Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 157


Thượng Quan Cảnh một tuần nay ngày nào cũng bận,tuy là vậy nhưng mỗi bữa tối đều sẽ về nhà cùng cậu dùng cơm,đi qua đêm thực sự rất ít,nhưng sỡ bất đắc dĩ tiệc rượu là không cách nào có thể trốn khỏi và hôm nay cũng vậy.

Cậu muốn mời Mục Thanh và đám bạn bè phú nhị đại cả trai lẫn gái của anh đi ăn uống,cũng đã lâu rồi kể từ khi hơn một tháng trước cậu đã không ra ngoài chơi,hôm nay hồi chút phiền chán muốn tìm người giải sầu chứ hoàn toàn không ý gì khác.

Ở trước thời điểm bọn họ khoá thẻ cậu đã nhanh trí lập tài khoản khác và chuyển giao 500 vạn qua hết rồi,thêm vào đó số tiền tiêu vặt y cho mỗi tuần cộng dồn lại! chậc chậc bây giờ cậu là phú ông nghìn vạn a.

Mục Thanh thức thời hoàn toàn giữ kín bí mật của hai người,với lại anh cũng không phải hạng người nhiều chuyện thích đi rêu rao đó.

Bọn họ chọn một nhà hàng truyền thống cao cấp vẫn hay thường lui tới trước đây,đầu bếp tay nghề cao,đồ ăn ngon phục vụ trang trí hoàn cảnh rất tốt,nếu không thì sao có thể lọt vào mắt giữ chân đám phụ nhị đại từ nhỏ lớn lên trong vàng son nhung lụa này??
Nguyên một đám dắt theo bạn gái nắm tay nhau đi vào,Mục Thanh theo thói quen cũ mà khoác tay lên vai cậu cười một cách khoái trá,đương lúc Mễ Lạc Tranh muốn gỡ tay anh xuống thì vừa vặn chạm mặt một toán Alpha mặc tây trang từ xa đi tới.

Vừa nhìn dáng vẻ lịch sự đường hoàng kia là thừa biết bọn họ tới đây hợp tác làm ăn,ai nấy đều mang vẻ trưởng thành nghiêm túc khác hẳn với đám nam thanh nữ tú người trẻ tuổi bọn họ.

Mà người đi đầu cậu lại vô cùng quen thuộc, vừa lướt qua liền nhận ra ngay,mà đám người đứng bên cạnh đây ai nấy gia thế đều không kém,thậm chí cũng là một trong những thế gia đại tộc có tiếng ở đô thành,đối với người thường xuyên lên mặt bìa tạp chí kinh tế như y đúng là tương đối quen thuộc.

Đối với lần gặp bất ngờ này Mễ Lạc Tranh có chút mất tự nhiên mà lui về phía sau,hoà lẫn vào đám thiếu niên Alpha này hòng lẫn trốn,đùa gì thế giờ mà bị y bắt gặp là phải về nhà a.

Ngày mai khai giảng rồi cho đi chơi mới lạ đấy!!
"Cảnh thúc,trùng hợp thật đó người cũng tới nơi này ăn cơm sao?" Mục Thanh ngoan ngoãn tiến lên chào hỏi y,ở Mục gia từ 5 năm trở lại đây liên tục cùng công ty xây dựng chi nhánh của Thượng Quan gia hợp tác,vốn bỏ ra khá lớn, trưởng bối hai bên cũng thường xuyên bàn chuyện làm ăn trao đổi,nên so ra với đám bạn ở đây thì anh với y vẫn là tương đối thân thiết hơn hẳn.

Đối với đám nhỏ này y cũng không muốn nghiêm túc hù doạ họ,vẻ mặt hoà hoãn cười nhẹ hỏi "Đây là muốn đi chơi? ngày mai chẳng phải khai giảng vào đại học rồi à?" vừa nói,ánh mắt y vừa băng xuyên qua đám người liền trông thấy một thân ảnh vô cùng thân thuộc của thiếu niên nhà mình,tưởng nấp là trốn được y sao?

"Dạ chính là vì biết ngày mai đi học cho nên hôm nay bọn cháu muốn giải trí cho khuây khoả,mai sau vào trường thì an tâm học hành" Mục Thanh mặt không đỏ tim không run bình tĩnh trả lời,dù ngày mai có vắng mặt cũng không ai làm gì được họ nha!
Thấy cậu trốn Mục Thanh liền cật lực che giấu, ở chỗ bạn bè vẫn là tương đối bao che người mình,nếu hiện tại không muốn gặp thì cũng không cần giới thiệu nữa.

Ai biết Cảnh thúc có hay không hiểu lầm cậu cùng anh là hồng hạnh xuất tường chứ? chuyện hồi trước kể anh còn chưa có quên đâu.

