Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 113

Trưa hôm ấy Mễ Lạc Tranh đã hoàn toàn khoẻ hẳn,chỉ là thi thoảng ợ hơi vẫn ngửi thấy mùi rượu mà thôi.Cũng may ở Tùng Trúc Lâm được nhà bếp cẩn thận điều dưỡng,ăn ngon uống tốt nên sắc mặt đã trở nên tươi tắn hồng hào đi lại cũng tiện hơn hẳn.

Lúc Hạ Hầu Khiêm tới đã là lúc xế chiều,Mễ Lạc Tranh đang ở ven hồ uống trà dùng điểm tâm.

"Trông thần sắc này có vẻ đã khoẻ hẳn rồi nhỉ? sao? còn thấy đau đầu không?" Hạ Hầu Khiêm hai tay đút túi quần,vẻ mặt đạm mạc vừa đi vừa hỏi.

Mễ Lạc Tranh nghe tiếng anh trong lòng liền vui như hoa nở,hớn hở quay đầu mừng rở nói "Thiếu soái anh tới rồi à!"

Tính luôn hôm nay tổng cộng gặp mặt không qúa ba lần,kỳ thật cũng chẳng phải thân quen gì cho cam,chỉ là tài năng đánh piano của cậu khơi dậy hứng thú trong lòng anh mà thôi,Hạ Hầu Khiêm tự mình lí giải cho những hành động vừa qua.Bình thường đối với mọi chuyện y đều dững dưng như không,thế nhưng hôm nay lúc ở doanh trại huấn luyện y lại nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng vì say kia của thiếu niên, khoảnh khắc ấy chẳng hiểu sao anh lại muốn tới thăm cậu.

Vừa rồi lúc ăn bánh không cẩn thận dính kem tươi lên mép,màu nâu của chocolate đậu lại trên làn da trắng nõn phá lệ bắt mắt cực kì, vụng về như vậy sao có thể sinh tồn lầu dài ở cái bến Thượng Hải này chứ? đến giờ này vẫn không hay còn trưng ra bộ mặt mừng rỡ như đợi mẹ đi chợ về thế này,ở nhà một nam nhân xa lạ như anh chẳng lẽ cậu không sợ hay sao? đầu óc xoay chuyển một hồi liền nảy ý trêu ghẹo nhàn nhạt hỏi "Hình như tôi vẫn chưa biết tên cậu nhỉ? không ngại giới thiệu chút chứ?"

"Bạch Á Đình,năm nay vừa tròn 17 tuổi a."

"Á Đình? cái tên nghe thật ngọt ngào xinh đẹp làm sao,giống y như chủ của nó vậy." Ngữ điệu anh ngã ngớn,chân mày nhướng lên nhưng ra vẻ mặt vẫn phá lệ nghiêm túc như cũ.Khiến người ta khó lòng hiểu nổi dụng ý của anh rốt cuộc là cái gì nha?

Lần đầu tiên gặp mặt ở kiếp thứ nhất kia hai người không nói gì liền trực tiếp lăn giường, ngữ điệu vẻ mặt lúc đó đến bây giờ cậu vẫn nhớ mãi không quên.Cả người nam nhân giống như có ma lực,khiến người ta dù sợ hãi vẫn cam tâm đắm chìm.

Còn nhớ lúc nghĩ trưa, thấy trong phòng có cái áo quân trang chưa giặt Mễ Lạc Tranh liền lập tức cầm lên vùi đầu ngửi ngay,mùi mồ hôi xạ hương nồng đậm đầy từ tính khiến cậu thích độ không muốn buông tay.Thừa dịp chưa có người tới thu dọn đồ đạc liền lén dấu cái áo khoác kia, chắc là hàng thủ công được đặt may riêng nên mới có thể khéo léo tinh xảo như vậy,càng ngắm càng yêu thích không rời tay,định bụng trả lại cho anh nhưng thâm tâm thực sự quyến luyến không nỡ a.

