động phòng đệ uống say, ngủ một giấc tới hừng sáng, về sau nàng ghét bỏ mồ hôi đệ quá khó nghe, đệ thức thời không chạm vào nàng."

Tô Lê cười khẩy: "Đừng nói gì nữa, chờ Hầu gia về, ta bảo ông ấy viết thư hòa ly, từ đây chúng ta không còn tình nghĩa gì nữa!"

Thích Kiêu Thần nhướng mày.

Bình thường nam nhân nào chán ghét mà vứt bỏ thê tử đều sẽ liệt kê vô số khuyết điểm của thê tử rồi viết hưu thư, dứt khoát hưu nàng. Nhưng Tống Y Lan không hề có khuyết điểm gì để viết, biện pháp duy nhất vừa rồi Thích Kiêu Thần nghĩ ra chính là lợi dụng Tống Y Lan thanh cao không tranh mà chỉ trích nàng không sinh dục, sau đó hắn thuận lý thành chương nạp biểu muội làm lương thiếp.

Bây giờ Tống Y Lan đòi muốn hòa ly, lý do nhất định là hắn lấn hiếp nàng, chuyện này mà truyền đi, một võ tướng như Thích Kiêu Thần sẽ không thèm bận tâm, nhưng biểu muội phải làm sao đây? Cho dù hắn lấy biểu muội, biểu muội cũng sẽ trở thành trò cười, không được các phu nhân thế gia tại kinh thành chào đón.

Cho dù không suy xét đến việc phụ thân có đánh hắn hay không, nhưng vì biểu muội, Thích Kiêu Thần cũng tuyệt đối không thể hòa ly với tài nữ Tống Y Lan.

Hắn xin trợ giúp mà nhìn về phía huynh trưởng mình, hi vọng huynh trưởng khuyên bảo nữ nhân bên cạnh, nhưng cơ bản là Thích Lăng Vân không hề muốn chen vào mấy loại chuyện nhà vụn vặt bừa bộn này. Nhị đệ cầu hắn, vậy Thích Lăng Vân làm ra vẻ một chút, thuyết phục Tô Lê: "Đệ muội chịu ủy khuất rồi, nhưng Nhị đệ đã biết sai, mong đệ muội cho Nhị đệ thêm một cơ hội."

Nói đến đây, Thích Lăng Vân lại đá cầu về cho Thích Kiêu Thần.

Đại trượng phu co được dãn được, Thích Kiêu Thần cúi đầu nhận sai với Tô Lê: "Là ta sai, nàng yên tâm, sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, chỉ cần nàng bằng lòng tiếp tục sống chung với ta, cái gì ta cũng đáp ứng nàng."

Tô Lê cắn răng: "Thật không?"

Thích Kiêu Thần bỗng nhiên nghĩ đến Liễu Doanh Doanh, nếu nữ nhân này yêu cầu hắn đuổi Liễu Doanh Doanh đi..

Thế là Thích Kiêu Thần bổ sung: "Chỉ cần yêu cầu của nàng không vi phạm trung hiếu nhân nghĩa, ta sẽ đồng ý hết."

Tô Lê cân nhắc một lát, chấp nhận lời đề nghị này: "Được, ta tin Nhị gia lần nữa, nếu Nhị gia thất tín, vậy đừng trách ta vô tình." Nói xong, Tô Lê hành lễ với Thích Lăng Vân đang ngồi trên xe lăn: "Đa tạ đại ca chủ trì công đạo cho ta, lời Nhị gia mới nói, cũng xin đại ca làm nhân chứng giúp ta."

Thấy Thích Lăng Vân gật đầu, Tô Lê cáo từ. Thích Kiêu Thần vẫn muốn ở lại tố khổ với hắn, Thích Lăng Vân cũng không muốn giữ hắn lại, nhắc nhở: "Đệ muội đang tức giận, đệ còn không mau đuổi theo?"

Thích Kiêu Thần chỉ đành không cam lòng đuổi theo chủ tớ Tô Lê.

Trường Phong đưa bọn hắn ra ngoài, trong phòng, Phi Tuyền không nhịn được nói: "Nhị gia thật là, Nhị phu nhân tốt như vậy, hắn lại nhẫn tâm vắng vẻ Nhị phu nhân hai năm." Theo lời Phi Tuyền, mặt nào Nhị phu nhân cũng đẹp hơn biểu cô nương, cố tình Nhị gia lại thích biểu cô nương, có phải mắt có vấn đề không? Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Thích Lăng Vân lạnh lùng nói: "Chuyện phu thê Nhị gia hôm nay, không được truyền ra nửa câu."