Thượng Quan Cảnh thuận tiện gật đầu,trước khi đi còn khẽ liếc mắt qua đỉnh đầu nhỏ đang nấp run run kia,khoé môi nở nụ cười nghiền ngẫm không rõ ý vị,đạm mạc cắm hai tay vào túi quần rồi dẫn người rời đi.

Nghe tiếng bước chân đoàn người đi xa Mễ Lạc Tranh mới dám chậm rãi ngẫng đầu,nhìn bóng lưng cao lớn kia dần ra tới cửa thì trong lòng không ngừng vỗ tay,may qúa trốn được rồi.

"Nhanh nào,tối nay nhất định phải ăn chơi cho khuây khoả,ngày mai chính thức nhập học rồi biết khi nào mới được nghĩ chứ!!!" tiễn đi cây định hải thần châm kia anh liền hưng phấn vung tay hô,đám bạn vui vẻ nhiệt liệt hưởng ứng,đông đảo người kéo nhau lên phòng bao đã đặt sẵn từ trước kia.

Ăn no uống say rồi nguyên một đám kéo nhau lên lầu hai nơi có phòng karaoke mà hát hò,hoàn toàn trút bỏ dáng vẻ nghiêm túc ngày thường bộc lộ bản tính trẻ con ham chơi thật sự của bản thân,nguyên một đám ca hát chơi đùa vui vẻ,ai không hát được thì hét lên rống to,bầu không khí qủa thực vô cùng náo nhiệt.

Nghĩ ngơi trong chốc ăn trái cây,Mục Thanh trong miệng còn ngậm hai trái dâu tây lớn vừa nhai vừa nói tức giận bôi đen Thượng Quan Hiên,cật lực thêm mắm dặm muối kể lại vô cùng sinh động chuyện hắn ngoại tình phản bội như thế nào,cả nhà họ Triển kia chèn ép ức hiếp cậu ra sao? rồi Cảnh thúc nghĩa hiệp đưa than sưỡi ấm ngày tuyết rơi! trong phút chốc hoàn toàn đem hình tượng yếu đuối bị người phản bội bắt nạt của cậu đắp nặn vô cùng hoàn mỹ,thật giả lẫn lộn bất phân khiến Mễ Lạc Tranh kém chút nữa đã tin tưởng những gì anh nói.

Mục Thanh này miệng lưỡi cũng qúa lợi hại rồi đi? có Alpha nào sẽ nhiều chuyện giống như anh chứ?
Dĩ nhiên cậu hiểu được mục đích của anh làm vậy là vì cái gì,Mục Thanh đây là đang trãi sẵn đường cho cậu sau này,lỡ như bọn họ có công khai đi nữa thì cũng sẽ không bị phản đối qúa nhiều.

Thử hỏi một người giúp đỡ mình lúc khó khăn hoạn nạn nhất ai sẽ không động lòng đâu?
Đối với các thế gia công tử và đại tiểu thư này tới mà nói,thì hạng tra nam tiện nữ kia là loại người bọn họ ghét nhất,có thể dùng công phu miệng lưỡi lừa gạt qua dĩ nhiên là chuyện tốt, với bọn họ việc Triển Ninh Ninh cướp vị hôn phu chính là vô cùng đê tiện,tra nam Thượng Quan Hiên cũng không kém hơn là bao.

Cảnh thúc ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ cho cậu ở nhờ là việc tốt, một người đàn ông tốt bậc này cớ gì lại sinh ra tên nghịch tử vô đạo đức kia chứ??

Bọn họ cảm thấy nguyên nhà họ Triển và hai người kia chính xác là lũ kh*ốn nạn,ức hiếp người ta song thấy không còn giá trị liền giở trò công phu sư tử ngoạn đem gia sản đoạt lấy,tứ cố vô thân không nhà không cửa,nếu không có Cảnh thúc thì cậu ấy sẽ ra sao chứ? cứ như vậy trong lòng họ không ngừng nảy sinh cảm giác thương tiếc và đồng tình với cậu.

Thiếu niên đáng thương này còn định che giấu tới bao giờ nữa? nếu hôm nay không có Mục Thanh cậu sẽ lựa chọn tiếp tục chịu đựng đúng không hả? định để đôi tra nam tiện nữ đó ngược cậu khi dễ đến chết sao?
"Cái tên đó không ngờ lại là người đê tiện như vậy,quen với em gái vị hôn phu còn ra ra tay đánh người? đạo lí gì vậy chứ?"
Ở ánh mắt bọn họ nhìn tới Mễ Lạc Tranh chỉ cười khổ một tiếng,khuôn mặt phảng phất u buồn thương cảm ngữa đầu mà uống sạch ly cocktail trên bàn,khẽ liếm môi cảm khái nói "Bất qúa là vật họp theo loài mà thôi,sau này tôi đi cầu độc mộc của tôi hắn có đường riêng của hắn,không quan tâm không động chạm,tránh việc mắt thấy tâm lại phiền! " nói song còn trang bức mà sâu kín thở dài một cái.