Mễ Lạc Tranh cảm thấy bản thân ngày càng biến thái,ngay cả cái áo khoác cũng muốn chiếm dụng làm của riêng,ý cười nơi đáy mắt ngày càng sâu.Vừa muốn mở miệng đã thấy anh đưa điếu xì gà đã cắt lên, *Xạch* một tiếng liền châm bật lửa đốt.

Mùi thơm hấp dẫn dịu nhẹ từ nó bay ra đã chứng minh điếu sì gà này chắc chắn là hàng thượng phẩm rồi.

Người ta thường nói nam nhân không hư con gái không yêu,Mễ Lạc Tranh tuy cũng là nam nhưng phải công nhận điều này không sai chút nào,đàn ông đào hoa hay vô tình thì đều mang trong mình một sức hút vô hình mãnh liệt. Thứ phong vị không tên ấy tựa như mưa dầm thấm lâu khiến người ta khó lòng chối từ.

"Nhị gia,anh thích hút xì gà sao?" Mễ Lạc Tranh thừa biết nhưng vẫn cố tình ngây thơ hỏi.

"Ừ,mỗi ngày không hút trong mình liền cảm thấy bứt rứt khó chịu" Hạ Hầu Khiêm ghật đầu đáp "Muốn hút thử không?"



Mễ Lạc Tranh vội xua tay gấp giọng lắc đầu nói "Không...không được đâu,tôi không biết hút cũng không thích a!" Anh lại như thế nữa rồi, lần nào gặp mặt cũng trêu chọc cậu rồi lấy nó làm niềm vui,thầm vui vẻ cũng không muốn phản kháng vô ích làm gì.Lại nghĩ tới cái áo khoác,anh giàu như vậy chắc không để ý tới nó đâu nhỉ? Trong khoảng thời gian này cậu có thể giữ lấy nó hằng đêm đem ra ôm thật chặt,thứ đồ này đã từng được mặc trên người anh ấy, nam nhân cũng không thiếu đồ mặc cậu giữ nó lại chắc không ảnh hưởng gì đâu.

Mễ Lạc Tranh lại càng không biết vẻ mặt bối rối đỏ au của mình đang kích thích ý định trêu ghẹo trong lòng ai kia.Ngẫng đầu nhìn,lúc này cậu mới phát hiện hoá ra mình chỉ lo chú ý mỗi mình nam nhân,nhưng y lại không đến một mình.Nữ nhân ở phía sau anh mặc bộ váy hồng kiểu dáng tây phương,xinh đẹp ngọt ngào lại pha thêm chút đáng yêu.Không ai khác ngoài vị tiểu thư kia của Phủ Đại Soái,em gái Nhị gia Hạ Hầu Yến.

Nàng lẳng lặng đứng ở đó bày ra bộ dáng cao ngạo lạnh lùng,điều này khiến thành công khiến Mễ Lạc Tranh bối rối,đứa em gái này rốt cuộc có thích cậu hay không nha?

"Á Đình phải không? tôi là Hạ Hầu Yến em gái cùng mẹ của Thiếu Soái Hạ Hầu Khiêm!" nàng nghiêng đầu cười tươi nói "Lần trước ở Bách Lạc Môn nghe anh đánh đàn tôi thực sự rất thích!"

"Thật vậy chăng? chút tài lẽ ấy của tôi không ngờ lại được yêu thích như vậy,tiểu thư nếu thích sau này có thể tới Bách Lạc Môn thường xuyên hơn mà."

"Đúng vậy a,sau này chắc chắn còn nhiều cơ hội ủng hộ anh mà!" Hạ Hầu Yến cười mỉm đáp.

"Haha nhất định là thế rồi!"

