Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 85



Ái Nhĩ Lạc nhìn nhiều người để ý đến bên này như vậy thì rất hài lòng, nhưng cũng rất ghen ghét vì người họ nhìn không phải là cô ta
" A, phải rồi, vừa nãy mẹ mình vừa bảo mình qua đó, mình đi trước đã, lát gặp "
Ái Nhĩ Lạc nhìn Lãnh Tử Nguyệt ngượng ngùng nói, chưa kịp chạy đi thì đã bị bàn tay của cô kéo lại
" Tiểu Lạc, chỗ này nhiều huyết tộc như vậy, sao cậu có thể để một mình mình ở đây chứ "
Ái Nhĩ Lạc cố gắng gỡ bàn tay Lãnh Tử Nguyệt ra, trên mặt vẫn treo lên nụ cười thân thiết
" Yên tâm đi, cậu là bạn của mình mà, sẽ không có ai dám làm gì cậu đâu "
" Ừm, được rồi, vậy cậu đi đi "
Nhìn bàn tay đang vỗ lưng mình của Lãnh Tử Nguyệt, Ái Nhĩ Lạc cười lạnh khinh bỉ
Cứ ở đó mà đóng kịch đi, xem lát nữa cô còn vui vẻ được nữa không, cho dù được Tư Hạ coi trọng thì thế nào chứ, tôi không tin anh ấy chỉ vì một nữ nhân loài người mà đắc tội với nhiều huyết tộc như vậy

Ái Nhĩ Lạc tươi cười mà rời đi, Lãnh Tử Nguyệt cũng đứng tại chỗ cười cười nhìn sau lưng cô ta
[ Kí chủ, người lớn như vậy mà còn đi chơi cái trò này ]
Không phải! rất vui hay sao? " Nói xong cô cười càng tươi
Ái Nhĩ Lạc vừa đi vừa tưởng tượng đến cảnh thảm hại của Lãnh Tử Nguyệt mà cả người tràn đầy vui vẻ, đột nhiên phát hiện thấy người xung quanh luôn nhìn về phía mình bằng ánh mắt quái dị và cười cợt, cô ta không khỏi nhíu mày khó hiểu
" Tiểu Lạc!! Tiểu Lạc!!.

.

"
Theo sau tiếng gọi, Ái Nhĩ Lạc cảm nhận được có người xé thứ gì đó từ lưng mình xuống
" Liễu Bằng, là cậu sao? "
Liễu Bằng nhìn Ái Nhĩ Lạc bằng ánh mắt tràn đầy ái mộ, đưa tờ giấy trên tay cho cô ta
" Có người dán nó nên lưng cậu "
Ái Nhĩ Lạc đưa tay cầm, đọc xong chữ trên đó, liền tức giận xé tan tờ giấy, nghiến răng nghiến lợi " Lãnh!! Tử!! Nguyệt!! "
" Tiểu Lạc, cậu biết là ai làm sao? "
Ái Nhĩ Lạc ủy khuất, ánh mắt mê man " Vừa rồi mình chỉ tiếp xúc với Tử Nguyệt mà thôi, mình cũng không biết tại sao cậu ấy lại làm như vậy, mình nhớ là không có đắc tội gì với cậu ấy mà "
Liễu Bằng đau lòng, an ủi " Không phải lỗi tại cậu, luôn có những người rảnh rỗi thích đi gây sự thôi, yên tâm, mình sẽ trả thù cho cậu "
Ái Nhĩ Lạc nắm tay hắn lắc đầu " Không cần đâu, không cần chuyện bé xé ra to, mình không sao "
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trong tay, Liễu Bằng không tự chủ được xoa nắn vài cái, miệng vẫn tiếp tục