Cả đám bạn nhà giàu nghe song cảm xúc vô cùng khó tả,đua nhau an ủi đồng tình thiếu niên đang đau khổ vì tình sẵn tiện mắng chửi tra nam tiện nữ,thiếu điều muốn đạp bọn họ xuống bùn luôn vậy đó.

Lại uống ca hát thêm một lúc,đợi vui chơi đủ rồi thì tạm biệt giải tán về nhà,Mễ Lạc Tranh tửu lượng kém là người uống ít nhất nhưng hiện tại cũng đã đỏ mặt tía tai.

Cũng may đã ăn no lót dạ từ trước nên đầu óc vẫn là tương đối tỉnh táo.

Mễ Lạc Tranh mua thêm ở nhà hàng một phần lưỡi vịt muối cay,rồi tách ra Mục Thanh gọi tài xế lái xe ở bãi đổ tới đón mình về nhà.

Y giờ này chắc đã tắm rửa đi ngủ rồi nhỉ? Mễ Lạc Tranh thầm cười,nếu để y biết được mình không nghe lời thì hậu qủa sẽ rất nghiêm trọng a! liệt giường càng không phải nói chơi đi? cho nên đừng trách cậu nói dối làm gì,người ta chỉ là đang bảo vệ bản thân sẵn tiện vui chơi chút mà thôi.

Ngã người ra ghế sau của xe,nhai trong miệng thanh kẹo cao su khử bớt mùi rượu,thi thoảng còn thích thú thở bong bóng một cái.

Sắc mặt mê ly ửng đỏ hai mắt ngập nước trông đáng thương vô cùng!
Chẳng biết chạy qua bao lâu thì tài xế dừng lại, xe lúc này đã vào trong khuôn viên biệt thự rồi, Mễ Lạc Tranh khẽ vỗ mặt mình lấy lại tỉnh táo, xịt thêm một vòng nước hoa lấn át mùi rượu song mới khoan thai xuống xe.


Đèn biệt thự về đêm đã chuyển sang màu vàng cam ấm áp,thoát ly giày thay vào đôi dép bông mềm mại quen thuộc rồi tiến bước lên cầu thang về phía phòng ngủ,những ai dè vừa mở cửa ra thì một đạo thanh âm từ tính trầm thấp quen thuộc vang lên "Không chịu nghe lời? em học hư rồi sao?"
Đương bước qua cửa phòng Mễ Lạc Tranh liền đình chỉ động tác mà lùi về phía sau,trong lòng hơi hoảng loạn chút! giờ này không đi ngủ đi còn làm cái gì vậy hả?
Dĩ nhiên y không đọc được suy nghĩ thật sự trong đầu cậu rồi,chỉ là từ trên giường đứng dậy mà bước về phía thiếu niên đang tựa lưng trên vách tường kia,tiếng loạt xoạt do đế dép ma sát với nền gạch vang lên,trong phòng cách âm tĩnh lặng khiến Mễ Lạc Tranh vốn dĩ chột dạ trở nên vô cùng khẩn trương.

Mùi xà phòng tắm hương gỗ tùng nồng đậm từ trên thân y truyền tới,nồng đậm quyến rũ tràn ngập phong vị nam nhân.

"Em quên bản thân đã hứa với tôi những gì sao? sáng mai khai giảng nhưng hôm nay vẫn gạt tôi trốn đi uống rượu? " Thượng Quan Cảnh giang hai tay ra chống lấy vách tường,bao trọn bích đông Mễ Lạc Tranh vào giữa thân mình.

Mễ Lạc Tranh hổ thẹn cúi đầu không dám cùng y đối mặt,hai mắt nhìn lấy mũi chân be bé của mình,trong phòng đang đốt huân hương quen thuộc thường dùng nhưng cậu hiện tại một chút thưởng thức cũng không có.

Hai người lúc này khoảng cách đứng qúa gần nhau cách còn chưa tới một gang tay,hơi thở nóng rực tức giận của y phả lên trên đỉnh đầu và cần cổ cậu, khiến trong lòng Mễ Lạc Tranh có chút mất thoải mái và không được tự nhiên.

"Em uống ít thôi mà chắc không say được đâu! " Mễ Lạc Tranh cúi đầu chu môi,hờn dỗi lí nhí nhỏ giọng nói.

"Hửm?" thanh âm khàn đặc vừa gợi cảm lại mê người,nghe vào qủa thực khiến lỗ tai có thể mang thai mà.