Trong khi nói chuyện nàng âm thầm quan sát Mễ Lạc Tranh,lúc này đang là chạng vạng thiếu niên xinh đẹp mặc bộ đồ trắng ngồi giữa vườn hoa,ánh nắng chiều tà vàng rực ấm áp tạo thành vầng sáng bao quanh người thiếu niên.So với lần gặp trước kia,hiện tại lại càng tốt hơn rất nhiều.Bộ dáng đỏ mặt e thẹn ấy kết hợp với phong cảnh nơi đây,hồ nước,thảm cỏ và những bông hoa hồng như phụ trợ cho vẻ đẹp của thiếu niên càng thêm rực rỡ.

Khuôn mặt mê người như vậy đến nàng còn si mê thì liền hiểu tại sao caca vì cậu mà phá lệ rồi,đôi mắt to tròn đen láy như xuân thủy tháng ba.Khác hẳn với ánh mắt bẩn thỉu tràn đầy dục vọng toan tính ngoài kia thì thiếu niên lại hoàn toàn bất đồng,sạch sẽ thuần túy ngây thơ,tuy đơn giãn nhưng lại quyến rũ dụ hoặc đến lạ.

Ngay tại lúc này trong lòng Hạ Hầu Yến chợt nảy ra tưởng,nếu như thiếu niên này có thể làm "tình nhân" ca ca mình thì hay qúa,nam nhân đã 30 nên sớm tính chuyện thành gia lập thất rồi.Vốn dĩ với thanh danh và thế lực của gia tộc Hạ Hầu đã khiến người ta tự động ngã ngựa rồi, chưa kể ca ca nàng với vẻ ngoài và tài năng cực kì xuất chúng sao có thể thiếu tình nhân chứ?

Nhưng cố tình lại không có một ai!! cũng không phải là không ai thích,nhưng ca ca nàng mắt cao hơn trời đòi hỏi yêu sách, muốn vẻ ngoài đẹp,lại còn đòi cả tâm hồn lẫn tài năng!thử hỏi ở cái bến Thượng Hải này đào đâu ra vưu vật hiếm có như vậy chứ?nếu là lúc trước có lẽ nàng không dám tơ tưởng sẽ tìm thấy được người này,nhưng hiện tại...chẳng phải xa tận chân trời gần ngay trước mắt hay sao??

"Ngồi xuống có gì từ từ nói sau!" Hạ Hầu Khiêm ngoắc tay với người hầu,dặn đem thêm vài miếng bánh kem rồi thản nhiên ngồi xuống đối diện Mễ Lạc Tranh "Đứng đó thẩn thờ còn ra cái thể thống gì nữa hả?" quay đầu nhìn về phía sau lạnh nhạt nói.

Hạ Hầu Yến dẫu môi khó chịu,tạm thời thu lại ý định,mò mẫm tới cái ghế ngay cạnh anh ngồi xuống hậm hực đáp "Còn đỡ hơn ai đó à nha, nữa đêm nữa hôm còn ôm con người ta về phòng làm cái trò mèo gì hả?" nàng không tin ngay trước mặt mọi người ca ca có thể làm gì được mình.

Hạ Hầu Khiêm vô tình bị nàng nói trúng tim đen, ngoài mặt tuy lạnh nhạt dững dưng bình chân như vại nhưng trong lòng đã sớm rối thành một mớ,bình thường ngu ngốc thành tính sao hôm nay lại thông minh đột xuất vậy nhỉ?

Nhâm nhi tách trà ô long trên bàn,ngữ khí bình thản nói "Là kẻ quân tử sẽ không bao giờ làm chuyện tiểu nhân,em nếu như còn dám vô lí vu khống lần nữa thì đừng trách tại sao ca ca ác độc!" Hạ Hầu Khiêm lạnh nhạt liếc nhìn nàng, lời cảnh cáo này y thực sự không nói chơi nha.



Không đợi cho nàng phản ứng Mễ Lạc Tranh đã vội vã chen lời cắt ngang "Nhị gia căn biệt thự này thực sự là của anh sao?"