Phi Tuyền tự biết mình lỡ lời, vội vàng cam đoan sẽ giữ miệng giữ mồm.

Ngoài tiểu viện Trúc Lâm, Tô Lê và Nguyệt Luyện đi ở đằng trước, Thích Kiêu Thần chầm chậm rãi đi theo hai nữ tử. Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng yểu điệu của Tô Lê, bắt đầu suy nghĩ nữ nhân này sẽ nói ra yêu cầu gì. Hắn thì anh hùng cái thế, đại ca thì chân tàn, có lẽ Tước vị của Hầu phủ sẽ rơi vào tay hắn, xem ra Tống Y Lan muốn làm phu nhân chân chính của hắn, hẳn là tối nay sẽ yêu cầu hắn viên phòng với nàng.

Nếu tính tình của Tống Y Lan không thay đổi đến kì lạ như thế, Thích Kiêu Thần tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp viên phòng, nhưng Tống Y Lan lấy hòa ly uy hiếp hắn, vì biểu muội, Thích Kiêu Thần mở nắm đấm rồi lại siết chặt, quyết định ủy khuất mình mấy lần, khi nào hắn trấn an Tống Y Lan, lấy đi sự trong sạch của nàng ta khiến nàng sau này không thể nào hòa ly xong, hắn chuyên sủng biểu muội cũng không muộn.

Trở lại nhị phòng, Thích Kiêu Thần ở lại tiền viện, Tô Lê mang Nguyệt Luyện trở về Lan Phương Các đằng sau.

Tô Lê bảo Tố Tâm đi tìm thuốc.

Tâm tình Nguyệt Luyện hết sức phức tạp, thừa dịp Tố Tâm không ở đây, nàng nghĩ một đằng nói một nẻo với Tô Lê: "Chúc mừng phu nhân đã qua lúc cực khổ nhất, về sau khẳng định Nhị gia sẽ không dám vắng vẻ ngài nữa." Nguyệt Luyện ủy khuất, nàng bị Nhị gia tát một cái, lại đổi lấy một cái hứa hẹn Nhị gia dành cho phu nhân, một khi phu nhân được Nhị gia sủng ái, có còn tiếp tục an bài nàng hầu hạ Nhị gia không? Làm gì có chính thất nào ngốc như vậy? Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Nguyệt Luyện càng nghĩ càng cho rằng mình lọt vào bẫy của phu nhân.

Tô Lê thấy vẻ mặt không cam lòng của nàng ta, cũng đoán ra được Nguyệt Luyện đang nghĩ gì, cười nói: "Nam nhân đều là đám ba hoa gạt người, Nhị gia nói dễ nghe đấy, nhưng ta không tin, trước khi hắn triệt để kết thúc với biểu cô nương, ta sẽ không để hắn chạm vào ta. Nguyệt Luyện, ngươi cẩn thận dưỡng thương đi, đến khi vết thương trên mặt ngươi lành lại, vẫn là nhờ ngươi thay ta hầu hạ Nhị gia."

Nguyệt Luyện như nghe tiếng trời, mừng như điên ngẩng phắt đầu lên: "Phu nhân, ngài nghĩ vậy thật sao?"

Tô Lê đã nhìn ra Thích Kiêu Thần đúng là rất có sức quyến rũ, bị hắn đánh như thế này rồi mà Nguyệt Luyện vẫn nhớ thương muốn làm nữ nhân của Thích Kiêu Thần cơ đấy. Vậy càng tốt hơn, Tô Lê không cần áy náy gì khi lợi dụng Nguyệt Luyện, dù sao nàng là một đóa hoa lê nhỏ đơn thuần lương thiện mà.

Tác giả có lời muốn nói:

Thích Kiêu Thần: Tới đi, nhưng ngươi nhớ cho kỹ, cho dù chiếm được thân thể ta, ngươi cũng không chiếm được trái tim ta đâu!

Tô Lê:. Làm như ta muốn thân thể ngươi lắm ấy.

Edit & Beta: Mi An
Bình Luận (0)
Comment