Bàn tay to lớn trỗ đầy gân xanh bắt lấy cằm ép cậu ngẫng lên nhìn mình,cả người phảng phất toát ra khí chất bá đạo xâm chiếm,đầu tóc đã được xấy khô nhưng trên mặt và vùng da cổ vẫn còn vương lại ít giọt nước,cặp mắt phượng màu hổ phách chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp kiều mị đang ửng đỏ của thiếu niên,khiến hầu kết nhịn không được lăn lộn vài cái.

Bộ dáng mê người hiện tại của cậu giống như đang khiêu khích nam nhân cưỡng ép chà đạp vậy,cẩn thận liếc nhìn ngửi ngửi một chút dư vị mùi rượu liền xộc thẳng vào khoang mũi y, này còn dám nói là uống ít sao?
"Tôi cho em một phút để suy nghĩ kĩ càng,Triển Hàm Dương gạt tôi sẽ có hậu qủa gì em hiểu rõ mà!"
Mễ Lạc Tranh thầm than không song,ngoài mặt trong lòng không ngừng soắn suýt nghĩ cớ ứng đối y,lần này y giận thật rồi!! bình thường luôn là ngọt ngào cưng chiều cậu nếu không giận sao sẽ có thái độ lạnh nhạt hờ hững thế này đâu?
"Ông xã! anh làm em đau qúa! nhẹ một chút đi mà! " khuôn miệng nhỏ nhắn ngẹn ngào nức nở vừa khóc vừa nói,hai tay nhỏ vói vào trong áo tắm của y nhẹ nhàng vuốt ve sờ soạng.

"Em đây là tính dùng cách này xin lỗi tôi?" Thượng Quan Cảnh bắt lấy cổ tay cậu hơi híp mắt nhàn nhạt nói,này là muốn ch*ơi ch*ết y mà,đã lăn giường thì còn dạy dỗ thế nào nữa?

Mễ Lạc Tranh thừa cơ tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của y,bàn tay nghịch ngơm hoạt động liên tục không ngừng,ngữ điệu bâng quơ mang chút hơi say nói "Em không biết nữa chỉ là! có chút hoài niệm dư vị và sự anh dũng trên giường của anh mà thôi.

"
Tới nước này rồi còn bày đặt lễ nghĩ liêm sĩ cái gì chứ? đem người phóng tới trên giường còn không phải lọt vào địa bàn của cậu hay sao?
"Thượng Quan Cảnh tiên sinh! một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng,mà đêm nay đã không còn sớm nữa! anh có muốn cùng em lên giường hoạt động thư giãn một chút không?" Mễ Lạc Tranh cường thế hai tay chống lên ngực y liên tục đẩy về phía trước,nhưng chỉ được vài bước thì nam nhân kia lại trụ vững như bàn thạch hoàn toàn không thể lay động.

Đến đây y còn không hiểu thiếu niên muốn cái gì sao? mỗi lần uống say đều là vô cùng chủ động câu dẫn y,tựa hồ giống như bây giờ vậy! phóng đãng quyến rũ khiến người si mê.

Mễ Lạc Tranh còn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề thì đã bị y nắm chặt lấy tay mà đưa xuống phía dưới! lòng bàn tay mềm sờ trúng một vật cứng rắn ấm áp.

"Thượng Quan Cảnh anh! "
"Sao nào? hiện tại biết hối hận rồi?"
"Không! không phải chỉ là! " nhìn cặp mắt đỏ ngầu kia khiến cậu bất giác sợ hãi,tự nhiên cực độ hối hận vì hành động vừa rồi,xin lỗi là được cần gì phải ngu ngốc đến thế chứ?
Ngay sau đó một lực đạo lớn bỗng nhiên bế bổng cậu lên,Mễ Lạc Tranh hoảng loạn theo quán tính mà ôm chầm lấy vật trước mặt,bám trụ lên cổ y.

Thượng Quan Cảnh cúi xuống cường thế hôn lấy đôi môi mềm ngọt của thiếu niên.

Phản kháng dãy giụa vô ích,hết thảy đều bị sự cường thế bá đạo của y khiến nó tan thành bọt nước,bất lực buông xuôi tùy ý nằm trong lồng ngực để y mặc sức buông thả nhấm nháp.

Nụ hôn lã lượt trong phút chốc biến thành nhiệt tình như lửa nóng,đương lúc người tình ta nguyện chuẩn bị thoát y thì cánh cửa khép hờ quên đóng kia bị người đẩy ra.

"Ông chủ canh giải rượu tới r--" nhưng lão vừa ngước đầu lên thì cảnh tượng trước mặt lại là!
Mễ Lạc Tranh--Thượng Quan Cảnh"! "
Lão Quản gia"! " hiện tại ông tự đ*âm mù mắt mình thì có còn kịp không nhỉ???.

Bình Luận (0)
Comment