"Ừ,là qùa sinh nhật lão cha tặng" Hạ Hầu Khiêm nói song lại chĩa cái nĩa qua cắm lấy trái dâu tây to trên bánh cậu,tự nhiên cho vào miệng nhai ngon lành.

Mễ Lạc Tranh phối hợp giả vờ ồ lên kinh ngạc,lại nhìn xung quanh một vòng "tò mò" hỏi "Vậy hoa hồng nhung này cũng là thứ ngài thích hay sao? không ngờ nam nhân cao lớn như ngài lại có sở thích trồng hoa trang nhã thế này a!"

Hạ Hầu Yến thấy vẻ mặt cứng đờ của anh trai liền vui vẻ không thôi,thành ra tốc độ anh bánh kem lại tăng thêm một bậc.Cho chừa cái tật ăn hiếp người ta nè...

Hạ Hầu Khiêm lại nhấp thêm hớp trà,vẻ mặt bình đạm nói "Bạch công tử hỏi như vậy là có hứng thú với hoa hồng sao?"

Chỉ với một câu đơn giản liền trực tiếp đem vấn đề ném trả cho cậu.

Mễ Lạc Tranh không khách khí ghật đầu "Hoa đẹp ai mà không thích ngắm cơ chứ? chưa kể Nhị gia lại trồng nó ven bờ hồ quang cảnh thơ mộng như mơ,muốn không để ý thật là làm khó người ta!"

Hạ Hầu Khiêm nhìn thoáng qua thiếu niên trước mặt,qủa nhiên y đoán không sai,cậu thực sự là kiểu người thiên chân vô tà nghĩ gì nói nấy. Nhưng lại không khiến người ta chán ghét ngược lại càng thêm yêu thích,so với đám người cẩn thận khép nép vô vị trước kia thì thú vị hơn rất nhiều.

"Sau này có tính toán gì không? vĩ như mở tiệm buôn bán chẳng hạn!"

Mễ Lạc Tranh sao có thể tính toán sâu xa vậy chứ? cậu chỉ đơn giản nghĩ công lược song thì tương lai ở nhà làm một con sâu lười thôi, nhưng hiện tại hai người chưa là gì của nhau cả,sao có thể mặt dày nói ra những lời này chứ?

Giả bộ mím môi suy tư nói,nhưng vừa cúi đầu thì một bàn tay to lớn đưa tới giữ lấy cằm cậu, Mễ Lạc Tranh kinh ngạc tròn mắt nhìn y,Hạ Hầu Khiêm vẫn làm như mọi chuyện không liên quan đến mình.Thản nhiên lấy miếng kem sót lại trên mép cậu,dùng ngón khác chà nhẹ vài cái rồi nói "Nếu không ngại thì cậu có thể tới đây đánh đàn dương cầm,vừa khéo tôi lại đang thiếu một người như vậy đấy!"

Hai mắt Mễ Lạc Tranh sáng rực không nghĩ gì liền lập tức vui vẻ ghật đầu đáp "Tất nhiên là được nha,chỉ mong Thiếu Soái không chê tôi đây tay chân vụng về làm hư đàn của anh là được rồi!"

"Không sao,tôi hiểu mà!" Hạ Hầu Khiêm nhìn cậu,ánh mắt tràn đầy nhu tình cười mỉm đáp. Bàn tay trên cằm lại đột ngột di chuyển lên má thản nhiên xoa nắn một cách vui vẻ.

Hành động trẻ con sủng nịnh này hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài nghiêm túc của anh.

Hạ Hầu Yến im lặng chậm rãi nhấm nháp bánh kem,vừa ăn vừa thưởng thức bộ phim tình cảm đời thực này,nàng khẽ cắn cái muỗng nhỏ nhìn qua lại giữa hai người bọn họ,sao cũng thấy thực xứng đôi nha.
Bình Luận (0)
Comment