" Cậu quá lương thiện rồi, nếu không dạy cho cô ta một bài học, chắc chắn sau này cô ta sẽ được nước lấn tới "
Ái Nhĩ Lạc hoảng sợ, cả người dán lên người Liễu Bằng " Vậy tất cả nhờ cậu vậy "
Khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, Ái Nhĩ Lạc cười lạnh
Đồ ngu, cứ lợi dụng tên này trước, nếu sau này Tư Hạ có hỏi tới thì chuyện này cũng không liên quan gì đến người mình
Sau khi Ái Nhĩ Lạc đi, có rất nhiều huyết tộc rục rịch muốn đến chỗ Lãnh Tử Nguyệt nhưng lại nghĩ tới người này vừa đến cùng Tam vương tử, thì đành từ bỏ, nhưng cũng có rất nhiều người không sợ chết tiến lên
" Ây, tiểu mỹ nhân sao lại đứng đây một mình vậy, hay là uống cùng ta một ly rượu đi "
Lãnh Tử Nguyệt liếc qua gã đàn ông này, gã chính là người của Nhị vương tử, lúc nãy ở ngoài còn nghểnh cổ khiêu khích Tư Hạ, cô nhìn nhìn rồi suy nghĩ, không biết nếu vặn cổ tên này đi thì có bị sao không
Suy nghĩ một hồi cũng chẳng thấy sẽ sảy ra chuyện gì lớn, Lãnh Tử Nguyệt liền quay qua cười thật tươi với gã, tên đó còn chưa kịp nói gì, mọi người xung quanh chỉ thấy cô đưa tay lên, chợt nghe thấy cạch một tiếng, cổ của gã liền lệch sang một bên
Tuy vậy, nhưng gương mặt Lãnh Tử Nguyệt không có thay đổi gì, vẫn tươi cười như trước, giống như chuyện này vốn không liên quan gì đến cô
" Aaaaa!!! " Một nữ nhân loài người gần đó thấy vậy liền hét lên, mấy huyết tộc xung quanh nghe được tiếng hét liền hồi thần lại, nhất thời trong sảnh có rất nhiều tiếng hét vang lên
Dạ Ảnh luôn chú ý tới tình hình bên này, thấy cô biểu diễn một màn như vậy liền ngây người, nhưng rất nhanh phản ứng lại, theo bản năng chạy đến, rút súng chặn mấy huyết tộc đang định tiến về phía cô
Hai người Tư Hạ cũng không chậm, cả ba nhất thời chặn thành ba góc, bảo hộ Lãnh Tử Nguyệt ở giữa
" Tát Nặc điện hạ, thế này là sao? Vì một con người mà giết hại đồng loại của mình có đáng không? "
Tát Nặc Tư Hạ nhíu mày ngẩng đầu nhìn chiếc đèn trên trần nhà
" Không biết chiếc đèn kia làm bằng gì nhỉ? "
Huyết tộc vừa nói chuyện không nghĩ đến hắn sẽ đánh trống lảng, tức giận nhưng không làm gì được đành nhìn sang Tư Đồ Nặc Vũ
Chỉ thấy hắn cúi đầu nhìn nền nhà
" Nền nhà này thật đẹp a "
Huyết tộc đó vì tức giận mà cả người đều run, sắc mặt nhất thời trở nên rất khó coi, gã chuyển ánh mắt về người cuối cùng, Dạ Ảnh đối diện gã

Lãnh Tử Nguyệt đang trong trạng thái nhịn cười mà mặt đỏ bừng lên, thấy Dạ Ảnh đang định nói gì đó, cô liền lấy ngón tay, chọc một cái vào eo hắn
***Pằng***
"! ! ! "
Chỉ thấy giữa trán gã huyết tộc xuất hiện một cái lỗ và cả người cứ thế ngã xuống đất, chết luôn
Dạ Ảnh: "!.

.

"
Nhất thời cả sảnh lập tức yên tĩnh
Dạ Ảnh trân trối nhìn cây súng trong tay
" Nếu tôi nói là mình không cố ý,! thì các người có tin không? "
Tư Đồ Nặc Vũ cười cười tiến lên vỗ bả vai hắn
" Cậu nói xem? "


Bình Luận (0)
Comment